Từ Tiên Hiệp Thế Giới Trở Về

Chương 31: Lão đạo hoảng sợ [Hồi thứ hai]



“Ngươi xuất thân từ gia đình quân nhân, hiện tại nghề nghiệp chắc hẳn không nhiều thì ít nhất cũng dính đến quân đội đi, hưm, đoán chừng liên quan đến cảnh sát khá lớn! Mẹ ngươi đã qua đời, ông bà nội cũng như ông ngoại thì còn khỏe mạnh, ngươi còn có một người anh trai, ba mẹ của ngươi đều là con một, cho nên người thân của ngươi rất ít!”

Lão đạo gầy còm hèn mọn hết sức chăm chú không ngừng nói ra “Ngươi năm nay đã 27 tuổi, bằng hữu không ít, từ nhỏ đến lớn gần như ngươi chưa từng bị chuyện gì quá lớn cản trở, trải qua cực kỳ gió êm sóng lặng, nhưng một năm sau thì ngươi!”

Nói đến đây, lão đạo điên lại đột nhiên ngừng lại, không nói lời nào, sau lần nữa thần sắc thay đổi, cau mày.

“Một năm về sau thế nào?” Mộ Dung Kha Kha lập tức ngạc nhiên hỏi.

Lão đạo sĩ vẫn một mực không có trả lời, hắn nhìn chằm chằm vào bàn tay của Mộ Dung Kha Kha, trên mặt hiện ra suy nghĩ đầy khổ sở

Những người khác là hai mặt nhìn nhau.

Đột nhiên!

“Tiên Hạc chi mệnh? Tất Phương chi mệnh?” Lão đạo đột nhiên như nhớ ra điều gì, hắn nhìn Mộ Dung Kha Kha lập tức la lớn, cực kỳ kinh hãi.

“Tiên Hạc chi mệnh? Tất Phương chi mệnh? Đó là cái gì?” Mộ Dung Kha Kha cùng Lâm Nguyệt Như liếc mắt nhìn nhau, lập tức tò mò hỏi lại.

“Để lão đạo ta xem khí vận của ngươi một chút!” lão đạo sĩ không trả lời Mộ Dung Kha Kha cùng Lâm Nguyệt Như, mà lúc này thần sắc cứng lại, hắn ngẩng đầu trầm giọng nói, ánh mắt lấp lóe tinh quang nhìn về hư không trên đỉnh đầu của Mộ Dung Kha Kha.

Chỉ là!

Lão đạo gầy còm hèn mọn chỉ nhìn một giây đột nhiên thần sắc kịch biến, cả người không ngừng lùi về sau kết quả dưới chân không vững, ngã ra sau đặt mông ngồi xuống đất.

“Ta, ta không nhìn lầm a? Vô Cực tử khí, khí vận của ngươi thế mà bên trong cũng có Vô Cực tử khí?”

Lão đạo sĩ điên hét lớn đầy kinh hãi.

“Bên trong khí vận của ta cũng có Vô Cực tử khí?” Mộ Dung Kha Kha lập tức kinh dị hỏi.

Lão đạo sĩ không có trả lời, hắn co quắp ngồi dưới đất, ngơ ngác nhìn Lâm Nguyệt Như cùng Mộ Dung Kha Kha, hiện tại trong lòng lão chính là cực kỳ rung động, kinh ngạc đến tột đỉnh.

Hôm nay, lão xuất đạo gặp phải quỷ a?

Hai người, vừa xem hai cho người vậy mà ngay lập tức gặp được hai người có được Vô Cực tử khí.

Hay ta nhìn lầm rồi sao?

Lão đạo sĩ rất nhanh lắc đầu phủ nhận, thuật Quan Khí Vọng Vận chiêu này của hắn tại tại toàn bộ bên trong Hoa Hạ tuyệt đối không có ai có thể so được, hắn dám nhận là người thứ hai, khẳng định không người nào dám nhận thứ nhất, cho nên hắn tin tưởng tuyệt đối bản thân sẽ không nhìn lầm.

Nhưng nếu như không nhìn lầm, từ xưa đến nay tại sao xuất hiện Vô Cực Từ Khí? Thứ mà vốn chỉ xuất hiện ở trên người sáu vị đế vương, bây giờ lại đột ngột hiện thế?

Thiên đạo, đây là ý gì?

Người có vận khí như vậy nếu xuất hiện ngay lập tức khiến toàn bộ thế giới đều dậy sóng, vậy mà bây giờ tại đây xuất hiện đến hai người, mà càng chết là hai người này lại là bạn tốt của nhau, thiên đạo đây là muốn để cho hai cô nàng này liên thủ đem toàn bộ thế đạo đều lật tung hay sao a?

“Lão đạo sĩ, ngươi giải thích rõ ràng cho ta, cái gì Tiên Hạc chi mệnh, Tất Phương chi mệnh, bên trong khí vận của ta cũng có Vô Cực tử khí, mấy cái đó là có ý gì?” Mộ Dung Kha Kha đầy hiếu kỳ hỏi.

“Nữ...nữ hoàng đại....đại nhân!” Lúc này trên gương mặt của lão đạo sĩ biểu lộ giống như muốn khóc, vẻ mặt đưa đám nói “Ngài....ngài liền đừng hỏi nữa, có...có một số việc, ta....ta vẫn là...vẫn là không nói...không nói sẽ tốt hơn!”

“Không được, ngươi nhất định phải nói rõ ràng cho ta!” Mộ Dung Kha Kha cùng với Lâm Nguyệt Như đợi lâu, tính tình cũng trở nên ngang ngược, cả hai lập tức trừng mắt, khí thế hung hăng nói.

Lão đạo sĩ hèn mọn lập tức bị hù dọa, hắn ngồi bệt dưới đất, run rẩy, miệng há lơn đầu lưỡi chuyển động muốn nói cái gì đó nhưng không thể phát ra thanh âm.

“Được rồi, ta không ép ngươi, ngươi không muốn nói thì không cần nói nữa!” Mộ Dung Kha Kha nhìn thấy bộ dáng hoảng sợ của lão đạo sĩ, trong lòng lập tức mềm nhũn, thở dài nói.

“Tiên Hạc chi mệnh, vận mệnh ban đầu của ngươi là Tiên Hạc chi mệnh, bản thân tự cao tự đại, là vận mệnh cô độc, không ai bên cạnh đến suốt quãng đời còn lại, mà sau một năm tới, chính là thời điểm ngươi phải chết!” Mộ Dung Kha Kha vừa dứt lời, lão đạo sĩ hèn mọn liền run rẩy nói.

“Tự cao tự đại? Cô độc sống quãng đời còn lại? Sau một năm nữa ta chắc chắn phải chết? Lời này của ngươi có ý gì?” Ánh mắt Mộ Dung Kha Kha lập tức trở nên ác liệt.

“Ý tứ câu trên chính là tuổi thọn của ngươi sắp hết, một năm sau ngươi sẽ chết, trước kia chết yểu, mà đây cũng là vận số của người mang Tiên Hạc chi mệnh!” Lão đạo sĩ toát mồ hôi lạnh chảy ròng ròng nói.

“Một năm sau ta sẽ chết?” Mộ Dung Kha Kha trầm mặc chốc lát, nói.

“Phải, vốn dĩ là như vậy!” Lão đạo có chút e ngại nói.

“Lão đạo điên, ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì, Kha Kha làm sao có thể chết sau một năm nữa? Ngươi nhất định là đang nói hươu nói vượn!” Bên cạnh Lâm Nguyệt Như lập tức không đồng ý, giận dữ nói.

“Hai...hai vị nữ hoàng, đại....đại nhân, xin....xin nghe tiểu...tiểu nhân nói xong đã!” Trên trán lão đạo sĩ mồ hôi lạnh ngày càng nhiều, hai chân của hắn run lên không vững, đứng dậy cũng không nổi, đành phải ngồi bệt trên đất nói “Tiên Hạc chi mệnh là vận mệnh ban đầu của nữ hoàng đại nhân, nhưng hiện tại vận mệnh của người đã đột nhiên biến thành Tất Phương chi mệnh, mà Tất Phương cùng Phượng Hoàng đều giống nhau, đều là đế vương chí tôn của các loài chim, cao quý không tả nổi, cho nên nói cách khác, vị nữ hoàng này sau một năm nữa chẳng những sẽ không chết ngược lại là một bước lên trời, giống như ngài, dưới một người trên vạn người, nhận hết tất cả sùng bái!”

“Thật?”

Nghe thấy lão đạo sĩ giải thích, sắc mặt hai người Lâm Nguyệt Như cùng Mộ Dung Kha Kha lập tức đang nổi giận ngay lập tức vui vẻ, kinh hỉ hỏi.

“Thật!”

Lão đạo sĩ gật đầu mạnh nói.

“Nguyệt Nguyệt, từ giờ trở đi, xin gọi ta là nữ hoàng đại nhân tôn quý!” Mộ Dung Kha Kha chững chạc, đàng hoàng hướng Lâm Nguyệt Như nói.

“Thôi đi, ta cũng là nữ hoàng đại nhân, chúng ta cùng cấp!” Lâm Nguyệt Như không cam lòng yếu thế nói.

“Vậy khẳng định cấp bậc của ta cao hơn ngươi!” Mộ Dung Kha Kha phản bác.

“Không tin, khẳng định là ta cao!” Lâm Nguyệt Như không phục nói.

“Ta cao!”

“Ta cao!”

Tiêu Phàm, Trương Phi Dương cùng lão đạo sĩ lập tức đen mặt.

“Lão đạo, ta phát hiện ngươi thật biết nói chuyện hài khiến người vui vẻ, vậy cũng nhìn xem vận mệnh của ta một chút nào, nói không chừng ta chính là đế vương chuyển sinh, chiến thần chuyển thế đi" Trương Phi Dương tự kỷ cười nói, ngay sau đó đem tay trái đưa đến trước mặt lão đạo sĩ gầy còm.

Lão đạo sĩ lúc đang ngẩn ngơ, hắn theo bản năng nhìn xem chỉ tay Trương Phi Dương bật thốt lên “Ngươi khi còn nhỏ mẹ ngươi vì khó sinh nên chết sớm, gia đình cũng xem như giàu có, làm một nhị thế tổ sinh hoạt vô lo vô nghĩ, vào năm mười hai tuổi ngươi đã mất đi đồng tử chi thân [là không còn trai tân nữa]!”

“Phụtttt!”

Tiêu Phàm đứng ở một bên, trong lòng đang suy nghĩ đến một vài chuyện nghe được câu nói cuối cùng của lão đạo sĩ lập tức phụt một tiếng cười lớn.

“Lão đại, ngươi mới mười hai tuổi đã lên giường quan hệ với nữ nhân sao? Làm quen thật sớm a?” Tiêu Phàm cười to nói.

Trương Phi Dương giống như bị người nói toạc bí mật trong lòng, lập tức thẹn quá hoá giận “Mẹ nó, vậy thì sao? Ca mười hai tuổi liền trưởng thành, hưởng thụ vui vẻ của nhân sinh, còn ngươi lúc đó thì sao? Không phải là đang nhìn chằm chằm mông của con gái người ta mong chờ hay sao.”

“Được, được, được, xem như ngươi trâu bò, giỏi!” Tiêu Phàm nín cười nói.

“Cuộc sống của ngươi trôi qua cực kỳ yên bình, tĩnh lặng, nhưng ở một năm trước, trong nhà ngươi gặp đại nạn, thân nhân duy nhất là cha cũng qua đời, từ đó về sau cuộc sống của ngươi ngươi bắt đầu lang thang ngoài đường, cuộc sống thê thảm!” Lão đạo sĩ khi nói tới chỗ này, đột nhiên kinh ngạc một tiếng, lập tức nhấc cặp mông đang ngồi dưới đất dậy, sau đó kéo tay Trương Phi Dương tới trước mắt mình, cúi đầu nhìn chòng chọc vào bàn tay.

Lâm Nguyệt Như cùng Mộ Dung Kha Kha cũng nhìn lại, hứng thú nhìn chằm chằm lão đạo sĩ làm gì, muốn nghe một chút lần này trong miệng hắn còn có thể thốt ra được chuyện gì khiến người khác kinh ngạc.