Tứ Vương

Chương 29: Tử linh điện



Ánh nắng chói chang rọi xuống võ đài loang lỗ phía dưới, những cái hố rợn người sâu hoắm . Dật Hy chật vật dựa vào thanh kiếm màu gỗ đào mới đứng vững được, lau vệt máu nơi khóe miệng, cậu nở nụ cười nhạt. Đối thủ của cậu, ánh mắt nhìn run run, hai tay nắm chặt:

_ Dật Hy nhận thua đi!

_ Mơ đi!

Dật Hy quát lại, dựng cơ thể nhỏ đứng thẳng lên, tỏa sáng dưới cái nắng chói chang. Ánh mắt ngập tràn tự tin, cậu đã cảm nhận được khí tức của ai đó đang ngày càng đến gần. Trước mặt người đó cậu không muốn mình bỏ chạy hay thua cuộc, bình tâm lại, hít thở thật sâu. Vung thanh kiếm lên không trung, Dật Hy vận khí để ngọn lửa màu xanh lam đẹp đẽ bao quanh mình, kết ấn ký. Từ ấn ký màu xanh lam,bao quanh thân kiếm màu gỗ đào, một đại đao xanh rực xuất hiện. Xung quanh phát ra những tia lôi điện vàng khè, cháy xèo xèo bắn ra các hướng. Đối thủ của cậu cũng vừa xuất ra ấn ký, con diều hâu màu đen tuyền vỗ cánh ngạo mạn đối diện với đại đao xanh rực.

_ Nhất Đao chiêu thứ hai Trảm Yêu. Đi!

_ Thú Khuyển : tung Cánh. Đi!

'' RẦM, RẦM"

Đại đao va chạm với diều hâu tạo nên tiếng nổ mãnh liệt, khói bụi bay mịt mù trời đất. Trong màn khói đó, một tà áo đen nhìn rách thảm hại hiên ngang đi ra, Dật Hy nở nụ cười của kẻ chiến thắng. Hiểu Linh mỉm cười nhẹ nhàng, đứng lên thông báo:

_ Dật Hy chiến thắng!

Đám đệ tử bên dưới tự giác dạt ra cho Dật Hy bước xuống, không thể vì thấy cậu nhỏ tuổi mà coi thường. Đối thủ vừa rồi không phải là sư huynh của cậu sao, còn bị đánh bại nữa kia mà. Lọt vào top 10 đứng đầu có thể tham dự thi đấu trao đổi giữa các điện, thật đáng sợ. Dật Hy đi xuyên qua đám đồ đệ,môi nhếch thành một đường cong, quay mặt về một phía.

_ Đã đến sao còn không đi ra?

Trong lúc mọi người không biết, cậu đang nói chuyện với ai thì trên tán cây cao phía sau nổi lên một trận rung động. Thân hình nhỏ bé đạp gió trên tán cây xanh biếc, vạt áo vàng tươi tô điểm màu nắng, mái tóc tím tung bay,tiếng cười trong suốt vang dội. Napi đáp xuống trước mặt Dật Hy, cười đến đỏ bừng cả mặt, ánh lên sắc hồng rạng rỡ.

_ Chúc mừng! ngươi đã chiến thắng rồi, quà của ta đâu?

Dật Hy nhìn khuôn mặt xinh đẹp phía trước, vuơn tay lên mái tóc Napi như có ảo thuật tung ra một dải lụa tím rực rỡ, buộc chặt mái tóc của Napi lại. Thu bàn tay lại, hắn hài lòng, dải lụa tím ấy bỗng hóa thành sắc vàng chói mắt, vẽ họa tiết non sông huyền ảo lung linh trên mái tóc tím.

_ Thích không?

_ Đuơng nhiên!

Napi trả lời, hào hứng kéo dải lụa ngắm nghía, toe toét cười, sau đó nắm chặt tay Dật Hy mà kéo đi, không quên hét lên với Hiểu Linh.

_ Sư tỷ, muội mượn Dật Hy một lát.

Không đợi Hiểu Linh trả lời, Napi đã dắt Dật Hy chạy mất tích. Hiểu Linh bất lực nhìn theo cái bóng của hai đứa trẻ khẽ thở dài, tiếp tục cho cuộc khảo nghiệm bắt đầu.

Duơng Tuệ ở phía xa trông chừng hai đứa trẻ phía trước, Napi cầm thảo dược trên tay xoa từng lớp nhẹ nhàng lên miệng vết thuơng đang rỉ máu của Dật Hy luôn miệng càu nhàu.

_ Ôi bao nhiêu thảo dược đắt tiền của ta! thật là xót xa mà.

Rồi lại nhìn Dật Hy với ánh mắt ai oán như cậu thiếu nợ của cô chưa trả, Dật Hy giận run người. Con bé này càng ngày càng gian thuơng!

_ Mà mi cũng thật liều lĩnh nếu không thắng được thì cứ nhận thua! Tu vi không đủ tại sao lại còn cố gắng thi triển chiêu thứ hai đó, lỡ như đối thủ ra chiêu mạnh hơn ngươi có phải đã chết trên đó rồi không?

_ Nguơi lo lắng cho ta?

Dật Hy nhìn Napi khóe mắt tràn đầy sự ấm áp, Napi băng bó vết thuơng nhàn nhạt trả lời.

_ Lo không có ai trộm đồ cho ta ăn!

Dật Hy nghe được câu trả lời, lập tức bắn ra ánh mắt khinh bỉ.

_ Đồ tham ăn!

_ Chính xác!

Napi không phủ nhận, gật đầu đồng ý, thu dọn vật dụng thu vào không gian, Dật Hy cũng không để ý đến, vì mấy ngày trước sư phụ có đưa cho cậu túi vô đáy dùng để chứa vật dụng. Nên hành động thu lại đồ của Napi không làm cậu ngạc nhiên, ắt hẳn cô cũng có một cái như vậy. Napi không kiên kỵ, ngã đầu sau thân cây,ánh nắng chiếu xuyên qua kẽ lá tạo muôn hình thù. Xòe tay ra, chạm vào những vệt nắng ấy, nhìn chúng chiếu sáng bàn tay mình, Napi cứ thế chơi đùa vui vẻ. Mặc kệ cho người bên cạnh dựa đầu vào chân mình mà ngủ, nắng cứ nhảy múa,hoa cứ rơi, và những đứa trẻ cứ ngủ.