Tứ Vương

Chương 37: Nô lệ



Chen lấn qua dòng người xô đẩy, áo choàng của Napi không may bị kéo xuống, trước khi mái tóc tím bị lộ ra, một lực kéo phía sau đã lôi Napi lại, giữ chặt tấm áo choàng. Hàn Minh tay phải ôm chặt Napi, chân điểm nhẹ một cái vượt qua dòng người trên phố để sang con đường bên cạnh.

_ Trúc Vân! Khinh công của em để làm cảnh à?

Napi khẽ cắn môi, chợ đen chứ không phải sân sau nhà mình, cô càng muốn che giấu thực lực bản thân, tại sao những người bên cạnh lại lần lượt tỏ ra ta đây mạnh thế! Napi trợn mắt với Hàn Minh, để thuận tiện Hàn Minh cũng gọi Napi là Trúc Vân, dù sao thân phận của cô cũng là quận chúa Trúc Vân. Dật Hy vừa đáp xuống bên cạnh, nhẹ sửa lại mũ áo cho Napi, vừa nói.

_ Đã xác định muốn lấy thứ gì ở đây chưa?

_ Nghe nói ở đây có buôn bán nô lệ, không biết có thật không? Nếu thật chúng ta đi xem một chút.

Napi để mặc cho Dật Hy chỉnh lại mũ áo, thản nhiên nói. Hàn Minh cũng không cáu giận, nắm lấy bàn tay của Napi khẽ kéo đi.

_ Đúng là có buôn bán nô lệ, chẳng qua hình thức buôn bán có một điều đặc biệt.

Napi chạy theo, giọng nói tò mò.

_ Rốt cuộc là đặc biệt như thế nào?

_ Ngoài tiền đặt giá phải cao nhất, chủ giá phải đồng ý với lời thách đấu của nô lệ đưa ra. Nếu thắng nô lệ, chủ có toàn quyền mang hắn ta đi chỉ với cái giá một nửa tiền đã mặc cả, nếu thua còn phải bồi thường một khoảng gấp đôi giá mặc cả cho chủ buôn. Nô lệ cũng không tầm thường, đều là kỳ nhân hiếm gặp, thế lực ở đằng sau chủ buôn rất lớn nên quy luật kia ai cũng phải tuân theo.

Mua nô lệ mà phải chịu tổn thất lớn như vậy, rốt cuộc tại sao lại đồng ý mua, vụ giao dịch này căn bản không có lợi. Đem thắc mắc hỏi Hàn Minh, Napi vô cùng khó hiểu.

_ Đó là do muội chưa hiểu được thân phận của đám nô lệ kia. Khi thì truyền nhân cuối cùng của Huyết tộc, khi thì công chúa mất nước chạy trốn, có khi cả yêu tộc, thần tộc cũng bị bắt tới đây. Có được một tên nô lệ như thế trong tay, giá trị khai thác rất lớn có bỏ ra số tiền ngàn vàn chưa chắc có được.

Napi gật đầu, im lặng một chút lại thấy lòng nhói lên cảm giác khó chịu. Hai từ nô lệ khiến Napi thật sự cảm thấy khó thở, một con người điều đáng quý nhất là tự do, lại bị đem làm hàng hóa trao đổi. Nỗi đau ấy, trong cái thế gian kẻ mạnh làm vua, kẻ yếu phục tùng này, ai có thể hiểu cho họ.

_ Dật Hy! Thẻ bài trong người chúng ta có thể rút được tiền của Họa Thủy các nơi đúng không?

_ Phải! Tiền luôn được chuyển vào ngân khố, muốn rút chỉ có thẻ bài của chúng ta. Muốn rút à?

Dật Hy lôi thẻ bài ra, gõ gõ vào bàn tay, dường như biết Napi đang suy tính điều gì.

_ Ừ!

_ Rút bao nhiêu?

_ Toàn bộ!

_ Được! Ở đây chờ ta!

Dật Hy cười khẽ, mang theo ba thủ hạ theo mình, tiền của Họa Thủy nhiều như vậy một mình hắn làn sao khiêng nổi.

_ Chúng ta đến chỗ buôn nô lệ!

Hàn Minh dẫn Napi luồn lách qua một con hẻm, rẻ vào một khu phố biệt lập, cuối con phố tọa lạc một biệt viện lớn. Đám người bước vào liền gặp phải cản trở.

_ Xuất trình thẻ bài!

Tên giữ cửa không kiêng nể hỏi ngay thẻ bài vào cửa, nhìn nghiêng qua đám người Napi. Hàn Minh không nói gì rút ra từ trong ngực một tấm thẻ đen tuyền, chạm trổ bách quy thú, trên thẻ chỉ ghi hai chữ Hàn Gia. Tên trông cửa vừa nhìn thấy thẻ bài liền cung kính cúi đầu phân phó hạ nhân dẫn đường. Khi Napi chuẩn bị bước qua ngưỡng cửa, tên lúc ấy lại quát.

_ Đứng lại! Cô nương cũng xuất trình thẻ bài đi.

Hàn Minh cau mày quay sang tên giữ cửa, liếc mắt một cái khiến hắn lạnh run.

_ Cô nương này đi cùng ta!

Tên gác cửa sợ sệt nhưng vẫn làm theo quy tắc.

_ Hàn công tử! Một thẻ bài chỉ có thể mang một người qua, nhưng thẻ của ngài lại là màu đen, theo quy định được dẫn thêm mười người nữa. Nếu tính luôn cả vị cô nương này thì đã thành 11 người, quy tắc của lão bản hạ nhân như nô tài nào dám phá bỏ. Chỉ có thể phiền cô nương đây xuất trình thẻ bài mà thôi!

Hàn Minh định nói thêm nhưng Napi đã kịp ngăn lại, thẻ bài thân phận để qua cửa chợ đen đã có, thẻ bài vào chỗ buôn bán nô lệ lại là chuyện khác. Có thẻ bài thân phận sẽ được tự do giao dịch ở mọi quầy hàng trên đường, một khi đã bước vào các khu đặc quyền như chỗ buôn bán nô lệ hay chỗ đấu giá thì cần một tấm thẻ bài khác để tiến hành những vụ giao dịch lớn. Thẻ bài này ngay cả hoàng cung Việt quốc cũng chỉ có vài cái, đương nhiên đều đã khắc tên họ chủ nhân, may mà Napi đã gửi bạch ưng về cho lão hồ ly. Rút trong tay áo một tấm thẻ màu bạc chói mắt hiển nhiên không cùng cấp độ với tấm thẻ trên tay Hàn Minh, trên thẻ bài khắc hoa hải đường tinh tế như một ấn ký riêng biệt, chính giữa thẻ bài hiện lên sáu chữ " Vô Thần sơn trang Trúc Vân". Nhìn rõ ràng từng chữ trên thẻ bài, tên gác cổng suýt không đứng nổi nữa. Thẻ màu bạc đã là tấm thẻ mang biểu tượng cao nhất ở giới buôn bán đặc quyền, số người có được nó đếm trên đầu ngón tay, lại được khắc ấn ký riêng biệt đủ sức tỏ rõ thân phận chủ nhân tấm thẻ vô cùng cao quý. Giờ lại thêm sáu chữ kia "Vô Thần sơn trang" dễ chọc lắm sao a? Hắn còn muốn sống nữa a, mặt mày tái mét quay sang hạ nhân bên cạnh dặn dò một chút. Rồi quay sang Napi, lau mồ hôi chảy trên trán, lưng khom xuống gần đụng đến thắt lưng.

_ Tiểu thư! Đã thất lễ rồi, xin mời tiểu thư vào, ông chủ sẽ ra ngay để đón tiếp tiểu thư.

_ Không cần phiền phức vậy đâu, lát nữa có vài người bạn của ta đến sau phiền ngươi cho họ vào.

_ Dạ dạ!

Napi thu lại thẻ bài, hài lòng bước qua tên gác cổng, Hàn Minh nghiêng đầu nhìn Napi.

_ Chà, chà!Thẻ bạc luôn à! Khắp đại lục này có bao nhiêu người có thể sỡ hữu chứ. Trúc Vân muội thật lợi hại!

Napi liếc nhìn bộ dáng khôi hài của Hàn Minh nhỏ giọng.

_ Có sư phụ tốt không bằng có sư phụ lắm tiền! Thẻ bài này lão cổ quái ấy khắc rất đẹp, rất vừa ý muội.

Hàn Minh im bặt, nhìn em gái gian thương, sao lại quên mất tiểu quỷ này rất thích chỉnh người chứ. Yêu nghiệt, thật yêu nghiệt mà.