Tử Việt Lan San

Chương 19: Huyết độc



19, Huyết độc

Gia Cát ở trong phòng nghỉ ngơi một lúc sau đó nghe tiếng Lâm Hạo Dương gọi mình, vì vậy cùng Lạc Cẩm đi theo hắn đến ngự thư phòng. Bước vào liền nhìn thấy Hoa Thiên Lang đang ngồi thân đã thay long bào, tóc được kim quan bó buộc gọn gàng. Tuy biểu tình trên mặt không tính là uy nghiêm, nhưng lại gây cho người khác có cảm giác khoảng cách.

“Ngươi nhìn ta chằm chằm làm gì?” Hoa Thiên Lang nhướng mày nhìn Gia Cát, mở miệng hỏi.

Gia Cát cười cười, nói:“Ta đang nghĩ, bộ dạng ngươi cũng rất soái.”

Gia Cát trước kia từng thấy qua bức họa của Tiên hoàng, lúc ấy Đoạn Tinh đã nói một câu:“Quai quai a, Tiên đế gia này lớn lên thật đúng là…… Mặt to như heo, tim chắc cũng rất to!” Gia Cát tuy rằng cảm thấy hai thứ đó chả có liên quan gì với nhau, nhưng cảm giác hình như cũng…… Bây giờ nhìn Hoa Thiên Lang trước mắt, trừ bỏ có khí phách đế vương bên ngoài, ngũ quan còn tuấn lãng. Là con trai nối dòng của Hoa gia mà nói nhìn qua cũng không tệ, Gia Cát nghĩ rằng có lẽ Hoàng hậu nương nương rất xinh đẹp mới có thể sinh cho ông chồng xấu xí một đứa con soái như vậy……

Nghe Gia Cát khen mình Hoa Thiên Lang sửng sốt một chút, rồi vừa lòng sờ cằm mắt liếc qua Lâm Hạo Dương đứng một bên —– Nghe không? Thần tiên sống trong lòng ngươi đang khen trẫm rất tuấn tú!

Nhìn thần sắc đắc ý của y, Lâm Hạo Dương bất đắc dĩ —– Nhanh chóng thỉnh y xem bệnh cho Tư tướng quân!

“Ừm…… Gia Cát.” Hoa Thiên Lang mở miệng hỏi:“Ngươi đã nghe qua Huyết độc Tây Hạ chưa?”

“Đã nghe qua.” Gia Cát gật đầu.

“Thứ kia là gì ngươi nói nghe một chút.” Hoa Thiên Lang hỏi.

“Đó không phải là độc dược bình thường, mà là độc chú.” Gia Cát giải thích:“Nước Tây Hạ có một thôn trang tên là Huyết Độc thôn, thôn dân nơi đó bị những người dân nơi khác xem là yêu quái, bởi vì bọn họ không cần làm gì mà chỉ dựa vào thi chú* mà sống. Mỗi một người lúc còn nhỏ đã lấy máu nuôi cổ trùng**, hơn nữa mỗi ngày bọn họ đều uống một ít thảo dược cổ quái, bởi vậy cổ trùng được nuôi lợi gấp trăm lần so với cổ trùng của Miêu Cương. Trước khi bọn họ chết, sẽ đem cổ trùng thả vào tâm mạch của mình, lúc đó cổ trùng sẽ tiến vào trong cơ thể, cho nên tất cả người trong Huyết Độc thôn đều bị chính cổ trùng mình nuôi lớn cắn lại mà chết. Người ở bên ngoài sẽ chờ cổ trùng kia chui ra rồi bắt nó và đem đốt cháy nghiền thành bụi phấn sẽ thành huyết độc, loại độc này chỉ cần dính một chút sẽ mất đi thần trí, để cho người hạ độc sai khiến. Chẳng lẽ…… Lão tướng quân trúng huyết độc?” Gia Cát nghi hoặc nói.

*niệm chú, nguyền rủa

**sâu độc

“Ta không chắc, một năm trước nước Tây Hạ xâm phạm, lão tướng quân đi nghênh chiến lúc trở về vẫn còn rất khỏe, hai ngày sau đột nhiên liền……” Hoa Thiên Lang thở dài: “Tiên sinh vẫn là đi xem đi, nếu có thể chữa trị cho võ tướng của trẫm, trẫm thiếu ngươi một nhân tình lớn.”

Gia Cát nhìn vẻ mặt Hoa Thiên Lang chân thành, cùng biểu tình mấy ngày trước đây dựng râu trợn mắt hoàn toàn khác nhau, nghĩ rằng người này cũng coi như là Hoàng đế tốt, vì vậy gật đầu đi theo đến một gian phòng, còn chưa vào cửa đã nghe thấy một mùi thuốc nồng nặc, Gia Cát nhíu mày :“Tử Ngư Thảo?”

“Đúng vậy!” Một nam tử từ trong phòng bước ra, đầu tiên là đi tới trước mặt Hoa Thiên Lang và Lâm Hạo Dương ôm quyền xem như đáp lễ, sau đó nhìn Gia Cát nói:“Ngươi biết Tử Ngư Thảo? Các hạ biết y thuật?”

Gia Cát cười cười:“Lúc nãy đoán được, về phần y thuật…… Cũng biết một hai.”

Người nọ lắc đầu nói:“Huynh đài khiêm tốn, vừa ngửi thấy mùi đã biết là Tử Ngư Thảo, khắp thiên hạ tổng cộng cũng chỉ có bốn người.”

“Nga? Bốn người nào?” Gia Cát nhướng mày hỏi.

“Thần toán Gia Cát Thiên Duyên của Vân Sát Bảo, Tiên Vương Bất Hối của Vô Ưu Cốc, thành chủ Trương Mặc của Nghi Dương thành, còn lại chính là tại hạ.” Người nọ nhìn Gia Cát, thử hỏi:“Nghi Dương thành chủ ta có quen biết, thảo dược này chính là hắn đưa đến, nhìn diện mạo tiên sinh…… Chẳng lẽ là Tiên Vương Bất Hối?”

…………

Gia Cát trong lòng nghẹn khuất nha, nhìn diện mạo suy ra mình là Tiên Vương Bất Hối? Cái tên kia vì dược mà đem bản thân thí nghiệm thành người không ra người quỷ không ra quỷ, ở Vân Sát Bảo mỗi lần phái người tới Vô Ưu Cốc lấy dược, mọi người vẻ mặt bi tráng cứ như đi ra pháp trường khóc lóc kể lể —–“Quân sư a, ngươi không phải không biết, Tiên Vương kia là quái nhân còn chưa tính, quá đáng nhất là mỗi lần đều bắt chúng ta làm thí nghiệm cho dược mới của hắn hắn mới bằng lòng thả người, chúng ta thật sự là chịu không nổi a……”

Gia Cát ở trong lòng nghiến răng nghiến lợi, mở miệng nói:“Ta lớn lên giống Tiên Vương Bất Hối chỗ nào?”

“Ta không biết.” Người nọ buông tay nói:“Ta cũng chưa từng thấy, trên giang hồ trừ bỏ việc nói hắn là dược tiên cũng không còn gì khác. Bất quá ta biết Gia Cát Thiên Duyên là một lão nhân đã bảy tám chục tuổi, nhìn huynh đài còn trẻ như vậy sao có thể là y.”

“Phốc……” Hoa Thiên Lang cười ra tiếng.

Người nọ nghi hoặc nhìn nhìn Hoa Thiên Lang, lại nhìn vẻ mặt giận dữ của Gia Cát, do dự nói:“Chẳng lẽ…… Ngươi thật sự là Gia Cát tiên sinh?”

Gia Cát từ trong kẽ răng nặn ra một chữ “Ân”.

“Oa!” Người nọ kinh hỉ, xoay quanh Gia Cát nhìn:“Không ngờ nha không ngờ, thật sự là không ngờ tới……”

Gia Cát đắc ý, nghĩ thầm thế nào, không ngờ ta nguyên lai là một nhân tài tuấn tú như vậy?

Người nọ liên tục lắc đầu, chậc chậc khen: “Thật không ngờ tiên sinh nhìn qua trẻ như vậy, thần y quả nhiên là thần y, danh bất hư truyền, tiên sinh thật sự là có thuật trú nhan!”

Lần này ngay cả Lâm Hạo Dương và Lạc Cẩm cũng nhịn không được phì cười.

Gia Cát giận dữ chỉ vào người nọ giậm chân rống:“Ai nói ta tám mươi? Lão tử năm nay mới hai mươi mốt!” Nói xong liền vọt vào trong phòng.

Người nọ sửng sốt nhìn nhóm người Hoa Thiên Lang chỉ chỉ vào mình phì cười, trong lòng cũng một trận buồn bực —– Mình lại không nói sai cái gì, trên giang hồ vốn nói Gia Cát Thiên Duyên là lão bất tử hạc phát đồng nhan, chính là một yêu nghiệt!

Đám người bước vào phòng, nhìn thấy Gia Cát đang cẩn thận bắt mạch cho Tư Không Chiếu, vẻ mặt chuyên chú.

“Thế nào?” Sau một lát Gia Cát thu tay, Hoa Thiên Lang vội vàng hỏi.

Gia Cát ngẩng đầu nói:“Lão tướng quân thật sự là trúng huyết độc, hơn nữa lại là loại độc nhất, hẳn là cổ vương. Có thể kiên trì đến bây giờ còn chưa bị cổ vương mê hoặc tâm trí, trừ bỏ ý niệm kiên định của lão tướng quân còn có người dùng châm phong bế mấy chỗ huyệt vị kịp thời, lại dùng Tử Ngư Thảo trong uống ngoài thoa mới có thể sống đến bây giờ.” Nói xong nhìn người trẻ tuổi : “Là ngươi xử lý cho lão tướng quân? Ngươi tên là gì?”

“Ân.” Người nọ gật đầu đáp:“Ta là Lãnh Tịch Chiếu, là bằng hữu của Hạo Dương. Lão tướng quân đêm đó vốn đang cùng Hoàng Thượng uống rượu nói chuyện phiếm đột nhiên hai mắt phiếm lục*, vừa lúc ta cùng Hạo Dương đi ngang qua ngự hoa viên nghe thấy tiếng la của Hoàng Thượng liền chạy qua. Lúc ấy quá cấp bách, không còn biện pháp khác nên ta chỉ có tùy tay dùng châm phong bế huyệt vị của lão tướng quân làm cho ông hôn mê, chính là một năm nay ta đã dùng hết biện pháp để lão tướng quân tỉnh lại, lại luôn không thành công.” Trong giọng nói Lãnh Tịch Chiếu nhàn nhạt cảm giác thất bại.

*chuyển thành màu xanh lá

Gia Cát đứng lên vỗ vỗ vai hắn, nói:“Ngươi đã làm tốt lắm, nếu không có ngươi lão tướng quân sợ là đã không sống được đến bây giờ.”

“Vậy lão tướng quân còn có thể cứu không?” Lâm Hạo Dương tiến lên hỏi, trong lòng đầy áy náy —– Nếu không phải mình khi đó bị thương thì người mang binh đi Tây Hạ chính là mình, lão tướng quân vốn đã từ quan về nhà vui vẻ với con cháu và chơi điểu*, lại dứt khoát mặc giáp trụ ra trận, trận này đánh thắng nhưng lại khiến ông ngủ hơn một năm……

*chim

Nhìn ra hắn khó chịu trong lòng, Hoa Thiên Lang nhẹ nhàng nắm tay hắn an ủi.

Gia Cát gật đầu nói:“Có thể trị.”

“Thật sự?” Mọi người mừng rỡ, Lạc Cẩm đột nhiên đã nghĩ đến một sự kiện vì vậy hỏi:“Tiên sinh sẽ không phải muốn dùng Thanh Lão Châm nữa đi? Lần này không có Đoạn phó bảo chủ giúp ngươi truyền thêm nội lực, bằng không gọi hắn đến?”

Gia Cát lườm một cái, nói:“Thanh Lão Châm cũng chỉ trị độc dược bình thường, sao có thể so với huyết độc Tây Hạ.”

“Vậy chẳng phải là phải dùng biện pháp lợi hại hơn?” Lạc Cẩm sốt ruột nói:“Vậy dứt khoát gọi Dạ Bảo chủ tới luôn!” Nói xong quay đầu giải thích với Hoa Thiên Lang:“Hoàng Thượng, không phải tiên sinh không muốn trị mà là thân thể y rất yếu, nội công lại không tốt, lần trước y vì cứu nhạc phụ đại nhân của ta mà ngất đi, không bằng chờ ta viết một phong thư gấp rút gửi tới Vân Sát……”

“Đủ rồi!” Gia Cát hỏng mất, mọt sách này sao có thể nói một tràn nhanh như vậy, vì vậy đưa tay chỉ vào Lạc Cẩm nói:“Không phải là ta có thể trị, mà là ngươi có thể trị!”

“A?” Mọi người choáng váng, nhất tề nhìn về phía Lạc Cẩm.

“Vị huynh đài này cũng là thần y?” Lãnh Tịch Chiếu vẻ mặt sùng bái hỏi.

Lạc Cẩm cũng bị hoảng sợ, thành thành thật thật lắc đầu:“Không phải, ta chỉ xem thư, cái gì cũng xem nhưng chỉ biết trị một ít bệnh, càng miễn bàn đến giải độc .”

Gia Cát lắc đầu:“Ai nói cho ngươi giải độc, Phù Dung Ngọc của ngươi đâu? Cái kia có thể giúp lão tướng quân tỉnh lại.”

“A!” Gia Cát nói ra Lạc Cẩm mới phản ứng được, nhanh chóng từ trong lòng lấy ra khối Phù Dung Ngọc đưa cho Gia Cát.

Hoa Thiên Lang và Lâm Hạo Dương không biết, chỉ cho là một khối ngọc thạch bình thường. Nhưng Lãnh Tịch Chiếu lại chấn động, tâm nói thần tiên sống quả nhiên là thần tiên sống, ngay cả một thư sinh đi theo bên cạnh còn có thần ngọc thượng cổ. Lãnh Tịch Chiếu chỉ nghe giang hồ đồn đãi đã sùng bái Gia Cát muốn chết, hôm nay gặp được không nghĩ tới còn trẻ tuổi thanh tú như vậy, cho nên lòng tràn đầy vui sướng nhìn chằm chằm Gia Cát, nhìn a nhìn, nghĩ rằng mình cũng coi như là gặp qua thần tiên.

Gia Cát bị hắn nhìn sởn tóc gáy, thấy sống lưng lạnh lẽo cho nên quay đầu nói với hắn:“Ta viết một phương thuốc, ngươi đi chuẩn bị dược liệu đầy đủ rồi ta viết một phong thư đến Vân Sát Bảo mời Bảo chủ lại đây, nếu không bằng nội công của ta không bức được huyết độc .”

“Không cần.” Hoa Thiên Lang thản nhiên nói:“Ta sẽ bức độc.”

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Gia Cát giật mình nhìn y một cái, kỳ thật bản thân đã sớm nhìn ra nội công Hoa Thiên Lang tuyệt đối không thấp, dùng để bức độc là dư dả, chỉ là Hoàng gia không phải luôn duy ngã độc tôn sao, sao có thể vì một thần tử mà hao phí nội lực……

Nhìn ra Gia Cát nghi hoặc, Hoa Thiên Lang cười cười nói:“Lão tướng quân là thay ta bảo vệ quốc thổ mới bị người hãm hại, tướng quân ngay cả mạng sống còn giao cho ta, ta còn luyến tiếc chút nội công ấy?”

Gia Cát yên lòng gật đầu nói:“Vậy ba ngày sau đi, ba ngày sau ta hẳn là có thể chuẩn bị tốt các dược liệu.”

Hoa Thiên Lang và Lâm Hạo Dương thấy bộ dáng Gia Cát nắm chắc phần thắng như vậy, nghĩ đến lão tướng quân có thể tỉnh lại trong lòng tự nhiên thật vui vẻ, vì thế gọi người mang cho Gia Cát một khối lệnh bài, nói:“Bằng lệnh bài này, toàn bộ Thái y viện ngươi đều có thể sai khiến, muốn tìm hay cần giúp đỡ gì thì cứ tìm bọn họ.”

Gia Cát tiếp nhận lệnh bài, nghĩ rằng Thái y có thể hỗ trợ cái gì, càng giúp càng rối thêm.

Lúc này công công tới báo có đại thần muốn tìm Hoàng Thượng, vì vậy Hoa Thiên Lang dẫn Lâm Hạo Dương rời đi trước, Gia Cát viết phương thuốc đưa cho Lãnh Tịch Chiếu xong xoay người cũng muốn đi, lại bị gọi lại.

Gia Cát nhíu mày, nghĩ thầm trên phương thuốc kia quả thực có một số loại không thường gặp, người này có lẽ là xem không hiểu đi?

Lãnh Tịch Chiếu chỉ vào tờ giấy cung kính hỏi:“Tiên sinh, lộ thủy* này là muốn lấy trên cánh hoa hay là trên lá cây?”

*sương sớm

Gia Cát nhướng mày, nghĩ rằng người này y thuật cũng không tệ nha, cư nhiên còn biết điều này, nên gật đầu nói:“Cái nào cũng được, không sao.”

“Nga.” Lãnh Tịch Chiếu gật đầu thu dọn nhưng không có ý tứ rời đi, chính là đứng nhìn Gia Cát.

“Ách…… Ngươi còn có việc?” Gia Cát hỏi.

“Không có chuyện gì.” Lãnh Tịch Chiếu ngượng ngùng sờ sờ đầu:“Tiên sinh là lần đầu tiên đến Hoàng cung đi, không bằng ta đưa tiên sinh đi dạo một chút?”

“Ngô.” Gia Cát nghĩ rằng cũng không tồi, dù sao chỗ này không phải ai cũng có thể tới, cho nên cùng Lãnh Tịch Chiếu và Lạc Cẩm đi dạo xung quanh, qua một hồi Gia Cát tán thưởng:“Hoàng cung đúng là Hoàng cung, nhìn qua nguy nga lộng lẫy hơn Vân Sát Bảo nhiều!”

. : .