Tựa Như Tình Yêu

Chương 9



Đáng tiếc, cô thủy chung vẫn không thể được như nguyện, tựa như hai năm trước, vận mệnh của cô đã không còn thuộc về cô nữa, thân bất do kỷ[1].

Tỉnh lại, dưới thân Phồn Cẩm là xúc giác tơ tằm quen thuộc. Trên đó còn có hương vị của hắn, bên tai, lại có tiếng người nói, “Chúc mừng thiếu tướng đại nhân, tiểu thư đã có thai!”

“Sơn Bản, thưởng cho bác sĩ này đi!”

Một lát sau, vị trí bên cạnh hõm xuống, một đôi tay vươn lại đây, vuốt ve gương mặt đang dại ra của Phồn Cẩm, “Nghe thấy bác sĩ nói gì không. Em có thai rồi!”

Phồn Cẩm chưa kịp có biểu tình gì, đã bị Vũ Dã Thuần Nhất đỡ nửa ngồi dậy, trước đó, chỉ vì một câu ‘thưởng’ mà ông bác sĩ kia vẫn cứ thao thao bất tuyệt, bỗng nhiên ông ta ngửi thấy một tia quỷ dị trong không khí, lại nhìn cô gái trước mắt, biểu tình tựa tro tàn trên mặt thật sự làm sao có được nửa điểm vui sướng khi mang thai chứ? Không tự giác, lời nói trong miệng ông dần nhỏ lại, cơ hồ gần như là thì thầm trong miệng.

Lúc này, trong đầu Phồn Cẩm là một mảnh mờ mịt, lời nói của bác sĩ không ngừng xoay quanh, mang thai, vì sao? Vì sao lại nói cho cô một cái tin dữ như vậy, vì sao lại cố tình đối xử với cô như vậy?

Vì sao?!!!!!!!

“Tôi không cần đứa bé này!” Một hồi lâu, cô lạnh lùng nói, lập tức, động tác của mọi người cứng lại, trong không khí nháy mắt tràn ngập những hơi thở bén nhọn. Một mảnh tĩnh lặng.

Thậm chí là có cả tiếng hút không khí, là của ông bác sĩ kia, ông ta thấy sắc mặt Vũ Dã Thuần Nhất trầm xuống, biểu tình dữ tợn. Sự tàn bạo của người kia ngày hôm đó ông đã tận mắt nhìn thấy, cho dù là bị đưa tới khám bệnh, ông lại không có nửa điểm vui mừng, ngược lại cảm thấy kinh hồn táng đảm. Nhịn không được ông rụt người, lại mướt mồ hôi thay cô gái trước mặt.

“Không phải do em!” Bốn chữ, lạnh lẽo.

Phồn Cẩm cười, trong mắt lại là thống khổ, “Vậy anh muốn nói cho nó biết. Mẹ nó là một người phụ nữ Trung Quốc hèn mọn? Trong người nó chảy một nửa dòng máu của đất nước bị dã thú tàn bạo cắn nuốt?!”

“Triệu Phồn Cẩm, con của Vũ Dã Thuần Nhất tôi nhất định mang huyết thống cao quý nhất, nó đương nhiên là người Nhật Bản!”

“Đúng vậy, đó là con của ‘anh’, không phải của tôi!!!” Phồn Cẩm thu mặt cười, không chút biểu tình nói, cô hừ lạnh nhìn Vũ Dã Thuần Nhất ở trước mặt.

Trước mặt, thân mình to lớn của Vũ Dã Thuần Nhất căng lên, hắn nắm lấy tay, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Phồn Cẩm, ai cũng hoài nghi, ánh mắt lãnh liệt của hắn đã giết chết cô gái này đến mấy lần.

‘Rầm’ một tiếng, thanh âm vỡ vụn cùng vật nặng rơi xuống đất đồng thời vang lên.

Tiếng đầu tiên là Vũ Dã Thuần Nhất đập một chiếc bình hoa, va vào sàn gỗ của ngôi nhà, những mảnh nhỏ sắc bén văng lên, mà tiếng sau, là thanh âm ông bác sĩ bị dọa cho quỳ rạp trên mặt đất. Giờ phút này, ngay cả đầy ông cũng không dám ngẩng, miệng liên tục lẩm bẩm, “Xin tha mạng, xin tha mạng……”

Đại khái là bị dọa cho hoảng hồn, Vũ Dã Thuần Nhất tựa hồ cũng hơi ngạc nhiên, nhíu mày nhìn, lại nghe thấy một tiếng cười trào phúng bên tai.

Hắn quay đầu, liền nhìn thấy Phồn Cẩm cười như không cười nhìn mình, sâu trong mắt là châm chọc cay độc, rõ ràng có ý ám chỉ, dã thú, súc sinh thị huyết.

Lúc này, một tên cảnh sát Nhật Bản vội vàng chạy vào, “Báo cáo thiếu tướng, có người tên Khương Trần Dục nói muốn gặp Triệu tiểu thư!”

Vũ Dã Thuần Nhất giật mình, xoay người, cười lạnh. Hắn lại tự động đưa tới cửa ư?

Phồn Cẩm cũng giật mình ngẩng đầu lên, mày chậm rãi nhíu lại……

Anh vẫn biết, anh nợ cô, làm một người đàn ông, anh nợ cô rất nhiều, hai năm trước, thời điểm khi cảnh sát của Vũ Dã Thuần Nhất truy tìm, anh chỉ có hai lựa chọn, phải đi thông tri cho những chiến hữu vẫn chưa nắm rõ tình hình hay là đi đón vị hôn thê trong nhà của mình. Vì đại nghĩa, anh lựa chọn điều thứ nhất. Nhưng trong hai năm qua, lại thường bị lương tâm áy náy.

Đây nguyên bản là một bài toán thật khó, mặc kệ anh lựa chọn cái nào, anh cũng đều phải gánh nợ.

Mà hai năm sau, không ngờ anh lại phải đối mặt với một vấn đề đồng dạng như vậy, anh biết, anh chính là đánh cược, đánh cược Vũ Dã Thuần Nhất có coi trọng vì Phồn Cẩm mà buông tha cho trọng phạm hay không, mà anh, cân nhắc lại lời nói của Phồn Cẩm, biện pháp như vậy, kỳ thật, chính là bắt đầu một trò chơi điên cuồng.

Quả nhiên là anh đã thắng, Vũ Dã Thuần Nhất điều tất cả binh lực đi bắt Phồn Cẩm trở về, còn bọn họ lại dễ dàng đào thoát, nhưng lại giống như hai năm trước, đồng dạng hy sinh người con gái anh mình yêu nhất.

Nhưng lần này, anh không muốn lại thất hẹn, anh đã từng nói, nhất định sẽ dẫn cô đi, không gặp không về.

Như vậy, nếu chết đi, có thể trả lại những gì anh đã nợ, có cái gì không được chứ.

“Tôi không thể không bội phục dũng khí của cậu!” Giờ khắc này, một người Nhật Bản nói tiếng mẹ đẻ mình lại chuẩn xác như vậy, làm sao lại không giống một loại châm chọc được chứ, Khương Trần Dục nhìn thấy Vũ Dã Thuần Nhất chậm rãi đi từ trên lầu xuống, bên cạnh, là Phồn Cẩm, mặt không chút biểu tình.

Thậm chí, ánh mắt căn bản cũng không nhìn về phía anh.

“Phồn Cẩm!” Anh gọi, thật là chua sót.

Người đi sau không trả lời, chỉ đờ đẫn đứng bên cạnh Vũ Dã Thuần Nhất, tựa như một con rối đã mất đi sinh mệnh.

“Vũ Dã Thuần Nhất, nếu anh còn là một tên đàn ông thì hãy thả Phồn Cẩm ra, còn tôi thì tùy anh xử trí!”

“Cậu?” Vũ Dã khinh thường nhếch mày, “Cậu đừng đánh giá mình quá cao, cậu cảm thấy cậu có tư cách hay sao? Bây giờ cậu đã không có tác dụng gì nữa, chỉ duy nhất, là để tiêu mối hận trong lòng tôi mà thôi!” Ngữ khí hèn mọn, Sơn Bản ở sau lưng bỗng nhiên lên cơn tức giận, đá Khương Trần Dục một cái ngã lăn ra mặt đất, sau đó đá thêm hai cú lên mặt anh. Tiếp đó, một đám cảnh sát kéo anh đứng lên mặt đất, giữ chặt lại, nhất thời, khuôn mặt Khương Trần Dục bị đá trúng máu tuôn như trút.

Lúc này, Phồn Cẩm ngay cả chân mày cũng không nhíu một chút, thân người không nhúc nhích, đứng ở nơi đó.

Vũ Dã Thuần Nhất liếc cô một cái, lại quay đầu nhìn Khương Trần Dục, “Bây giờ hẳn là cậu nên cầu nguyện, cầu nguyện sự phẫn nộ của tôi không biến mất nhanh như vậy, để cho tôi tra tấn cậu, bởi một khi tôi nguôi giận, cái mạng nhỏ của cậu cũng không còn giữ được đâu!” Nói xong, hắn vung tay lên, đám người Sơn Bản lại tay đấm chân đá với Khương Trần Dục, Khương Trần Dục lại không chịu khuất phục, ra sức đánh trả giãy dụa, kêu gào, “Chó Nhật Bản, súc sinh, có ngon thì đơn độc đấu với tôi, bắt nạt phụ nữ tính cái gì… Vô liêm sỉ!!!”

Nhất thời, xung quanh chướng khí mù mịt, tiếng chửi rủa, tiếng quát tháo, tiếng la thét.

Trong không khí vang lên tiếng thở dài không dễ nghe thấy.

“Thả anh ấy đi!” Nhẹ thì thào, khẩu khí không có độ ấm, Vũ Dã Thuần Nhất đưa lưng về phía cô, khi nghe được những lời này, khóe miệng như nguyện nhếch lên, chung quy vẫn là thiếu kiên nhẫn. Trời cao chính là không bạc đãi hắn, luôn ở thời điểm thích hợp để hắn bắt lấy nhược điểm của cô, khiến cho cô chỉ có thể vĩnh viễn nằm trong tay hắn.

“Thả anh ấy đi, điều kiện là, tôi sẽ không bao giờ…… trốn đi nữa!” Phồn Cẩm nhắm mắt lại, đem tất cả những tuyệt vọng ngăn lại trong mắt.

Cứ vậy đi. Càng giãy dụa lại càng thêm thống khổ mà thôi.

Cô có thể oán ai đây? Oán anh hai năm trước vứt bỏ hay là hai năm sau cố chấp?

Chỉ có thể đổ thừa, là cô, tự mình thả ra một ác ma. Hai năm trước, đáng lẽ thanh đao kia nguyên bản phải găm vào ngực tên ác ma này, lại cứng rắn đâm vào ngực cô, máu tươi phun trào.

Từ nay về sau hồn đã mất, tâm cũng đã chết theo!!!!!