Tuần Trăng Mật Vĩnh Hằng

Chương 23: Bữa tiệc gia đình



“Con biết rồi.” Trongsảnh lớn chỉ có Hinh Ý đang thấp giọng trả lời điện thoại.

“Sức khỏe của VũChính đã khá hơn chưa? Gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy con cũngđừng để mình quá mệt mỏi.” Lâm mẹ đầu dây bên kia dặn dò.

“Con biết ạ.”

“Đúng rồi, nếu sứckhỏe của Vũ Chính đã khôi phục tốt rồi, không bằng sắp xếp thờigian mời luôn nhà bên kia cùng đến dùng một bữa cơm đi. Dì dượng vànhững người trong nhà rất quan tâm đến tình trạng của Vũ Chính, thậmchí còn muốn tìm dịp nào đó đến thăm nó.” Lâm mẹ cẩn thận nói.

Hinh Ý nhíu mày,“Hiện tại anh ấy vẫn không thể quá vất vả, chỉ sợ có quá nhiềungười đến anh ấy sẽ mệt mỏi.” Lại là người trong nhà muốn mẹ làmthuyết khách.

“Nói gì vậy hả?Người lớn đến thăm con cháu vốn là thể hiện sự quan tâm, con nói nhưvậy trước mặt người khác, người ta sẽ nói con không được dạy dỗ,hiểu không?” Lâm mẹ vô cùng coi trọng lễ nghi truyền thống, hơn nữatuyệt đối giữ gìn lợi ích của gia tộc.

“Con biết rồi, vâng,gần đây bệnh tim của ba có tái phát không? Mẹ hãy nói ba chú ý đếnsức khỏe, chuyện của công ty đừng để cho ba bận tâm, cũng đừng để chonhững tin tức kia lọt vào tai ba.” Thật sự thì Hinh Ý thân thiết vớiba mình hơn, ngược lại có chút xa cách với mẹ mình. Hoặc cũng bởivì sinh ra trong một gia tộc giàu có nên mẹ quá rụt rè, ngược lại côcảm thấy phải tạo dựng được sự nghiệp cho bản thân mình nên chỉ cóba mới có thể hiểu những tâm sự của mình, cô cũng càng muốn chia xẻcùng ba mình.

“Ông ấy rất khỏe. Conđừng có đánh trống lảng, mẹ đã hỏi thư kí của con, tuần sau conkhông có hội nghị hay bận bịu gì. Con hãy bàn bạc với nhà thông giabên kia, xem xem…”

Hinh Ý cắt ngang lờicủa bà: “Mẹ, chỉ có chúng con đến ăn cơm thôi không được sao, con sợđộng đến mẹ chồng cùng người nhà bên kia, báo chí mà biết được lạiviết lung tung nữa.”

Lâm mẹ trầm ngâm mộtlát, suy nghĩ, Vũ Chính cũng không đứng cùng phía với nhà bên kia,hiện tại Giang Vũ Minh lại gây họa, vậy thì trước tiên không nên độngđến bên kia, hiểu rõ Vũ Chính nghĩ gì là quan trọng nhất.

“Nếu cảm thấy hai nhàgặp mặt quá phiền toái vậy thì chỉ có nhà chúng ta thôi! Nhưng màVũ Chính nhất định phải đến, tất cả mọi người rất quan tâm đến nó.Tối chủ nhật, tại nhà họ Lâm nha.”

“Vâng, con biết rồi.”Hinh Ý không thể không đồng ý.

“Cứ như vậy đi.”

“Tạm biệt mẹ.”

Sau khi cúp máy, HinhÝ như bị rút hết sức lực ngồi xuống ghế sofa, cô chưa bao giờ cảmthấy nói chuyện điện thoại với người nhà lại mệt mỏi, phí sức nhưthế.

Vũ Chính ở trong thưphòng, mắt nhìn về phía khung cửa sổ thủy tinh. Bên ngoài cửa sổthủy tinh là vườn hoa đang mờ mịt trong cơn mưa cùng phong cảnh phía xaxa. Anh dường như không phải đang ngắm nhìn những hạt mưa ngoài cửa sổmà phảng phất như đang suy nghĩ gì đó, lại như không hề suy nghĩ gì,chỉ đơn thuần là đang sững sờ.

Bước chân của Hinh Ýnhẹ nhàng, đi đến phía sau anh, cúi người, hai tay lướt qua bờ vai anhrồi đi đến trước ngực vòng tay ôm anh, tựa đầu lên vai của anh hỏi:“Nghĩ cái gì mà nhập tâm như vậy?”

“Anh đang nghĩ, mùaxuân mà cũng mưa lớn như mùa hè vậy, không phải nói mưa xuân như tơsao?”

“Không bằng em gọi nóivới mẹ hôm nay chúng ta không sang nữa, thời tiết xấu như vậy.” Mấyngày nay đều mưa dầm, cô phát hiện buổi tối Vũ Chính ngủ không đượcngon, lúc đang ngủ thường xuyên cau mày. Vừa nói cô vừa đặt tay lên vaianh mát xa.

“Anh không có yếu ớtnhư vậy, mới một cơn mưa đã không thể ra ngoài được nha? Hơn nữa ngườilớn bên kia cũng đã chờ nửa ngày, sao có thể gọi một cú điện thoạiqua từ chối được?” anh đè lại bàn tay nóng bỏng của cô bên vai trái,ý bảo cô không cần căng thẳng.

“Tay sao lại lạnh như vậyhả?” cô vội vàng đi lấy túi chườm nóng ra đặt trên lòng bàn tay anh,khuôn mặt không thể giấu được vẻ lo lắng.

Chiếc Maybach 62s tronglàn mưa tiến về nhà họ Lâm, đi vào vườn hoa, vững vàng dừng lạitrước hành lang.

Biệt thự của Lâm giamang kiến trúc châu Âu, trước cửa lớn có vài bậc thang. Hộ lý ngồiở ghế phụ đã xuống xe trước đẩy xe lăn đến trước cửa lớn, sau đólại đi đến ghế sau cõng Vũ Chính qua.

Vũ Chính mặc một bộđồ tây màu đen hiệu H-Huntsman của Anh, cả người toát ra một hơi thởvô cùng trầm ổn, khí chất phi phàm.

Lái xe cũng xuống xemở cửa cho Hinh Ý.

Hôm nay cô mặc một bộlễ phục dạ hội màu đen hiệu Channel, chiếc váy dạ hội màu đen làmnổi bật làn da trắng như tuyết của cô, xương quai xanh lạnh buốt mangtheo một đường cong tuyệt mĩ, tăng thêm một chút gợi cảm cùng hấpdẫn, không hề giảm đi một chút xinh đẹp nào.

Cô đi tới bậc thangđứng bên cạnh Vũ Chính, cẩn thận giúp anh vuốt phẳng những nếp nhăn.Lúc nhận lấy chiếc chăn lông định đắp lên chân cho Vũ Chính, anh dùngtay ngăn lại, nhàn nhạt nói: “Trong phòng có hệ thống lò sưởi.”

Hinh Ý dừng lại mộtchút, muốn nói gì nhưng cuối cùng lại không nói ra mà chỉ giúp anhđi vào trong sảnh lớn.

Thật ra thì Hinh Ýmuốn nói: “Trong nhà đã mở hệ thống sưởi hơi, ngón tay anh không phảivẫn lạnh buốt như vậy sao.” Nhưng mà cô hiểu rõ anh, hiểu rõ tínhcách của Vũ Chính.

Trong sảnh lớn, tiếngLâm mẹ và chị gái cô Phương Nghi trò chuyện với nhau rất vui vẻ, tronggóc sảnh lớn đều là người nhà họ Lâm và nhà họ Phương, cả trai lẫngái đều ăn mặc đẹp đẽ, vô cùng náo nhiệt.

Nghe thấy quản gia nóibọn họ đã đến, mỗi người đều mang theo một ánh mắt khác nhau nhìnvề hướng vợ chồng Giang Vũ Chính đang đi tới.

Trong những ánh mắtnày, có ngạc nhiên, có khinh miệt, hơn nữa còn có dò xét. Dò xétxem vị con rể của nhà họ Lâm này rốt cuộc có năng lực giúp cho Lâmthị vượt qua nguy cơ này hay không.

“Mẹ, trở về lâu nhưvậy mới về đây thăm mọi người, là con không đúng.” Vũ Chính mở miệngtrước.

“Cái đứa nhỏ này,nhìn xem, sao lại gầy như vậy. Sức khỏe là quan trọng nhất nha!” Lâmmẹ nắm tay Vũ Chính thương tiếc nói.

Sau khi bắt chuyệntừng người xong, Hinh Ý giúp Vũ Chính đi vào thư phòng của ba.

Thật ra thì trong sảnhlớn mọi người còn muốn nói thêm vài câu với Vũ Chính, nhưng mà vẫnchưa nói đến đề tài chính thì vị con rể của nhà họ Lâm này lạinói đã lâu không trò chuyện với ba rồi, nhất định phải đi hỏi thăm bavợ trước.

Trước khi tiến vàothang máy đi đến thư phòng lầu hai, Hinh Ý hỏi Vũ Chính: “Rất phiền,phải không? Em đã sớm cảm thấy không hợp ý rồi, ứng phó với bọn họcòn mệt mỏi hơn cả đi làm.”

Vũ Chính cười cười,“Có thể nói là, thật ra thì em cũng có điểm giống như bọn họ.” Đềumuốn biết anh sẽ thu dọn tàn cuộc như thế nào.

Cô thấp giọng đền mứcngay cả mình còn không thể nghe thấy tiếng mình nói: “Em đã nói sẽluôn tin tưởng anh mà.”

Không nghĩ tới anhcũng nghe được, cũng thấp giọng thì thầm: “Anh biết mà.”

“Ba, chúng con về thămba đây!” Hinh Ý vừa đến hành lang đã gây náo động thư phòng, cô ởtrước mặt ba mình lại càng giống như một đứa trẻ.

Cửa thư phòng không cókhóa, nhưng cô vẫn muốn gõ cửa.

“Vào đi!”

Gia phả mấy đời củanhà họ Lâm đều được Lâm Đạt Bình cất giữ trong thư phòng. Thư phòngđược thiết kế kiểu cổ điển nhưng cũng không cứng nhắc, rất có hơihướng của kiến trúc châu Âu cổ.

“Nhóc con, cóchồng rồi thì quên luôn cả cha mẹ ruột hả.” Lâm ĐạtBình ngồi trên bàn ngẩng đầu lên nhìn Hinh Ý, giọng điệu ngược lạikhông nghe ra vẻ trách móc nào.

Hinh Ý vốn định vừavào cửa sẽ chạy đến hôn ba ba một cái thật kêu nay chỉ đứng sau VũChính, thè lưỡi.

“Xảy ra chuyện lớn nhưvậy, con thật giỏi, lại che giấu lừa gạt không cho người trong nhàbiết. Con có biết mọi người trong nhà sẽ lo lắng, sốt ruột không. Conđã lớn rồi, cư xử sao lại không biết chừng mực thế hả?” càng nóigiọng điệu của ông càng nghiêm khắc. Tuy Lâm Đạt Bình cũng là thươngnhân, nhưng dùng đạo lí dạy dỗ người khác, tựa như một thầy giáo già,lời dạy dỗ làm cho người ta cảm thấy rất áp lực.

Hinh Ý cũng biếtchuyện này mình cùng với mẹ giấu ba ba là không đúng, chỉ yên lặngnghe mắng.

Vũ Chính lại nóigiúp cho cô, “Ba, chuyện này con cũng có chỗ sai, Hinh Ý chỉ khôngmuốn cho mọi người lo lắng mà thôi.”

Lâm Đạt Bình liếc mắtnhìn Vũ Chính ngồi trên xe lăn, “Đúng, con cũng sai rồi. Con sai ở chỗtất cả trọng trách của vợ mình đều áp lên người mình, dung túng nóhết lần này đến lần khác giấu diếm sự thật.”

Tốt quá, hiện tạithì ngay cả anh con rể cưng cũng gia nhập đội ngũ bị mắng.

Thật ra thì Vũ Chínhrất tôn kính ba vợ đại nhân của mình, cho nên lúc bị mắng cũng chỉcúi đầu không lên tiếng.

Rốt cuộc đợi đến khiông cả nhà họ Lâm mắng xong, lúc này Lâm mẹ cũng lên thư phòng, gọiHinh Ý xuống lầu tâm sự cùng mọi người.

Lúc đi vào Hinh Ýcũng đã bị tam cô lục bà dọa sợ, cũng chẳng muốn xuống dưới tándóc với bọn họ.

“Không đi, con muốn ởlại nói chuyện phiếm với ba.”

“Đi đi, nhóc con. VũChính ở lại đây đánh cờ với ba.” Thấy vẻ mặt không tình nguyện củacô thì lại nói thêm một câu: “Thế nào, sợ ba ăn thịt mất chồng củacon hả?”

Hinh Ý vốn đi đến làmnũng với ba ba, chỉ là vừa rồi mới bị mắng nên cũng không dám làmcàn, chỉ theo mẹ xuống lầu, trước khi đi còn cúi người không biếtnói gì với Vũ Chính.

Bên ngoài mưa vẫn chưangừng, từng hạt mưa tí tách rơi, giống như muốn phủ mờ tất cả vạnvật.

Mà hai người đàn ôngở trong thư phòng chỉ tập trung vào bàn cờ vua.

Quân cờ đen cùng quâncờ trắng đang tung hoành trên bàn cờ, sắc mặt Lâm ba mới đầu lạnhnhạt đang chậm rãi trở nên ngưng trọng.

Mà Vũ Chính vẫn khônghề lộ ra tâm tình gì, khóe miệng chỉ ngẫu nhiên nhếch lên một nụcười lơ đãng.

Cuối cùng quân cờtrắng của Vũ Chính thành công đoạt được quân cờ vương của Lâm ba,thắng lợi của Vũ Chính chấm dứt cuộc chiến gần hai tiếng đồng hồ.

“Tên nhóc này thậtđúng là chẳng biết kính lão, lúc Hinh Ý còn chưa gả đi thì cònđuổi theo mà nịnh ba. Giờ thì tốt rồi, sau khi cưới con gái nhà baxong thì không còn kiêng nể gì nữa, ngay cả ba vợ cũng không để vàomắt.”

Lâm Đạt Bình tuy ngoàimiệng nghiêm khắc, nhưng vẻ mặtlại tươi cười, nhìn không ra một chút không vui vẻ nào khi bị thua.Thật sự thì ông rất bội phục kĩ thuật đánh cờ của Vũ Chính, từlần đầu tiên Hinh Ý dẫn về nhà thì hai người bọn họ đã bắt đầuphân định thắng thua, ông biết mình không phải là đối thủ của ngườitrẻ tuổi này.

Vũ Chính cũng chỉcười cười: “Giữa trận con đã bỏ qua một cơ hội trực tiếp giànhchiến thắng, mà ba trong lúc tàn cuộc lại có cơ hội phòng thủ nhưnglại tính sai bị con ăn mất một quân lính, từ lúc đó con mới bắt đầugiành lợi thế.” Anh cũng không có ý định khiêm tốn.

“Người trẻ tuổi, cóchí lớn là tốt, nhưng cũng phải cân nhắc được mất. Nhưng mà ba tintưởng con đã sớm bày binh bố trận tốt, hiện tại thế giới là củacác con, chúng ta đã già rồi cũng không muốn chen chân vào nữa, nhưngmà cũng đừng quá hiếu chiến, hăng quá hóa dở đấy.” Lâm Đạt Bình sâusắc nói rồi thở dài.

Vẻ mặt của Vũ Chínhcũng rất khiêm tốn mà nghe dạy dỗ, vô cùng khiêm nhường cung kính.

“Ba, Vũ Chính, tất cảmọi người đang chờ dưới lầu.” Sau khi gõ cửa, cô trực tiếp đi đếntrước mặt bọn họ. Nhìn thấy vẻ mặt của hai người đều nghiêm túc,trong lòng trầm xuống, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài.

Nhìn thấy bộ dạng cóvẻ suy tư của bọn họ, cô lại cười nói với Lâm Đạt Bình: “Ba, ba nhấtđịnh là đói bụng rồi, bữa cơm hôm nay là do mẹ tự tay xuống bếp nấuđấy.”

Sau khí cô xoay đầunhỏ giọng nói với Vũ Chính: “Anh cũng mệt rồi phải không.”

Hai người đều nhìnvào mắt đối phương, dịu dàng đến chảy nước.

“Aizz, nói một tràngthì ra là đau lòng cho chồng mình. Đúng là con gái gả đi rồi thì nhưbát nước đã hắt đi nha, ngay cả ba mình cũng quên luôn nha.” Lâm ĐạtBình chua xót nói.

“Chưa quên, con vĩnhviễn là con gái nhà họ Lâm.” Cô thấp giọng, vô cùng nghiêm túc nói.

Hai người đàn ông kiađều đưa ánh mắt đầy ẩn ý nhìn cô.

Bữa tiệc tối thật rathì vẫn giống như trước đây, cũng chỉ nhàm chán mà ứng phó với bàcon thân thích. Đây lại càng giống như một buổi họp báo đưa tin củachính phủ, các vấn đề đều xoay quanh chuyện tại sao lại gặp tai nạnngoài ý muốn ở Pháp? Sức khỏe hiện giờ đã khôi phục lại chưa? Mộtlần nữa dẫn đến chủ đều Giang thị có bị gặp trở ngại gì không? Cóý kiến gì về việc giải quyết vấn đề tài chính của hạng mục hợptác của Giang thị và Lâm thị cùng tập đoàn JL không?

Hinh Ý nhìn thấy VũChính trả lời mấy người kia giờ đang lộ ra một chút mệt mỏi, tuy lolắng cho sức khỏe của anh, nhưng mà cũng không lên tiếng nói giúp. Côlà vợ của Vũ Chính, nhưng đồng thời cũng là con gái nhà họ Lâm, côkhông thể chỉ quan tâm đến một mình anh.

Cuối cùng lúc đẩy anhra khỏi phòng khách lớn của nhà họ Lâm, nhìn thấy anh dường như đãngồi không vững nữa, lòng cô không thể nhịn được mà đau đớn.

Sau khi lên xe, lúcgiúp anh đắp tấm chăn lông lên, anh nhắm mắt lại như đang ngủ. Hinh Ýngồi sau làm chỗ dựa cho anh, để cho đầu anh tựa lên vai mình, tay ômeo của anh, nhẹ nhàng mát xa.

Hai người nằm trêngiường, thật chẳng còn muốn làm gì nữa, mệt mỏi ôm lấy đối phương,cảm nhận nhiệt độ truyền đến từ thân thể của đối phương.

Chẳng qua chỉ là mộtbữa tiệc gia đình bình thường lại làm cho Hinh Ý cảm thấy như kiệtsức, trong lòng có cảm giác khó chịu không nói nên lời, bốc lên đếntận ngực.

Vũ Chính cúi đầunhìn Hinh Ý lười biếng rúc vào trong lồng ngực của mình, hôn khẽ lênđỉnh đầu cô.

Hinh Ý cười nhẹ nhàngbấm vào cánh tay Vũ Chính, trêu ghẹo hỏi: “Nói, vừa rồi lúc đánhcờ với ba trong thư phòng đã nói những chuyện gì? Hôm nay những lờinói chua xót của ba muốn trêu ghẹo em.”

“Ba nói anh không cầnquá lương thiện, để cho không bị em bắt nạt.” Anh cũng xấu xa trảlời.

“Anh mà lương thiệnthì trên đời này không còn ai ác nữa rồi. Anh mà bị bắt nạt thìtrên đời này không còn ai bị áp bức nữa rồi.” Tay cô hơidùng lực nhéo anh.

“A~~~” anh bị đau lalên, “Đây không phải là đang bắt nạt anh sao?”

“Em đang bắt nạt anhđó, ai bảo hôm nay anh để em ở lại đại sảnh một mình?” Hinh Ý muốnđiên đầu vì những người cô dì kia của cô, trò chuyện được vài câuthì đã đi vào “chủ đề chính”. Ai nấy đều khách sáo nói chuyện.

“Anh biết em mệt mỏi,anh thành tâm nhận sai được chưa? Vợ à, anh sai rồi, em phạt anh đi.Nhanh lên, anh đợi không được nữa.”

“Anh đừng có mà lộnxộn, ngủ đi….tay không được sờ lung tung…dám cử động nữa em sẽ sangphòng khách ngủ…”