Tục Trú

Chương 20: Hoa hồng



Thẩm Yến Lẫm hơi nhướn lông mày, ung dung đứng đắn: "Tặng hoa cho bạn gái, đón bạn gái tan làm."

"Bây giờ mới mấy giờ?" Bùi Y quay đầu nhìn đồng hồ điện tử trên bục: "Cho dù không tăng ca cũng còn ba tiếng nữa cơ."

"Vậy em phải tăng ca không?" Anh đút tay túi quần, mái đầu đinh mới cắt gọn gàng mát mẻ, tôn lên khuôn mặt góc cạnh tươi cười của anh thêm phần xuất sắc: "Em tăng ca hay không anh đều chờ em ở quán cà phê dưới tầng."

"Em sẽ cố gắng nhanh." Bùi Y cười bất đắc dĩ: "Hay là anh cứ về trước đi? Chờ ở quán cà phê cũng rất chán."

"Trong nhà không có em cũng rất chán." Thẩm Yến Lẫm bóp mặt cô: "Mau làm việc đi. Buổi tối anh đặt nhà hàng rồi."

Bùi Y ôm hoa quay về vị trí làm việc lại bị ồ lên một phen. Cô bé trong tổ vừa đến chùa cầu duyên tuần trước xin cô một bông hoa hồng, vui mừng hớn hở cắm vào chiếc bình trên bàn mình. Khu làm việc trật tự nghiêm chỉnh trở lại. Bùi Y giở ghi chép lúc sáng họp với khách hàng ra sắp xếp lại ý chính một lần nữa, vừa suy nghĩ vừa mở nửa bức vẽ dở từ tuần trước.

Cô đeo tai nghe, tập trung phác thảo bản vẽ trên tay. Sắc trời bên cạnh và trời đêm trong lớp vẽ đồng thời sầm xuống. Cô dừng lại uống một ngụm, cầm cốc ngắm nghía màn hình. Trịnh Du Nhiên nhân cơ hội cầm cốc trà sữa xáp lại, tháo tai nghe của cô xuống: "Này, A Y, cậu quen biết "con gà nhảy dù"¹ hôm nay sao?"

(1) Trong tiếng Trung, từ 野鸡 (gà rừng) để chỉ những việc làm chui, làm lậu.

"Ừ."

Người trước máy tính không dời mắt khỏi màn hình, phản ứng lạnh nhạt, rõ ràng là không muốn nhiều lời, nhưng Trịnh Du Nhiên không thèm quan tâm. Là một người trước kia định làm truyền thông, cô ấy thấu hiểu sâu sắc rằng muốn lấy được tin tức sốt dẻo đầu tiên thì nhất định phải có kiên nhẫn, dũng khí và có mắt như mù.

"Thân không?" Cô ấy nhìn chằm chằm bên mặt Bùi Y, hút trân châu, thong thả cắn nát.

"Bạn học. Không thân."

"Bạn học đại học?"

"Ừ."

"Giang Đại à?" Cô ấy lại hỏi.

Bùi Y trầm mặt, im lặng chốc lát, "ừ" một tiếng.

Trịnh Du Nhiên điềm tĩnh dựa vào ghế, lẩm bẩm nhẹ như gió: "Trước kia mình vẫn nhớ là cậu học nghệ thuật, nhưng Giang Đại nổi tiếng là khoa văn... Mình còn tưởng mình nghe nhầm chứ."

Đối phương cũng không truy hỏi cô ấy nghe được cái gì như cô ấy mong muốn, mắt điếc tai ngơ quay người lại phóng to chỉnh sửa hình ảnh trên màn hình.

"Ngành thiết kế của Vạn Châu tốt hơn Giang Thành nhiều, chẳng trách cậu vừa tốt nghiệp đã tới đây." Trịnh Du Nhiên không hề cảm thấy lúng túng, tiếp tục thản nhiên cảm khái: "Ài, xem ra mình cũng không thể nói người ta là bù nhìn được nữa. Dù sao với trí thông minh này của mình, học lại ba năm cấp ba cũng không với tới điểm chuẩn của Giang Đại."

"Mình học khoa văn, cô ta là nghệ thuật." Không ngờ người trước mặt bình thản lên tiếng, quay mặt lại hờ hững nhìn cô ấy một cái: "Ngành kém nhất của Giang Đại, không cần quá nhiều điểm."

Trịnh Du Nhiên cắn ống hút, vẻ mặt trở nên hào hứng, đang định thừa thắng xông lên nói tiếp, Bùi Y đưa tay tắt máy tính trước một bước, cầm túi xách bỏ điện thoại vào trong rồi tô son: "Hôm nay mình có chút việc. Cậu còn phải làm thêm một lúc nữa à?"

Trịnh Du Nhiên vô thức liếc nhìn máy tính ở vị trí làm việc bên cạnh, mới có sáu giờ, lập tức sáng tỏ, cũng rất thoải mái không vội chốc lát này, cười tươi tắn nói: "Mình phải lấy được tiền phụ cấp của nhà tư bản rồi mới đi... Hẹn hò vui vẻ."

Bùi Y ra khỏi công ty, bước vào thang máy, vẻ mặt từ ấm chuyển thành lạnh. Trong góc, nam lập trình viên của công ty tầng trên thầm ưỡn thẳng lưng, vuốt phẳng nếp nhăn trên áo sơ mi caro của mình.

Anh ta đã im lặng quan sát Bùi Y rất lâu. Hai tháng nay đến quán cà phê dưới tầng mười mấy lần, tình cờ gặp cô trong thang máy và hành lang, dựa vào bảng tên và đồng nghiệp của cô, chắp vá ra chuẩn xác thông tin cá nhân của cô: Phó trưởng phòng công ty thiết kế, phụ nữ vừa tuổi, giọng nói nhẹ nhàng, gu thẩm mỹ tốt, chỉ duy nhất một điểm anh ta không vừa lòng là cô lại hút thuốc. Nhưng không sao, khuyết điểm không che lấp được ưu điểm. Anh ta không phải đàn ông xoi mói không thực tế. Anh ta có lòng tin có thể giúp cô lấy lại thói quen sinh hoạt lành mạnh trước hôn nhân, cùng anh ta bước vào cuộc sống mới với trạng thái hoàn toàn mới.

Anh ta thầm hắng giọng một cái, điềm tĩnh thăm dò nói: "Chào cô, có thể xin nửa phút của cô không, tôi..."

"Không thể." Đối phương không hề quay đầu lại, giọng nói lãnh đạm.

"..." Vẻ mặt người đàn ông cứng đờ, bất mãn đối với cô lại thêm một tội thiếu lễ phép.

Đúng lúc cô tiếp tục nói: "Tôi phải đi ăn cơm với bạn trai."

Người đàn ông sửng sốt giây lát dường như là nằm ngoài dự đoán, mấy giây sau mới vô thức đáp lại: "À... Vậy... ăn... ăn cơm vui vẻ (?)..."

Bùi Y ra khỏi văn phòng.

Lúc đi ngang qua gương trước đại sảnh, cô dừng lại nửa khắc, đảm bảo sắc mặt mình không có dị thường, song lại suýt nữa mất vẻ bình tĩnh khi ra khỏi cửa lớn.

Bên ngoài quán cà phê cách mười mấy mét, bóng người tuấn tú mà cô quen thuộc và một người phụ nữ xinh đẹp mặc đồ bộ vàng nhạt đang đứng nhìn nhau, trò chuyện vui vẻ.

"Vừa rồi anh đang nói chuyện với ai thế?"



Lúc Bùi Y đến gần, đối phương đã rời đi một lúc. Thẩm Yến Lẫm nhún vai: "Em không biết sao? Cô ta nói cô ta là bạn hồi đại học của em, bây giờ còn là đồng nghiệp mới của em."

"Anh biết cô ta?"

"Cô ta biết anh." Thẩm Yến Lẫm rất tự nhiên cầm túi trong tay cô, nói đùa: "Cô ta nói nhớ hồi trước anh thường xuyên chờ em ở trước cửa nhà ăn, cho nên anh cảm thấy thân phận của cô ta là hàng thật giá thật."

Bùi Y nhìn anh, vẻ mặt bình tĩnh khó lường: "Hai người nói gì rồi?"

"Còn có thể nói gì, nói em."

"Em có gì hay mà nói."

Thẩm Yến Lẫm im lặng cười, ôm vai cô đi về phía trước: "Rất có ấy chứ."

Bùi Y ngước mắt nhìn sườn mặt anh: "Cái gì?"

Thẩm Yến Lẫm bóp cằm cô, cố tình lấp lửng: "Ăn cơm trước. Bạn trai em đói lắm rồi."

Quả nhiên cô không hỏi nữa, thậm chí nói cũng không nói nữa. Một bữa cơm kết thúc trong bầu không khí yên tĩnh vi diệu. Bùi Y định bắt xe, Thẩm Yến Lẫm nhất quyết kéo cô tản bộ.

Tháng chín. Đây là mùa dễ chịu nhất trong năm ở Vạn Châu. Gió đêm thư thái hợp lòng người. Một tay Thẩm Yến Lẫm dắt người bên cạnh, một tay xách hộp thức ăn đóng gói ban nãy, âm thanh trong trẻo ngậm cười nói dông nói dài.

Anh nói anh nhìn thấy một con Corgi trong cửa hàng thú cưng dưới tầng, chân siêu ngắn, mặt siêu ngoan, thấy ai cũng cười. Lúc ấy anh đã mở mã thanh toán, chuẩn bị lập tức ôm về nhà rồi, kết quả nhân viên cửa hàng nói với anh đó là chó của người ta.

Bùi Y không nhịn được cười, bảo anh: "Em còn tưởng anh sẽ thích chó cỡ lớn cơ."

"Tại sao?" Cả tối nay, cuối cùng Thẩm Yến Lẫm mới nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô.

"Không biết, thì là..." Bùi Y nghĩ ngợi: "Mỗi lần anh nói muốn nuôi chó, em tưởng tượng dáng vẻ anh dắt chó, trong đầu sẽ hiện lên hình ảnh anh dắt một con Golden rất to, rất ngoan... Em cũng không biết tại sao lại là cảnh tượng đó."

Thẩm Yến Lẫm cười, siết bàn tay trong lòng bàn tay: "Em thích Golden?"

Cô lắc đầu: "Cũng không hẳn. Em không quá thích chó."

Thẩm Yến Lẫm rèn sắt khi còn nóng: "Vậy em đồng ý cho anh nuôi không?"

Bùi Y mím môi, vẻ mặt miễn cưỡng: "Đồng ý."

Thẩm Yến Lẫm thấy vậy buồn cười, bất đắc dĩ nói: "Y Y, em không đồng ý thì anh không nuôi, không cần khó xử như thế."

"Nhưng mà chẳng phải anh rất muốn nuôi sao?" Bùi Y ngẩng đầu nhìn anh.

"Thế nhưng nuôi chó cũng sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của em." Thẩm Yến Lẫm ôm eo cô: "Hai người sinh hoạt cùng nhau, anh không thể quyết định tất cả theo sở thích của bản thân."

Bùi Y im lặng một lúc, chợt nhỏ giọng nói: "Anh nuôi đi."

"Anh không nghe nhầm chứ?" Thẩm Yến Lẫm có phần bất ngờ.

"Ừ. Nhưng mà nhà hiện tại quá nhỏ, anh khoan hãy mua." Cô dừng lại một lúc, tiếp đó lại vội vàng bổ sung phủi sạch liên quan: "Với lại anh phải tự chịu trách nhiệm chăm sóc nó, dạy dỗ nó, dắt nó đi dạo... Em không biết làm gì đâu."

"Ừm, được." Thẩm Yến Lẫm nắm chặt tay cô, mỉm cười đáp ứng: "Còn gì nữa?"

Cô nghiêm túc suy nghĩ: "Không được để cho nó vào phòng ngủ. Anh phải dọn dẹp vệ sinh bên ngoài. Trước khi trưởng thành phải làm triệt sản. Nếu như anh đi công tác thì đưa nó đến cửa hàng, còn nữa... Anh chỉ được nuôi một con chó, không được nuôi động vật khác nữa."

"Vậy chỉ e không được." Thẩm Yến Lẫm tỏ vẻ nghiêm túc trầm tư.

Vẻ mặt Bùi Y sốt sắng, ngẩng mặt nhìn anh: "Anh còn muốn nuôi gì nữa?"

Anh hơi trầm ngâm, nói: "Con thỏ."

Bùi Y hơi há miệng, ngập ngừng: "Em nghe đồng nghiệp nói... hình như thỏ rất hôi."

Thẩm Yến Lẫm nhìn khuôn mặt nhỏ kia nghiêm túc đến ngốc nghếch, khổ sở nhịn cười trong ngực: "Thật không? Sao anh không thấy?"

Bùi Y nghiêm túc gật đầu, đôi mắt lộ ra vẻ chân thành: "Thật đấy. Mùi rất nồng, mà còn rụng lông rất nghiêm trọng, rất yếu ớt, không dễ nuôi, còn nuôi không quen."

Thẩm Yến Lẫm nghe vậy không khỏi nở nụ cười: "Yếu ớt là thật. Còn về chuyện nuôi không quen ấy mà..."

Anh nhìn cô không nhanh không chậm từ trên xuống dưới, nhàn nhã lên tiếng: "Còn chờ bàn bạc."

Bùi Y cuống đến độ muốn giậm chân: "Nhưng mà mùi rất nồng!"

Thẩm Yến Lẫm nhếch khóe môi, không quan tâm đến sự sốt ruột của cô: "Không đâu, anh từng nuôi rồi, anh cảm thấy rất thơm."

"Không thể nào." "Chú thỏ con" quả quyết lắc đầu: "Thỏ chỉ có lúc ăn mới thơm."

"..."

Thẩm Yến Lẫm nhịn cười, đằng hắng một tiếng, nói lời mê hoặc: "Giống thỏ anh muốn nuôi không giống loại thịt thỏ mà em nói. Anh đã nhắm được một con, rất yên tĩnh, cũng rất ngoan ngoãn, năng lực tự chủ mạnh, còn hơi có bệnh sạch sẽ, có thể tự chăm sóc tốt bản thân."

Người bên cạnh nhíu mày tập trung nghe, vẻ mặt nghi ngờ rõ thấy.

Thẩm Yến Lẫm tiếp tục rủ rỉ nói: "Thể lực của nó rất kém, năng lượng thấp, ăn cũng ít, luôn luôn mệt mỏi, nhưng vào lúc tâm trạng anh không tốt cũng sẽ tới dỗ anh vui. Mặc dù tâm trạng của nó cũng thường xuyên không tốt lắm, cất giấu rất nhiều tâm sự không chịu nói với anh."

Cuối cùng đối phương cũng ngộ ra chậm nửa nhịp. Lông mi dài và nét mặt đồng thời trầm xuống buồn bực.

Thẩm Yến Lẫm dừng bước chân, quay đầu nắm cằm cô. Ý cười lơ đãng trong đáy mắt đen nhánh hòa cùng màn đêm êm dịu:

"Chú thỏ con, hôm nay thế nào?"

***

Tối đó, cuối cùng Bùi Y vẫn không nói gì.

Cô nói qua loa rằng áp lực công việc hơi lớn, người mới khó dẫn dắt, dự án mới khó giải quyết, chuẩn bị sẵn lý do bào chữa cho trạng thái trong khoảng thời gian tới.

Thẩm Yến Lẫm nhìn cô hồi lâu, không nói chuyện. Bùi Y cũng không tiếp tục truy hỏi anh và Sở Kiều nói gì. Tắm rửa xong, cô ra ngoài trèo lên giường đọc sách. Đuôi tóc còn ẩm ngấm ra một vệt nước loang tròn trên ga giường màu xám.



Thẩm Yến Lẫm dựa vào khung cửa im lặng nhìn cô, hồi lâu sau, quay người đi vào phòng tắm.

Người trên gường nâng cằm cụp mắt nhìn chằm chằm trang sách, khuôn mặt thuần khiết trầm tĩnh đến có phần đáng sợ.

Mấy ngày sau bình yên vô sự. Hôm thứ năm, Thẩm Yến Lẫm nhận chức. Sau khi xong xuôi thủ tục và dạo quanh một vòng thì đi gặp lãnh đạo mới. Lúc quay về văn phòng đã là giờ nghỉ trưa, anh bắt chuyện với mấy vị đồng nghiệp rồi cùng đến nhà ăn. Đội trưởng đương nhiệm họ Dương đã đặt trước một phòng riêng của nhà ăn đích thân bày tiệc chiêu đãi Thẩm Yến Lẫm vào hai ngày cuối cùng tại chức.

Trên bàn, người trẻ tuổi chiếm đa số, hơn nữa Thẩm Yến Lẫm nhìn có vẻ hòa nhã không gò bó, bầu không khí dần dần nóng lên. Lão Dương nâng một cốc đồ uống thay rượu, đầy nhiệt tình: "Đội trưởng Thẩm, ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu! Cuối cùng hôm nay cũng được gặp!"

Thẩm Yến Lẫm bật cười, tự giễu: "Tôi còn có danh tiếng gì sao?"

"Rất có ấy chứ." Đối phương cười sang sảng nói: "Sáu năm trước không phải anh chịu trách nhiệm phá vụ án giết người hàng loạt 503 sao? Trước khi tôi đi, anh phải kể chi tiết cho chúng tôi học tập mới được!"

Không ngờ trên mặt Thẩm Yến Lẫm hiện ra vẻ cứng ngắc trong thoáng chốc khó mà phát hiện, bị anh cầm cốc lên che đi. Tất cả mọi người không hề chú ý, ngược lại tiện thể thảo luận vụ án kia. Nói hung thủ sát hại năm người trong vòng bốn năm, nói hắn là một học sinh khoa học tự nhiên ưu tú rõ ràng rất giỏi rất có triển vọng, nói truyền thông đưa tin tính cách hắn quái gở âm u vì là gia đình đơn thân, nói lúc ấy nạn nhân cuối cùng là con một của Tập đoàn Dịch Thị...

Có người ngậm ngùi cảm khái: "Dịch Đình Khiêm kia cũng là người nhẫn tâm. Con trai chết rồi, ông ta quyên hết tiền ra ngoài, không để lại cho con gái."

Thẩm Yến Lẫm hơi mím môi.

Lại có người kinh ngạc: "Chẳng phải ông ta có một đứa con trai sao? Năm đó truyền thông đều viết như thế."

Người kia nhún vai, ngữ điệu thâm sâu: "Con gái riêng."

Đám người sáng tỏ. Chủ để lại chuyển sang tài sản thừa kế của con gái riêng một cách hợp lý. Thẩm Yến Lẫm xới bát cơm ăn không biết mùi vị, cười nói một câu ăn xong rồi, đứng dậy ra ngoài sân hút thuốc. Đội trưởng Dương ra theo sau anh, nói với anh tối mới là tiệc chiêu đãi thật, nhất định phải dành thời gian, tốt nhất dẫn cả người nhà tới.

Thẩm Yến Lẫm cầm điếu thuốc, cười: "Được. Tối về tôi bảo cô ấy thu xếp."

Lúc này, "người nhà" vừa mua cà phê ở dưới tầng cầm lên, lúc đi ra thang máy đột nhiên hắt hơi một cái.

Bùi Y xoa nhẹ mũi, vô thức kéo chặt áo khoác. Cô gái trong tổ bên cạnh ôm cánh tay cô, trêu: "Chị Bùi Y, có người đang nhớ chị."

Bùi Y cười, không đáp lời, quay về vị trí làm việc ngồi xuống. Quy luật làm việc và nghỉ ngơi của cô vốn lành mạnh. Sau khi trong nhà có thêm một người, bị ép phối hợp với anh và điều chỉnh thành hình thức ngủ muộn, nhưng đồng hồ sinh học dậy sớm đã hình thành, dẫn đến mấy ngày nay, buổi trưa cô đều ngủ gà ngủ gật, chỉ có thể dựa vào cà phê gắng gượng.

Bùi Y dựa lưng vào ghế ngồi, được mặt trời ấm áp dễ chịu chiếu vào, mí mắt càng ngày càng nặng, cơn buồn ngủ dần dần kéo đến. Cô khoanh tay nhắm mắt lại, suy nghĩ dần dần mê man. Lúc sắp chìm vào cơn mơ, trong hơi thở đột nhiên có mùi nước hoa bay đến, tiếp đó là bóng đen phủ xuống che chắn ánh nắng.

Bùi Y mơ màng mở mắt. Sở Kiều ngồi dựa vào bàn cô, từ trên cao nhìn xuống, như cười như không: "Tôi đánh thức cậu sao?"

Khu làm việc vào giờ nghỉ trưa mờ tối yên tĩnh. Giọng Sở Kiều không lớn, nhưng sự thân thiết và quen thuộc ẩn chứa trong đó đủ để truyền đến hai dãy làm việc trước sau mà không sai lệch: "A Y, tối mai cậu phải nhớ đến nha. Tôi đã nói trước với bạn trai cậu rồi, hai người không được thoái thác."

Vẻ mặt Bùi Y không hề gợn sóng, giọng nói bình tĩnh: "Nói trước cái gì rồi?"

"Hôm qua anh ấy không nói với cậu sao?" Sở Kiều nghiêng đầu, dùng một giọng điệu kinh ngạc quá lố: "Họp lớp đó. Sinh viên Đại học Giang Nam hàng năm đều tụ họp ở Vạn Châu. Cậu cũng đến đây nhiều năm vậy rồi, chưa bao giờ tham gia sao?"

Có người liếc ánh mắt âm thầm đánh giá qua.

Bùi Y ngước mắt im lặng nhìn cô ta. Quách Tích đằng sau vừa cố gắng phá tháp² vừa tranh thủ nói chen vào: "Chị Y, chị học Giang Đại à? Respect!"

(2) Thuật ngữ trong game Dota. Là các tháp phòng thủ của cả 2 bên trên bản đồ. Có sức sát thương rất lớn và cũng cho tiền nếu bị phá hủy.

"Tối mai tôi có kế hoạch, không có thời gian." Bùi Y cầm điện thoại lên, lạnh nhạt từ chối.

"Ôi chao, vậy tiếc quá. Buổi sáng tôi còn nói với họ là cậu sẽ mang bạn trai tham gia." Móng tay pha lê của Sở Kiều gõ nhịp trên mặt bàn cô, cuối cùng bật cười một tiếng: "Họ cũng đều biết cậu."

Bùi Y không ngẩng đầu, trên mặt không tỏ vẻ gì: "Thật đáng tiếc."

"Ài, không khéo rồi. Tôi còn tưởng tôi và Cảnh sát Thẩm đã chốt rồi chứ, vậy thì lần sau đi." Rốt cuộc cô ta đứng lên, cười nói tự nhiên: "Lần sau cậu không được từ chối nữa đâu."

Đúng lúc Trịnh Du Nhiên từ bên ngoài về bắt gặp cô ta đi ra, liếc vẻ mặt Bùi Y một cái, nhạy cảm đánh hơi được mùi không bình thường.

Bùi Y không cho cô ấy cơ hội nói bóng nói gió lần nữa, đứng dậy đi về phía WC. Trịnh Du Nhiên nhìn bóng lưng cô, chọc cánh tay Quách Tích, đè giọng: "Sao thế?"

Đối phương cố dời sự chú ý khỏi trò chơi: "Chị Y tốt nghiệp Giang Đại."

Trịnh Du Nhiên khinh thường: "Biết lâu rồi."

"Người vừa rồi... cũng thế."

"Rồi sao?" Một khi liên quan đến drama, Trịnh Du Nhiên kiên nhẫn đến lạ thường.

"Rồi họ có buổi họp lớp, chị Y từ chối."

Ấy. Trịnh Du Nhiên nắm chắc trong lòng, khóe miệng nhếch lên khinh miệt.

Trước tiên tung ra ngoài chuyện người ta chưa tốt nghiệp đại học, sau đó mời người ta tham gia họp lớp trước mặt mọi người...

Quả nhiên là gà. Còn là con gà trà xanh.

Trịnh Du Nhiên khom người ngâm nga hát, nghịch đồ chơi trên kệ mặt bàn trong suốt, thất thần tò mò tiếp sau Bùi Y sẽ ứng đối như thế nào.

Hiển nhiên đối phương có ý định không cho cô dễ chịu, đẳng cấp có vẻ còn cao siêu hơn cô. Một người hệ Phật bình thường không tranh không đoạt, lúc thật sự ra tay sẽ là bị đè xuống hành hạ hay là bất ngờ phản sát, cô ấy cực kỳ chờ mong.

***

Buổi tối, sau khi Thẩm Yến Lẫm tan làm thì đến ăn cơm với Bùi Y. Qua giờ cơm tối, hàng cơm dưới tầng bên cạnh văn phòng đã không còn lại nhiều món ăn. Hai người không kén ăn nên chọn tạm ra ba đĩa.

Nhưng Bùi Y ăn cơm xong còn phải về công ty. Thẩm Yến Lẫm cảm thấy rất thương hại bạn gái, an ủi hứa hẹn: "Em ăn tạm trước một ít, tối về anh làm bữa khuya cho em."

Bùi Y cười: "Không cần. Vốn dĩ buổi tối em cũng không ăn được bao nhiêu."

Hai người ngồi xuống. Thẩm Yến Lẫm hỏi cô: "Tối mai em có kế hoạch gì không?"

Đũa Bùi Y dừng ở mép đĩa, cô ngước mắt nhìn anh: "Làm gì?"

"Đồng nghiệp mới chuẩn bị tiệc chiêu đãi." Thẩm Yến Lẫm gắp một miếng thịt cá đã nhặt xương cho cô, khóe môi mỉm cười lơ đãng: "Anh muốn dẫn bạn gái xinh đẹp đi khoe khoang một chút."

Bùi Y im lặng giây lát, khẽ giọng trả lời: "Chắc là em phải tăng ca."



Thẩm Yến Lẫm nhìn cô, hơi thở lặng lẽ trầm xuống: "Có thể không tăng ca không?"

Cô ngập ngừng lựa lời: "Dự án này tiến hành hơi gấp."

Thẩm Yến Lẫm không nói gì thêm. Lúc ăn cơm trưa, trên bàn vô tình nói đến chuyện nhà cô, khiến ban đầu anh cũng hiếm khi do dự một lần, nhưng cuối cùng suy nghĩ muốn đưa cô tham dự vào cuộc sống mới của anh vẫn chiếm thế thượng phong.

Nhưng anh do dự là bởi vì sợ tổn thương đến cô, cô do dự là bởi vì cái gì?

Anh lại nghĩ tới trước đó lúc muốn dẫn cô về nhà, cô cũng luôn trốn tránh từ chối. Khi những ký ức xa xôi mà khó chịu kia sắp chiếm cứ trung khu não bộ anh một lần nữa, đúng lúc người bên kia bàn nhẹ nhàng nói: "Nếu như công việc xong sớm thì em chạy qua, được không?"

Thẩm Yến Lẫm lấy lại tinh thần, nhìn khuôn mặt dịu dàng mềm mại trước mắt. Tất cả cảm xúc khó chịu tan thành mây khói trong khoảnh khắc một cách không hề có nguyên tắc. Sắc sảo trong mắt tan đi, chỉ còn lại cưng chiều: "Được. Không tới được cũng không sao, vẫn còn lần sau."

Bùi Y gật đầu, lại mềm mỏng nói: "Chủ nhật em có thời gian rảnh, chẳng phải anh nói muốn đi xem nhà sao?"

"Ừ, anh tìm được một người môi giới rồi. Vậy ngày mai anh hẹn anh ta." Thẩm Yến Lẫm dừng đũa, ra hiệu cô lại gần một chút.

Bùi Y tưởng là anh muốn nói gì, nghiêng người qua. Người bên kia bàn rút tờ giấy, lau sạch nước tương dính bên môi cô, mỉm cười trêu chọc: "Sao lại..."

"Ngốc chết được."

Hai người đồng thời bị âm thanh bất ngờ chen ngang làm dừng động tác, cùng nhau quay đầu nhìn về phía bàn cạnh cửa sổ cách một dãy. Nam sinh mặc đồng phục cấp ba, cô gái có vẻ nhỏ hơn cậu mấy tuổi, bị cậu khẽ ấn đầu một cái, đang xoa trán khó chịu phàn nàn: "Anh làm gì thế!"

Giọng nói cậu con trai lạnh lùng mang vẻ chê bai: "Cả ngày chỉ biết cáu gắt với anh, đề thi đơn giản như vậy mà làm thành thế này."

"Đấy là đầu óc em không bằng anh." Cô gái tức giận quay người sang chỗ khác lầm bầm: "Em cũng không muốn học cùng cấp ba với anh, sau này còn bị anh quản lý."

Vẻ mặt nam sinh bất lực: "Ai bảo đầu óc em không bằng anh?"

"Bố mẹ đều nói như vậy."

"Không có chuyện đó." Nam sinh kéo cô bé qua, ngữ điệu hòa hoãn lại, có vẻ dỗ dành: "Ăn mau lên, về anh giảng bài cho em."

Thẩm Yến Lẫm rất hứng thú nhìn cặp anh em này, đột nhiên mu bàn tay bị người ta vỗ một cái. Vẻ mặt người trước mắt rất lãnh đạm: "Em ăn xong rồi."

Thẩm Yến Lẫm rút lại bàn tay chống trên mặt bàn, nhướn một bên lông mày, cười nhẹ đùa giỡn: "Buổi tối anh trai cũng giảng bài cho em."

Bùi Y không cười, cũng không đáp lại. Cô im lặng giơ cổ tay lên nhìn, rõ ràng giọng nói trầm hơn so với vừa nãy: "Anh sắp xong chưa, em phải về công ty."

Thẩm Yến Lẫm không hiểu gì, nhưng cũng không cảm thấy kinh ngạc, bê bát lên và vội mấy miếng rồi đặt xuống, lau miệng: "Xong rồi."

Trước khi ra ngoài, Thẩm Yến Lẫm đi tính tiền. Bùi Y đứng trước cửa chờ anh, ánh mắt liếc nhìn hai người đã làm lành sau tấm kính kịch trần. Em gái lắc cánh tay anh trai nũng nịu xin xỏ, anh trai bất đắc dĩ xoa đầu cô bé, gật đầu.

Cô nàng vui mừng hớn hở buông cậu ra, cầm lấy đũa. Nam sinh ở bên cạnh nhìn, vẻ mặt đầy dịu dàng.

"Đi thôi, anh đưa em về công ty." Sau lưng vang lên giọng nói quen thuộc.

Trong quán cà phê cách một con đường, nhân viên phục vụ bưng khay đến vị trí trong góc. Trên chỗ ngồi là một người đàn ông gầy gò, quần áo màu đen. Mũ áo hoodie to rộng che khuất nét mặt, lộ ra nửa gương mặt kia trắng nõn xanh xao, dường như quanh năm ở trong bóng tối, không thấy ánh nắng.

"Americano của anh."

Hai người trong ngoài cửa sổ đồng thời vô cảm đánh mắt đi.

Bọn họ một người đi vào ánh sáng, một người lâm vào bóng tối, dường như vĩnh viễn không bao giờ hội ngộ, lại dường như chẳng mấy chốc sẽ trùng phùng.