Tục Trú

Chương 2: Con thỏ



Hôm sau.

Chỗ Bùi Y đi làm cách nhà chưa đến ba cây số. Lúc trời đẹp, cô sẽ lái xe; lúc trời cực kỳ đẹp, cô sẽ ra cửa sớm mười lăm phút, đi bộ tới.

Nhưng thời tiết Vạn Châu thường xuyên không đẹp, mưa triền miên.

Bãi đậu xe lại đầy. Cô lái hai vòng trên đường mới dừng lại sau một chiếc xe đã rời khỏi chỗ đậu.

Mưa càng ngày càng lớn, bắn lộp độp vào kính. Cô cầm ô đen trên ghế xe, lần lữa đến một khắc chấm công cuối cùng mới không thể không mở cửa bước xuống xe.

Thực ra Bùi Y không hề thích Vạn Châu. Nơi này ven biển, bốn mùa đều ẩm ướt, mùa mưa lại càng khinh khủng. Tất cô phơi ở ban công hai tuần vẫn ẩm không khô. Thiên thời đã như vậy, còn duy nhất địa lợi thì cô hoàn toàn không hưởng thụ được. Cô dị ứng hải sản, ngay cả một con tôm cũng không ăn được.

Đi vào tòa nhà, Bùi Y thu ô, vẩy nhẹ, quẹt thẻ lên tầng.

Tầng hai mươi mốt. Bảng công ty chỉ có một cái tên: Thiết kế Úy Lam.

Nơi này là văn phòng cao nhất cũng đắt đỏ nhất Vạn Châu, gần trung tâm thành phố, tấc đất tấc vàng. Cô ra khỏi thang máy, treo ô lên giá. Một thang máy khác "ting" một tiếng, có người đi xuống, chào hỏi cô: "Chị Y, chào buổi sáng!"

Là thực tập sinh của tổ bọn họ. Cô gật đầu, mỉm cười: "Chào buổi sáng."

Bùi Y đi vào, đặt túi xuống rồi cởi áo khoác. Cô cầm bình hoa và cốc nước trên bàn đi đến phòng trà nước.

Hôm qua cô nghỉ bù. Mới một ngày không thay nước, bách hợp trong bình đã có dấu hiệu khô héo. Cô cắt tỉa vài nhánh hoa, còn nước còn tát, rồi lại rót cốc nước nóng, quay lại làm việc.

"Ăn sáng chưa?" Đồng nghiệp ngồi bên cạnh nhón sandwich, lết ghế qua.

"Ăn ở nhà rồi." Bùi Y cười với cô ấy, bật máy tính lên.

Nhưng đối phương nghe xong trái lại càng xáp đến gần, nhỏ giọng: "Có drama."

Bùi Y luôn không có hứng thú gì với chuyện của người khác, chỉ lễ phép đáp lại: "Chuyện gì?"

Trịnh Du Nhiên cẩn thận nhặt ra rau xà lách trong bánh mì nướng, tao nhã ném vào thùng rác: "Tổ 2 có một phó tổ trưởng "nhảy dù" tới."

Bùi Y lướt qua danh sách công việc của mình: "Tới hôm qua sao?"

"Vẫn chưa, thứ hai." Trịnh Du Nhiên ngừng lại một lát: "Nghe nói là học đại học chui ở nước ngoài về, ngoại hình ngon, nhưng CV nát bét."

Bùi Y cười cười, không bình luận.

Trịnh Du Nhiên không hài lòng với phản ứng của cô, quyết tâm bồi cho cô một cú: "Cậu biết một năm cô ta có bao nhiêu tiền không?"



Bùi Y nhìn cô ấy: "Bao nhiêu?"

Ban đầu đối phương định giơ tay biểu thị, nhưng có lẽ cảm thấy chỉ có số lượng vẫn chưa đủ kích thích, tìm cho cô một vật tham chiếu: "Nhiều hơn lão Diệp."

Lần này Bùi Y kinh ngạc, Trịnh Du Nhiên đã được như ý.

Hai người bọn họ đều thuộc phòng ban thứ tư, lão Diệp là tổng thanh tra ngành. Mặc dù bình thường gọi anh ta là "lão" nhưng đó là để thể hiện sự thân thiết. Thực tế Diệp Minh Thanh cũng chỉ ba lăm, ba sáu tuổi. Một phần ba cuộc đời đã qua cống hiến cho Úy Lam, thực tập ở đây từ khi công ty chỉ có năm người, là nhân vật lão làng hàng đầu trong nhóm Wechat của công ty.

"Ài, Úy Lam sắp toi rồi." Trịnh Du Nhiên lắc đầu: "Chờ đến cuối năm nay mình sẽ rút lui."

Trịnh Du Nhiên thấy Bùi Y ngơ ngẩn nhìn màn hình thất thần, lấy chân chọc cô một cái: "Cậu thì sao? Ở đây cũng hơn năm năm rồi chứ? Muốn tiếp tục chờ đến khi tấm biển Úy Lam này đi đời nhà ma sao?"

Bùi Y bị cô ấy trêu: "Mình để xem đã, lười đổi."

Trịnh Du Nhiên càng nói càng bất bình: "Lão Ngụy làm việc càng ngày càng vớ vẩn, cho một người học chui nhảy từ đâu đến nhiều tiền như vậy, rốt cuộc ông ta coi trọng con người hay là coi trọng gia đình? Đám nhân viên cũ chúng ta mệt gần chết, một năm mới được tăng lương bao nhiêu? Trình độ của cậu ra ngoài tăng gấp đôi cũng không thành vấn đề!"

Bùi Y cười cười, không để tâm: "Nơi này gần nhà, mình thực sự không nỡ đổi."

"Nếu ai tăng gấp đôi tiền lương cho mình, xa hơn hai mươi dặm nữa mình cũng chạy." Trịnh Du Nhiên nhún vui, lại chợt nhớ ra điều gì: "Có phải cậu định nghỉ sinh rồi mới đi không? Vậy mình ủng hộ cậu. "Lông cừu" của nhà tư bản như lão Ngụy nhất định phải xén một nắm rồi mới đi."

Bùi Y khoanh tay dựa vào ghế, bật cười: "Nghỉ kết hôn của mình còn chưa thấy bóng đâu, cậu nghĩ xa quá rồi."

"Chưa thấy bóng đâu á?" Trịnh Du Nhiên như cười như không, nhìn cô từ trên xuống dưới: "Chẳng phải hôm qua đi xem váy cưới sao?"

Bùi Y kinh ngạc: "Làm sao cậu biết?"

"Xế chiều mình đi gặp khách hàng về, đi ngang qua nhìn thấy."

"Mình đi theo bạn, chính là cô gái đi cùng mình ấy."

Trịnh Du Nhiên nhướn mắt: "Vậy cậu cũng sắp rồi. Cậu và anh bạn trai đẹp trai kia yêu nhau bao nhiêu năm rồi, anh ta vẫn chưa ngỏ lời sao?"

Bùi Y tránh nặng tìm nhẹ: "Đâu ra bao nhiêu năm, mới ba năm."

"Chị gái, thêm ba năm nữa cậu cũng hơn ba mươi rồi." Trịnh Du Nhiên giận rèn sắt không thành thép, gõ bàn cô: "Năm nay anh ta còn không ngỏ ý thì bảo anh ta mau đi đi, mình chịu trách nhiệm tìm người đẹp trai hơn cho cậu!"

Bùi Y mỉm cười, trả lời qua loa: "Được, đến lúc đó nhờ cậu vậy."

Người đồng nghiệp bên cạnh giả vờ nũng nịu, chen vào: "Chị Du Nhiên, bây giờ em muốn nhờ chị!"

Trịnh Du Nhiên lườm một cái: "Đại ca, chị thật sự không có loại tài nguyên mà em muốn!"

***



Công ty thiết kế làm việc muộn, buổi sáng ồn ào láo nháo cứ thế trôi qua. Buổi trưa mưa tạnh, Bùi Y xuống tầng mua cà phê.

Cô cầm cà phê ngồi bên cửa sổ xem điện thoại. Tin nhắn cuối cùng trong khung chat là cô gửi "Chú ý an toàn", lướt lên một tin nữa là Thẩm Yến Lẫm bảo hôm nay có nhiệm vụ, tối về sẽ liên lạc lại.

Bùi Y cắn ống hút, nhìn ảnh chụp chung trên hình nền điện thoại, ngẩn người.

Hai người họ đều là người bận việc thì sẽ mất liên lạc. Điểm này đối với cặp đôi bình thường mà nói hình như đều rất trí mạng, huống chi là yêu xa.

Từ khi anh bắt đầu theo đuổi cô đến bây giờ vẫn luôn là mỗi người một nơi. Khi đó Bùi Y vừa mới đến Vạn Châu một mình. Môi trường, khí hậu, đồ ăn, rất nhiều thứ không quen. Vừa hết tuần đầu tiên là bị bệnh ngoài da và đau dạ dày cùng một lúc, phải nhập viện.

Cô không phải người hay tâm sự hết với người khác, bao gồm cả anh. Cô cũng không biết khi đó anh nhạy cảm thế nào mà nhận ra sự khác thường của cô, vậy mà bay tới ngay đêm đó, xuất hiện trước mặt cô. Lúc đó cô sốt đến mơ mơ màng màng, anh nhíu mày đau lòng trách cứ, cô cũng không nghe lọt tai một chữ, chỉ cảm thấy trước mắt như cảnh trong mơ. Sau khi cô ngủ mê man xong tỉnh lại, nhìn thấy anh vẫn ở bên giường, nhắm mắt, khuôn mặt đầy mệt mỏi.

Từ sau đó, Thẩm Yến Lẫm bắt đầu chạy ngược chạy xuôi giữa hai bên. Lúc rảnh thì hai, ba tuần; lúc bận thì hai, ba tháng. Ban đầu Bùi Y nhiều lần quả quyết từ chối, nhưng anh không quan tâm, vẫn đến theo tuần suất cũ của mình. Anh không nghe cô, cũng không để cho cô áp lực, chỉ đến gặp cô như một người bạn, ăn cơm, dạo phố, nghe kịch nói, xem phim.

Thời gian này kéo dài khoảng hơn hai năm. Cả công ty đều biết Bùi Y có một người đẹp trai chân thành theo đuổi, vô hình trung làm không ít người chùn bước. Lão Diệp năm đó còn là Đại Diệp, nhiều tóc hơn bây giờ, lúc liên hoan nói trêu cô: "Em đúng là cứng rắn, muốn thử thách người ta tới khi nào?"

Bùi Y cũng không biết. Cô hoàn toàn không muốn thử thách anh. Cô hi vọng anh đừng tới nữa, nhưng đến lúc thật sự hai tháng anh không xuất hiện, tin tức cũng ngày càng ít, cô không hề mãn nguyện thở phào một hơi, mà là tâm trạng bứt rứt không khống chế nổi.

Cô cảm thấy phản ứng này của mình thật sự rất kỹ nữ, ép bản thân chuyên tâm vào công việc, không nghĩ tới nữa. Sau một khoảng thời gian bận như con quay, vào một tối thứ sáu nào đó, cô tăng ca xong, nhìn thấy anh ở dưới tầng công ty.

Anh không giải thích trong khoảng thời gian này mình bận cái gì, cô cũng chưa từng hỏi, dường như đây không phải câu hỏi thích hợp để mối quan hệ như bọn họ quan tâm. Hai người ngầm hiểu lẫn nhau như thường ngày, lấy thân phận bạn bè đi ăn bữa khuya, xem phim suất tối. Mọi thứ vẫn giống như trước kia. Cho đến khi phim hết, cô quay đầu nhìn thấy anh ngủ thiếp đi, đầu ngả về phía cô, cầm trong tay con thỏ bông vừa gắp cho cô. Cổ áo sơ mi luôn luôn sạch sẽ gọn gàng hằn nếp nhăn, khuôn mặt anh tuấn sáng sủa đầy vẻ mệt mỏi.

Bùi Y ngồi tại chỗ im lặng hồi lâu. Mãi đến khi người xem về hết, quảng cáo trên màn hình phát đi phát lại ba lần, cô khẽ gọi tên anh: "Thẩm Yến Lẫm."

Anh mơ mơ màng màng đáp một tiếng, mở to mắt ngơ ngác mấy giây mới tỉnh táo lại, nói năng lộn xộn xin lỗi cô: "... Xin lỗi, anh mệt quá... Em... Lần sau lại xem tử tế với em vậy... Anh đưa em về trước..."

Từ rạp chiếu phim đến chỗ ở của cô đi bộ chưa đến mười phút. Đến dưới lầu, anh dặn cô nghỉ ngơi sớm. Chiều ngày mai anh về, giữa trưa đón cô ra ngoài ăn cơm.

Anh thấy cô im lặng không lên tiếng, sợ cô lại muốn nói đừng đến tìm cô nữa. Anh nhét con thỏ bông vào trong tay cô, giục cô mau lên đi, nhưng cô lại gọi anh một lần nữa: "Thẩm Yến Lẫm."

Mỗi lần sau khi cô trịnh trọng gọi tên anh thì đều nói lời anh không thích nghe. Thẩm Yến Lẫm hơi nhíu mày, căng thẳng nhìn chăm chú người cụp mắt đứng dưới bóng đêm. Sau hồi lâu yên tĩnh, giọng nói trong trẻo của cô trôi theo hương hoa ẩm ướt tháng chín, tựa như một cơn ảo giác kỳ diệu:

"Tối nay anh... có muốn ở lại không?"

Sau này mỗi lần nhớ lại khoảnh khắc này, Thẩm Yến Lẫm đều cảm thấy đó là thời khắc bừng sáng trong cuộc đời của anh. Mặc dù ngày đó cuối cùng anh ngủ ở ghế sô pha, nhưng nụ hôn chúc ngủ ngon kéo dài trước lúc ngủ đủ khiến anh quay lưng về phía phòng ngủ cười ngây ngô cả đêm.

Đêm đó, Bùi Y cũng không ngủ.

Cô nằm trên giường, mặt không cảm xúc, mở đôi mắt trống rỗng đến bình minh, cuối cùng đầu hàng trước sinh lý mỏi mệt. Cô nhắm mắt lại, khẽ giọng nói một câu nhỏ đến không thể nghe thấy: "Sẽ tốt thôi."

Đêm khuya tĩnh mịch đen kịt, hai người trong ngoài cửa mang theo tâm sự của riêng mình chìm vào giấc ngủ. Họ giấu trong lòng tâm trạng khác nhau, nghênh đón hai cuộc đời hoàn toàn giao thoa khi trời lại sáng.