Tục Trú

Chương 8: Con dấu



Bùi Y ở Giang Thành hai ngày. Sáng chủ nhật, cô đến viện dưỡng lão Nam Sơn.

Buổi sáng Thẩm Yến Lẫm hỏi cô có cần anh đi cùng không, cô lắc đầu, tự bắt xe ra ngoài. Sau khi qua bục đăng ký, y tá dẫn cô lên tầng ba, đến phòng đơn yên tĩnh ở góc sâu nhất. Cô bước nhẹ chân đi vào. Trong phòng đầy nắng. Người trên xe lăn quay mặt về phía cửa sổ, nghe thấy tiếng y tá mới chậm chạp quay lại. Vẻ mặt ông ta mờ mịt và lạ lẫm. Y tá ở đằng sau nói: "Ông Dịch, con gái ông đến thăm ông."

Bùi Y nhìn người trước mặt, không lại gần, cũng không lên tiếng. Đối phương cũng ngơ ngác nhìn cô. Hồi lâu sau, ông ta chậm rãi lắc đầu, nhỏ giọng ngập ngừng nói: "Tôi... tôi không có con gái... Tôi chỉ có một đứa con trai..."

Sắc mặt Bùi Y không thay đổi, trong biểu cảm của y tá sau lưng dường như có mấy phần thương hại. Cô quay đầu lại, nói khẽ: "Tôi đẩy ông ấy ra ngoài đi dạo."

Đối phương trả lời: "Được."

Sau khi vào thang máy, y tá không đi theo nữa. Bùi Y nhìn cửa chầm chậm đóng lại, trên cửa dần dần hiện ra bóng dáng của hai người. Hai khuôn mặt khác xa tuổi tác và giới tính vẫn tương đồng đến kỳ lạ.

Thực ra tuổi thật của Dịch Đình Khiêm mới hơn sáu mươi, nhưng bệnh tật triền miên hành hạ ông ta trong không gian bí bách này, khiến bề ngoài ông ta già yếu hơn con số này nhiều. Song dù vậy, vẻ nổi bật trong diện mạo và khí chất để lại sau nhiều năm sống sung sướng vẫn còn rõ ràng. Nếu như ông ta không bị trận bệnh này, chắc chắn là một ông già phong độ và cuốn hút.

Ba năm trước lúc Bùi Y rời khỏi Vạn Châu, ông ta đã rất khó nhận ra được ai. Thời gian đầu óc tỉnh táo ngày càng ít. Có thể lẩm cẩm kéo dài đến bây giờ tất cả đều là công lao của Nhân dân tệ.

Viện dưỡng lão này đạt tiêu chuẩn hàng đầu trong nước, Dịch Thị cũng đã từng có cổ phần. Mười mấy năm trước, Dịch Đình Khiêm còn tham dự cắt băng khánh thành. Khuôn mặt trước ống kính tươi cười hăng hái, nói đùa rằng bây giờ mình đã không chờ đợi được nữa, sau khi về hưu nhất định phải cùng vợ đến đây an hưởng tuổi già.

Một lời thành sấm, thậm chí còn chưa kịp chờ đến ngày ông ta về hưu.

Thoạt đầu chỉ là một vài triệu chứng thường thấy ở những doanh nhân thành đạt: lo âu, đau đầu, nôn mửa, nóng tính. Thời kỳ đó Tập đoàn Dịch Thị ngoài lo trong phiền. Ông ta ngày đêm vất vả, chịu áp lực lớn dẫn đến triệu chứng như vậy cũng là một lời giải thích hợp lý. Bà Dịch thờ ơ để vậy, không khuyên ông ta đi gặp bác sĩ, cũng không nói một câu với Phật Tổ thay ông ta lúc ăn chay niệm Phật.

Nửa năm sau, sự việc của tập đoàn lắng xuống. Quyền lực trong tay Dịch Đình Khiêm dần dần chuyển giao. Không đợi ông ta thở phào một hơi, chính thức tuyên bố giao nhận, phong ba bất ngờ nổi lên.



Một buổi sáng nào đó, điện thoại nội bộ trên bàn nữ thư ký vang lên. Theo chỉ đạo của chủ tịch, cô ta nhanh chóng điều động toàn bộ lực lượng an ninh của tòa nhà, đồng thời gọi 110. Đội trưởng an ninh dẫn đội anh dũng phá khóa, xông vào văn phòng chủ tịch.

Cả căn phòng xáo trộn. Đồ cổ, cây cảnh, trà cụ và giấy tờ văn kiện rơi ngổn ngang đầy đất. Kẻ cướp miêu tả trong điện thoại hoàn toàn không thấy bóng dáng. Chủ tịch hội đồng quản trị ôm chặt con dấu, sợ hãi ngổi trên bệ cửa sổ, giống như một con chim non đứng trước sự gây hại của thiên địch, đằng sau là bầu trời xanh tầng bốn mươi ngoài cửa sổ khép hờ.

Sau khi giải cứu, chủ tịch hội đồng quản trị được đưa đến bệnh viện. Bộ phận PR cấp tốc phong tỏa tin tức. Bộ phận nhân sự lần lượt nói chuyện với những nhân viên lén quay video, còn chuyên môn sắp xếp bộ phận hành chính đến phòng trà nước mỗi một tầng để giám sát dư luận... Sự việc xôn xao đến xế chiều hôm đó, Dịch Sâm ra mặt.

Hắn trình bày ngắn gọn tình trạng sức khỏe của cha trong văn kiện nội bộ, cảm thấy tiếc nuối đau lòng về việc sau này cha không thể tiếp tục chèo lái Dịch Thị, đồng thời cũng cảm thấy trách nhiệm trên vai mình nặng hơn. Sở dĩ Dịch Thị có thành tựu ngày hôm nay là nhờ sự đóng góp của mỗi nhân viên ở đây, trong đó không thiếu những lão làng từng cùng phấn đấu với cha hắn năm xưa. Hắn tập hợp những tiền bối này lại, cùng nhau cố gắng, tiếp tục kế thừa kỳ vọng của cha đối với Dịch Thị.

Từ đây, trong giới không còn Dịch Đình Khiêm.

Một thời đại kết thúc cũng là một thời đại khác bắt đầu. Sau khi Dịch Sâm lên thay, thành viên hội đồng quản trị ban đầu lần lượt nộp đơn xin từ chức.

Hắn mỉm cười đích thân mời từng người ở lại, người bàn đối diện liên tục lắc đầu: Lớn tuổi rồi, không liều được nữa, làm việc không bằng hưởng niềm vui con cháu, bình yên dung dị mới là nhất...

Quần chúng cơ sở lại càng ổn định. Sếp Dịch mới đường nét ngũ quan rất giống ông chủ tịch, nhưng trẻ tuổi hơn nhiều, lại thêm dáng người cao ráo một mét tám lăm. Mỗi buổi sáng đi tới tòa nhà tập đoàn rõ ràng chính là nam chính phim thần tượng đời thực. Để được liếc nhìn hắn từ xa một chút, tỷ lệ chấm công của các nhân viên nữ tăng vọt bốn mươi phần trăm trong vòng một tháng.

Giám đốc bộ phận nhân sự mừng lo lẫn lộn. Mừng chính là số liệu khả quan này hẳn sẽ mang đến cho cô ấy số tiền thưởng cuối năm đáng kể. Lo chính là sếp Dịch mới từng sống ở nước ngoài mấy năm, dường như có phần ngầm phê bình văn hóa doanh nghiệp truyền thống, chỉ đạo cô ấy nâng cấp tối ưu bộ văn hóa hiện nay. Trong vòng ba ngày phải nộp lên bản tối ưu hóa hoàn chỉnh, không nộp lên được thì lập tức rời đi, bao gồm cả bộ phận.

Bộ PPT văn hóa doanh nghiệp bản đầy đủ dài hơn 500 trang, toàn bộ phận nhân sự lâm vào khủng hoảng. Chỉ còn một tháng nữa là tết, chuyện này là sao? Nhà tư bản vì tiết kiệm một chút tiền thưởng cuối năm mà có thể coi mạng người như cỏ rác vậy ư?

Trong lòng giám đốc cũng hoảng, nhưng cô ấy đã ngồi lên được vị trí này thì cũng tuyệt đối không đơn giản. Tối hôm đó, cô ấy về đến nhà, thắp nến thơm, tắm rửa, uống một chút rượu, sau đó yên lặng cẩn thận lĩnh hội động cơ sâu xa đằng sau lời nói này của sếp... Mượn cơn chếnh choáng, cô ấy làm ra một bản kế hoạch đại cương ngay trong đêm. Sáng ngày hôm sau, cô ấy đặt trước phòng họp liên tục hai ngày, gọi mấy nhân viên đắc lực vào, mỗi người được phân công một part.

Mấy người trẻ tuổi nhìn bản đề cương trong tay, ai nấy đều trầm mặc. So sánh bộ quy tắc văn hóa mới phiên bản 2.0 này với bộ văn hóa cũ hiện hành không thể nói là giống y hệt, chỉ có thể nói là không hề liên quan. Cho dù muốn còn nước còn tát, nhưng có phải quá "bầu dục chấm mắm cáy¹" không?

(1) Không có liên quan gì với nhau cả.

Ngày thứ ba, trước khi tan ca ba mươi phút, giám đốc đi vào văn phòng sếp tổng. Mười lăm phút sau cô ấy đi ra, thông báo cả bộ phận liên hoan. Là tiệc ăn mừng, không phải cơm giải thể.

Dưới âm thanh nền KTV gào thét om sòm, có người hiếu học lặng lẽ thỉnh giáo cô ấy: "Chị, tại sao thế?"

Người chiến thắng nâng ly rượu, cười không nói.

Tự cổ kim nội ngoại, thay đổi quyền lực luôn là chuyện nhạy cảm. Những người cầm quyền mới có thủ pháp khác nhau, nhưng chung một động cơ. Cho nên thời điểm như thế này, đừng suy nghĩ hắn thích gì, mà là phán đoán hắn muốn làm gì.

Dĩ nhiên không phải hắn thật sự cần một bản phương án nâng cấp. Nửa tháng sau là hội nghị thường niên của công ty. Tất cả vật tư đều sẽ in lên biểu ngữ công ty. Chúng sẽ phủ kín sân bãi hội nghị, chúng sẽ khoác lên người mỗi một nhân viên, chúng sẽ được đưa đến tay mỗi vị khách quý... Điều hắn không muốn thấy là cái này.

Tại hội nghị thường niên, giám tốc nhân lực lúc bấy giờ đại diện lên sân khấu diễn thuyết với tư cách là nhân viên ưu tú, nhận được một xấp lì xì cực dày từ tay sếp Dịch, cũng được khoác vai chụp ảnh lưu niệm chung dưới ánh mắt vô cùng hâm mộ của vô số nhân viên nữ. Vì thành công đoán được "thánh ý", thời gian cô ấy ở Dịch Thị thuận buồm xuôi gió, thẳng tới mây xanh. Một phiên cải cách và thực hiện văn hóa doanh nghiệp mới do cô ấy toàn quyền phụ trách. Ngay vào thời điểm cô ấy quyết tâm phấn đấu tiến lên, cống hiến nhiệt huyết cả đời vì Dịch Thị dưới đông đảo ánh mắt ghen tức và những lời thị phi, sếp Dịch chết.

***

Thẩm Yến Lẫm ấn tượng sâu sắc đối với chuyện này.

Vốn dĩ đây không phải là vụ án của anh. Ngày đó nhân lực trong đội không đủ, anh được lôi đến hiện trường tạm. Lúc dạo một vòng xong định đi, anh gặp được Bùi Y.

Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, trái tim Thẩm Yến Lẫm không ngừng loạn nhịp, vô dụng mà sinh ra tà niệm.

Khoảng thời gian sau đó, cảnh sát hình sự khắp Giang Thành cũng đều ấn tượng sâu sắc. Đội phó Thẩm như được bơm máu gà, không chỉ chủ động nhận vụ án, mà còn tăng ca không biết mệt mỏi. Ngày ngày chạy đến hiện trường, hôm hôm chạy đến trường học. Em gái nạn nhân học ở Đại học Giang Nam. Lúc vụ án xảy ra, cô cũng ở ngôi biệt thự kia.

Đó là một cô bé rất xinh đẹp rất đặc biệt. Nữ cảnh sát lần đầu tiên đi cùng Thẩm Yến Lẫm đến đã cảm khái như vậy.

Đường nét tinh tế thì còn hạn chế, điểm đặc biệt của cô là ở khí chất. Nhìn qua có vẻ lạnh lùng khó gần, sau khi tiếp xúc lại là dịu dàng và trong sáng. Nhất là lúc đối mặt nói chuyện, dáng vẻ cô lẳng lặng nhìn chăm chú không hiểu sao khiến người ta cảm thấy yên bình, mềm mại, thư thái.

Trên đường về, cô gái ngồi trên ghế phụ tấm tắc cảm thán: "Đại mỹ nhân đúng là đốn tim cả nam lẫn nữ. Một người phụ nữ như em nhìn cũng rung động."

Thẩm Yến Lẫm đang lái xe cười hờ hững một tiếng, ánh mắt liếc nhìn cô ấy giơ hai ngón tay quơ quơ trên không: "Người thầm thương trộm nhớ cô ấy chắc hẳn có thể xếp hàng từ Giang Đại đến Nam Sơn, vòng đi vòng lại hai lượt."

Thẩm Yến Lẫm tức khắc cảm thấy nôn nóng, áp lực.

Mấy lần thẩm vấn, lời khai cô cung cấp nhất quán, không có sơ hở, cũng không có manh mối. Chỉ ngoại trừ một điểm Thẩm Yến Lẫm cảm thấy kỳ lạ. Anh trai ruột chết dường như không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.

"Tôi và anh ta không cùng mẹ, quan hệ không quá thân thiết." Cô lạnh nhạt giải thích về việc này như vậy.

Thẩm Yến Lẫm xoay bút trong tay, nghĩ đến họ của hai người khác nhau. Bao nhiêu năm như vậy cũng chưa từng nghe nói nhà họ Dịch còn có một cô con gái. Có thể là con gái riêng không được nuôi trong nhà, cũng có thể chính vì được nuôi trong nhà cho nên nhận hết lãnh đạm... Cô phản ứng như vậy, về tình có thể hiểu được.

"Vậy lúc còn sống, anh trai em đối xử với em thế nào?" Anh lại hỏi.

Người trước mặt im lặng một lát, dường như đang nghiêm túc nghĩ lại: "Không có tình thân, cũng không có thù địch. Rất bình thường thôi."

"Thù địch?" Cô dùng từ thật kỳ quặc, Thẩm Yến Lẫm không khỏi nhắc lại một lần.

Nụ cười của cô nhạt đi, mềm giọng giải thích: "Tôi không họ Dịch, không có quyền thừa kế."

Thời gian gặp mặt cô kéo dài cho đến khi vụ án xuất hiện tình tiết mới. Hai tuần sau nữa, thông báo kết án. Thẩm Yến Lẫm nộp bản báo cáo xong rồi chạy đến Giang Đại trước tiên.

Hôm đó là chạng vạng, cô đứng dưới gốc cây đọc sách, mặc trên người một bộ váy dài màu vàng nhạt nhẹ nhàng. Cơn gió tháng năm thổi mái tóc dài và làn váy cô rung rinh phong tình. Anh đứng trong đám người phía xa ngắm cô một lúc lâu, lần đầu bản thân cảm nhận được khoái cảm mục nát của lạm dụng chức quyền.

"Cảnh sát Thẩm, vụ án đã kết thúc, anh gọi tôi ra đây còn có chuyện gì sao?"

Cảm nhận được anh đến gần, người dưới bóng cây gấp sách lại, ngẩng đầu lên, vẫn là khuôn mặt cười ôn hòa đó.

Anh đứng lại nhìn rõ gương mặt cô. Tâm trạng thấp thỏm lúc đến bình ổn lại khi thực sự đối mặt với cô.

"Có."

Người trước mặt nhìn anh, yên lặng chờ đợi câu sau.

Hai tay anh đút túi quần, dáng người đĩnh đạc tôn lên cảm giác đơn giản cao cấp cho chiếc áo thun đen Uniqlo. Khóe môi mang nụ cười tản mạn, hơi nghiêng đầu nhìn cô. Tà dương sắc vàng ấm áp hòa tan khí chất nghề nghiệp sắc bén vốn có của anh, dường như chỉ là một sinh viên đại học đẹp trai, không chịu gò bó.

"Bùi Y..."

Anh trầm giọng gọi tên cô, cũng là lần đầu tiên anh gọi tên cô. Khi âm cuối vừa dứt, anh cười nhẹ một tiếng. Giọng nói của anh như rất nghiền ngẫm hai chữ này.

"Tôi muốn theo đuổi em."