Từ Tiên Hiệp Thế Giới Trở Về

Chương 42: Thật xin lỗi, ta không cần



Nhìn thấy kẻ trộm chân chính đã bị bắt, tậm trạng Ân Y Vũ lập tức an tâm, nàng lập tức quay người, hướng tất cả mọi người cất cao giọng nói, “Các vị, chuyện hôm nay trách nhiệm chủ yếu thuộc về phía bên người quản lý đại hội đổ thạch, để xảy ra trường hợp không mong muốn trên là lỗi của chúng ta, cho nên, thành thật xin lỗi.”

Dứt lời, Ân Y Vũ liền hướng về phía tất cả mọi người có chút cúi người, biểu thị áy náy.

Sau đó, nàng lại đứng dậy tiếp tục nói “Ta sẽ hướng tới mọi người đền bù, trước đó ta có hứa hẹn giảm 80-90% cùng quà tặng hữu hiệu như cũ, trừ cái đó ra, ở đây mỗi người cũng có thể lấy được thẻ khách quý từ công quán Thiên Duyệt của chúng ta, mà dựa vào thẻ khách quý này, có thể tùy thời đến công duyệt Thiên Duyệt chúng ta miễn phí vui đùa một ngày, thời hạn có hiệu lực vì một năm!”

“Được!”

Nghe được Ân Y Vũ thông báo về đền bù, ở đây rất nhiều người không hài lòng lập tức là tiêu bảy tám phần, không ít người nhao nhao cười ầm vang gọi tốt.

Bọn hắn vốn là không tổn thất điều gì, chỉ là bị hơi hạn chế một chút tự do thân thể cũng một số người còn lại đứng bên cạnh xem kịch mà thôi, đối bọn hắn tới nói kỳ thật không có gì ảnh hưởng quá lớn, nếu như thế có thể đạt được nhiều chỗ tốt như vậy, cũng khiến họ thỏa mãn.

Lại nói, đứng sau lưng Ân Y Vũ chính là Ân gia, tuy nói Ân gia là người cao ngạo, cho nên không nghĩ sẽ có thái độ khiêm nhường cũng như đưa ra đền bù, nhưng cuối cùng bọn họ làm được, thì cũng nên cho người ta một cái bậc thang, thấy tốt thì lấy, không muốn thật sự khiến Ân gia mất lòng, sống không kiên nhẫn, thuần túy đây chính là muốn tìm chết.

“Hiện tại, tiếp tục công bố đấu giá!”

Ân Y Vũ đưa tay ra hiệu, trên đài người thông báo lại bắt đầu lại từ đầu.

“Các vị!”

Ân Y Vũ nhìn lại Tiêu Phàm bởi những lời yêu cầu lấy ra đồ vật trên người để kiểm tra, lần nữa cúi người, mang theo tia áy náy nói “Sự tình hôm nay đều là lỗi của ta, hiện tại ta xin lỗi các vị”

“Thật xin lỗi!” Ân Y Vũ phi thường trịnh trọng nói.

“Thật xin lỗi!” Ân Y Vũ sau lưng mấy cái đổ thạch đại hội cao quản cũng nhao nhao xoay người, trịnh trọng nói.

“Hừ!”

Nhìn thấy Ân Y Vũ cùng các vị quản lý của đại hội đổ thạch hướng mình cúc cung xin lỗi, nhưng trên mặt mỗi người biểu lộ y nguyên cũng không dễ nhìn lắm, có người phát ra thanh âm hừ lạnh.

Vừa rồi những chuyện kia, đối với mỗi người bọn họ tới nói đều là một loại vũ nhục cùng tổn thương, mà muốn tiêu tan nhanh như vậy căn bản là không thể nào.

“Ta cũng không nghĩ mọi người có thể nhanh như vậy tha thứ cho ta, nhưng, ở đây ta có một vật nhỏ sẽ đưa cho mọi người, còn xin mọi người có thể tạm thời bớt giận, tha thứ cho sai lầm vừa rồi của ta!”

Ân Y Vũ khoát tay ra hiệu, thư ký sau lưng nàng liền đem một cái bao đưa cho nàng, từ bên trong nàng lấy ra bảy, tám tấm danh thiếp lóng lánh ngân quang, để thư ký theo thứ tự phát cho bọn người Tiêu Phàm.

“Đây là danh thiệp bạch ngân Ân gia chúng ta, nó có ý nghĩa như thế nào ta cũng không cần phải nói nhiều, tất cả mọi người hẳn đã biết. Trong thời gian ba năm kế tiếp, bất luận là ai gặp phải khó khăn không cách nào giải quyết, hoặc là có chuyện gì cần không thể thỏa mãn, đều có thể dùng chính tấm thẻ tên tay đến Ân gia chúng ta tìm xin giúp đỡ.”

“Mà chỉ cần yêu cầu của ngài nằm trong khả năng của Ân gia chúng ta, đồng thời không xúc phạm đến lợi ích của Ân gia chúng ta Ân gia, Ân gia chúng ta đều cam đoan, sẽ toàn lực thỏa mãn yêu cầu của ngài!”

Ân Y Vũ mặc dù là thản nhiên nói, nhưng trong giọng nói của nàng lại lộ ra sự tự tin mạnh mẽ cùng kiêu ngạo.

Nhìn thấy những danh thiếp ngân bạch, lập tức, trên mặt của tất cả những người xung quanh không ngừng lộ ra vẻ hâm mộ.

Ân gia, đây chính là một trong năm đại hào môn của thế gia tại Hoa Hạ, tuyệt đối có năng lực không thể tưởng tượng được.

Danh thiếp bạch ngân của Ân gia tương đương với một loại uy tín, mà từ khi Ân gia tuyên bố danh thiếp bạch ngân đến nay, ngoại trừ chỉ có vài người yêu cầu có độ khó quá lớn hoặc là xúc phạm đến lợi ích bên ngoài của Ân gia thì toàn bộ những yêu cầu của người khác nắm giữ danh thiếp Ân gia toàn bộ đều được thỏa mãn đáp ứng.

Bây giờ tại xã hội thượng lưu Hoa Hạ, danh thiếp Ân gia vẫn luôn có rất nhiều người tranh đoạt, cũng là tượng trưng cho một loại thân phận.

Hiện tại, có thể ngoài ý muốn cầm tới được một tấm thẻ danh thiếp bạch ngân Ân gia, về sau nếu gặp được khó khăn đều có thể thỉnh cầu Ân gia ra tay giúp đỡ một lần, cái này so với bất kỳ cái gì cũng tốt.

Vừa rồi bị tức, đáng giá!

“Tốt tốt tốt, Ân tiểu thư thật sự là quá khách khí!”

Ngoại trừ ba người Tiêu Phàm bên ngoài, những người khác nhìn thấy tấm danh thiếp ngân bạch, phẫn nộ trên mặt lập tức biến mất không thấy tăm hơi, mà tràn đầy vẻ mừng như điên.

Ân Y Vũ mỉm cười, nhìn bọn hắn từng người thận trọng tiếp nhận danh thiếp ngân bạch, cẩn thận cất ký trong người mà cười nhạt.

Chỉ là!

Nhìn thấy ba người Tiêu Phàm không nhận lấy danh thiếp ngân bạch mà thư ký đưa đến, Ân Y Vũ lập tức lông mày nhướn lên nói “Các ngươi, không muốn?”

“Chúng ta không cần đến, ngươi vẫn là thu trở về đi, đa tạ!” Tiêu Phàm lẳng lặng nói.

“Tiêu Phàm, có phải là ngươi chê ta cho quá ít?” Ân Y Vũ nhướng mày hỏi “Hay là ngươi còn đang giận ta?”

“Đều không có!” Tiêu Phàm nhẹ nhàng lắc đầu, chậm rãi nói “Chẳng qua là cảm thấy chính ta không cần thứ này mà thôi!”

“Xem ra ngươi còn đang giận ta!” Ân Y Vũ gật đầu nói “Vậy ngươi nói đi, ngươi muốn cái gì, chỉ cần ngươi nói ra, ta có thể làm được tất cả đều sẽ giúp ngươi!”

“Ngươi hiểu lầm rồi!” Tiêu Phàm y nguyên lắc đầu, khẽ mỉm cười nói “Ta cũng không có tức giận, mà là ta thật sự không cần vật này, nó đối ta vô dụng.”

“Không cần? Vô dụng?” Ân Y Vũ không nhịn được cười lên, sau đó nàng lắc lắc đầu nói “Tiêu Phàm, ta nhìn ngươi vẫn là nên cầm lấy đi, mặc dù chúng ta trước đó có quen biết, nhưng ngươi đối gia tộc có lẽ không hiểu nhiều lắm, đồng thời đối với tấm danh thiếp này quan trọng như thế nào chắc ngươi cũng không biết.”

“Ngươi có biết hay không, rất nhiều người đều khao khát có được một tấm danh thiếp từ gia tộc Ân gia chúng ta, nghĩ hết biện pháp nhưng một mực lại không chiếm được. Hôm nay, một có hội trời cho trước mắt, ngươi hẳn là phải trân trọng nó mới phải!”

“Không có ý tứ, ta là thật không cần!” Tiêu Phàm y nguyên lắc đầu, lẳng lặng nói.

“Ngươi vẫn giống như năm năm trước đây, vẫn là quật cường như vậy!” Ân Y Vũ nhìn thật sâu Tiêu Phàm một chút, nói.

Tiêu Phàm mỉm cười, cũng không đáp lại.

“Vậy được rồi, bất quá, về sau nếu ngươi muốn danh thiếp của Ân gia chúng ta sẽ không dễ dàng được như vậy, hi vọng ngươi không hối hận!” Ân Y Vũ nhìn Tiêu Phàm một chút, từ tốn nói.

“Sẽ không!” Tiêu Phàm bình tĩnh nói.

“Nhận lấy đi!” Ân Y Vũ quay đầu, phân phó cho thư ký.

“Nếu có cơ hội, ta mời ngươi uống trà!” Ân Y Vũ lại quay đầu hướng Tiêu Phàm nói.

“Đến lúc đó nhìn tình huống rồi nói sau!” Tiêu Phàm nói.

“Được!” Ân Y Vũ thản nhiên nói “Vậy ta còn có việc, không thể tiếp tục chiêu đãi ngươi, ta đi trước!”

“Ân, gặp lại!”

“Gặp lại!”

Ân Y Vũ mang người quay người rời đi.

“Đi thôi, chúng ta đã trúng mao liêu, đi giao tiền rồi cầm lấy đồ vật của chúng đi khỏi đây!” Tiêu Phàm nhìn Ân Y Vũ một chút, lắc đầu than nhẹ một tiếng, cũng quay người rời khỏi.

Hèn mọn gầy còm lão đạo cùng Trương Phi Dương đuổi theo phía sau.