Từ Tiên Hiệp Thế Giới Trở Về

Chương 36: Cắt đá



“Ong ong ong!”

Rèn luyện cơ [tên gọi của máy trong cắt mao liêu] không ngừng xoay tròn, tất cả mọi người xung quanh mở to hai mắt, nín thở nhìn xem động tác của người trung niên cao gầy.

“Haizz!”

Nhìn thấy cả khối nguyên liệu thô bị cắt mở, bên trong vẫn là tảng đá màu trắng, ngay lập tức tất cả mọi người vây xem vẻ mặt đầy thất vọng mà phát ra từng tiếng thở dài tiếc nuối.

“Đại gia, ba vạn tám cứ như vậy đổ xuống sông xuống biển!” Trương Phi Dương cũng có chút buồn bực nói.

“Tiếp tục!” Tiêu Phàm cười cười.

Người trung niên cao gầy lại cầm lên một khối nguyên liệu thô mà lão đạo sĩ lựa chọn trước đó, đặt xuống bàn cắt, cẩn thận nhìn xuống để ra tay.

“Ra tái rồi, ra tái rồi!”

Người nào có mắt nhìn sẽ lập tức nhìn thấy ngay một mảng lớn nhàn nhạt màu xanh biếc, xuất hiện ngay bên dưới máy cắt.

“Được rồi, phần còn lại để lão đạo ta tự ra tay!” Lão đạo thật sự là nhịn không nổi ngay lập tức tiến lên, đoạt lấy máy rèn luyện cơ trong tay nam nhân trung niên, trên mặt vô cùng hưng phấn trên mũi cũng đổ không ít mồ hôi, vô cùng cẩn thận tiếp tục rèn luyện.

“Lão đạo trưởng, ta ra mười vạn ngươi bán hay không?”

“Ta ra mười lăm vạn!”

“Ta ra hai mươi vạn!”

Nhìn thấy máy rèn luyện cơ hạ xuống bề mặt nguyên liệu thô, dần dần phơi bày ra mảng lớn màu xanh biếc, khiến toàn bộ người xem xúc động, có ài người nhìn qua là ông chủ lớn nhìn thấy lập tức nhao nhao lớn tiếng hô giá muốn sở hữu.

“Hai mươi vạn, giá tốt, ta bán!” lão đạo sĩ đột nhiên ngừng lại máy rèn luyện trong tay, quay đầu hướng đến người vừa hét giá hai mươi vạn nói.

“Được, tài khoản của đạo trưởng bao nhiêu? Để ta chuyển khoản qua cho ngài!” Lão bản này cũng xem như là người sảng khoản, không nói hai lời liền lấy ra máy POS, bắt đầu chuyển khoản.

Lão đạo sĩ đưua ra thẻ tài khoản của mình, sau đó hai người liền bắt đầu chuyển khoản.

“Mẹ nó, lão đạo này có phải điên rồi hay không, đều xoa trướng [ý nói khối nguyên liệu thô đổ ra ngọc], thế mà không tiếp tục chà xát, còn đem đi bán bán, hắn có phải điên rồi không?” Trương Phi Dương kinh ngạc nói.

“Ông ta không có bị điên, xem như cũng có mắt nhìn!” Tiêu Phàm cười cười, hồi đáp.

“Chẳng lẽ…?” Trương Phi Dương lập tức kịp phản ứng, như bừng tỉnh đại ngộ, sau đó lập tức không lên tiếng nữa.

Không sai, lão đạo sĩ chính là phát hiện khối phỉ thúy bên trong khối nguyên liệu thô này có "huyền bí", nhìn từ bên ngoài mảng phỉ thúy trong khối nguyên liệu thô này tiếp tục sẽ đổ trướng ra khối lớn, phỉ thúy còn ăn sâu vào bên trong, nhưng trên thực tế nó chỉ là một mạnh lục hơi mỏng mà thôi, đi xuống dưới tất cả đều là đá tảng, căn bản không hề có phỉ thúy.

Điểm ấy phỉ thúy giá trị cao lắm cũng chỉ có tầm mười vạn, mà bây giờ có người đồng ý trả hai mươi vạn, lão đạo sĩ tất nhiên không nói hai lời lập tức đồng ý bán ra.

“tiếp tục mài nó cho ta!”Sau khi hoàn thành chuyển tiền về tài khoản của lão đạo sĩ, đại lão bản lập tức hưng phấn kêu lên.

Dứt lời, phía sau hắn liền đi ra nam nhân trung niên thấp bé, tiếp nhận rèn luyện cơ cẩn thận tiếp tục rèn luyện.

Rất nhanh!

“Haizzz!” To lớn tiếng thở dài lần nữa vang lên.

“Xong, nhìn xem, thế nào cuối cùng biến thành lỗ rồi!”

“Nhiêu đó ngọc nhiều lắm chỉ có thể làm ra một đồ vật trang sức nhỏ, vậy mà tốn số tiền hơn hai mươi vạn, lỗ lớn rồi!"

“Lão đạo này ngược lại là người thông minh!”

Ông chủ lớn trên mặt tràn đầy phiền muộn, nhìn hòn đá vuông vức dưới mặt đất, một câu cũng nói không nên lời.

Không thể trách được, đổ thạch chính là như vậy, toàn bộ đều nhờ nhãn lực cùng vận khí, khả năng một bước thiên đường, cũng có thể có thể một bước xuống địa ngục, chuyện cầm mấy chục vạn ném xuống xuông xuống biển nhìn nhiều cũng bình thường mà thôi.

“Đến phiên của ta!”

Tiêu Phàm cười nói, sau đó lão đạo ngay lập lức chạy đến tiếp nhận rèn luyện cơ, bắt đầu thận trọng rèn luyện khối nguyên liệu thô mà Tiêu Phàm chọn trúng để đổ ngọc.

Tất cả mọi người vây xem xung quanh lần nữa đều nín thở, nhìn chằm chằm lên chỗ rèn luyện không nháy một cái.

Bỗng nhiên!

“Con mẹ nó, đây là Pha Ly chủng phỉ thúy a!”

“Tiểu huynh đệ, ta ra năm trăm vạn, a không, sáu trăm vạn ta muốn khối phỉ thúy này!”

“Ta ra bảy trăm vạn!”

“Ta ra tám trăm vạn!”

Nhìn thấy khối nguyên liệu thô dưới máy rèn của lão đạo sĩ đã hoàn toàn hiển lộ ra màu sắc xanh biếc trong suốt nồng đậm của khối ngọc, thoáng chốc, cả đám người lập tức sôi trào, tiếng ồn ào ngày càng lớn, khiến nhiều người đứng xem nguyên liệu gần đó cùng những phía khác nghe thấy đều hiếu kỳ vây đến, nghiêng đầu quan sát bên này.

Mà lúc này, nam nhân trung niên cao gầy đứng một bên cảm thấy choáng váng.

Trong lòng của hắn phi thường rõ ràng, nhóm phỉ thúy nguyên liệu thô này toàn bộ hắn lấy từ Miến Điện trong đống nguyên liệu đã được chơi qua, trên cơ bản không có khả năng ra lục, để chúng ở chỗ này chính là chuyên môn làm thịt những kẻ ngoài nghề không biết đổ thạch.

Cho nên, đây cũng là nguyên nhân trước quầy hàng này cực kỳ ít người đến xem.

Nhưng ngàn vạn lần hắn không nghĩ tới, trong nhóm phỉ thúy nguyên liệu thô này bên trong thế mà còn có đầu Pha Ly chủng phỉ thúy không hề nhỏ, giá trị gần ngàn vạn, nghĩ đến một số tiền lớn cứ như vậy trong tay ngay trước mắt mất đi khiến hắn hối hận đến xanh ruột rồi.

“Tám trăm hai mươi vạn, có thể!” Về sau một đại lão bản ra giá cuối cùng, Tiêu Phàm lập tức đồng ý ngay.

Đêm qua, hắn cũng đã cập nhật tất cả kiến thức liên quan đến phỉ thúy, hiện tại viên Pha Ly chủng phỉ thúy này lớn chừng cái trứng gà với cái giá này cũng không sai biệt nhiều, khả năng còn phải cao hơn một chút, nhưng như vậy sẽ khiến người khác lợi nhuận sẽ ít đi một phần do đó không nhất định sẽ mua.

Vì khối nguyên liệu thô có chủng Hồng Phỉ Thúy kia gộp chung với số tiền này xem như là vừa vặn đủ tiền!

Còn kém năm trăm vạn!

Rất nhanh tiền đã được chuyển khoản hoàn tất, đại lão bản hài lòng với giá tiền của khối phỉ thúy chủng Pha Ly lập tức rời đi, còn ba người Tiêu Phàm cũng tiếp tục đi hướng đên quầy hàng kế tiếp.



Lại đi dạo qua hai quầy hàng khác, Tiêu Phàm tìm được hai khối mao liêu không quá lớn có Băng chủng phỉ thúy, sau khi mài đi ra lại là gây nên một trận oanh động, cuối cùng bị hai đại lão bản lấy cái giá hai trăm ba mươi vạn cùng hai trăm năm mươi vạn chênh lệch hơn mười vạn mua đi.

Rốt cục cũng tập hợp đủ hai ngàn vạn, có thể đi đem khối nguyên liệu thô chứa Hồng Phỉ Thúy cho mua lại.

Trong lòng Tiêu Phàm một trận lửa nóng, hắn quay người hướng về phía trước đi đến.

Cũng nhưng vào lúc này!

“Tiêu Phàm?”

Một nữ nhân thanh âm kinh hỉ vang lên phía sau lưng Tiêu Phàm, Tiêu Phàm lập tức quay đầu, mà nhìn thấy người đứng sau hắn lập tức sửng sốt, kinh ngạc nói “Ân Y Vũ?”

Trương Phi Dương cũng đồng dạng quay đầu, nhìn thấy người tới hắn cũng là kinh ngạc kêu “Ân Y Vũ?”

“Trương Phi Dương!”

Nhìn thấy mỹ nhân nở nụ hướng về Tiêu Phàm ba người chậm rãi đi tới.

Trên thân nàng vận một váy ngắn màu lam nhạt, phần dưới lộ ra cặp chân thon dài, mượt mà, vòng eo nhỏ nhắn tựa như chỉ cần một bàn tay có thể nắm lấy cùng với bộ ngực đẫy dà cao ngất, mặc dù so với Nguyệt Như cùng Mộ Dung Kha Kha không bằng nhưng cô nàng tuyệt đối cũng được xem là cực phẩm.

Làn da của nàng rất trắng, không giống với Lâm Nguyệt Như kiểu như ẩn lộ trắng hồng mịn màng, nàng là loại kia tinh tế như ngọc bạch, làn da của nàng giống như là dương chi bạch ngọc, tràn ngập ánh sáng dìu dịu.

Mà đặc biệt nhất là khí chất của nàng, Lâm Nguyệt Như cùng Mộ Dung Kha Kha mang đến cho người khác đều là một loại cảm giác tiểu thư lá bích ngọc, mà nàng lại là tự nhiên hào phóng, tự tin tao nhã, cho người ta một loại cảm giác đại gia khuê tú.

Nhìn xem Ân Y Vũ đang đi tới, trên mặt Tiêu Phàm xuất hiện vẻ khác lạ, bởi vì hắn nhớ tới trước đây hắn từng cùng Ân Y Vũ cũng có có chút quan hệ sự tính không rõ ràng.

“Tiêu Phàm, chúng ta… Vẫn là làm bằng hữu bình thường đi!”

“Ách?”

"Tại đại học ta không nghĩ tới chuyện yêu đương, mặc dù rất vui khi biết ngươi, nhưng ngươi lại không phải là mẫu bạn trai lý tưởng của ta, bên cạnh đó gia thế của ngươi…, cho nên chúng ta là không thể nào, vẫn là làm bằng hữu tốt đi!”

“À!”

“Ngươi cũng đừng đau lòng, còn nhiều cô gái khác so với ta tốt hơn rất nhiều đâu!”

“Được!”

“Khanh khách [tiếng cười nhưng không biết để gì nên giữ nguyên], vậy ta liền đi về trước, chúng ta cuối tuần gặp lại, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau đánh bóng bàn!”

“Ân, được!”

“Tạm biệt!”

“Tạm biệt!”