Từ Tiên Hiệp Thế Giới Trở Về

Chương 14: Khiêu khích



Ngồi trên xe chạy không bao lâu liền đến khu biệt thự hoa viên Đông Phương, nhà của Lâm Chính Thiên!

Tiêu Phàm trước tiên bước xuống xe, ngay khi xe dừng bánh Lâm Chính Thiên đã nghe được âm thanh liền vội vàng từ bên trong chạy ra, hắn một thân màu đen đường trang (trang phục của người lớn tuổi thời đường, để nguyên gốc nghe hay hơn) đứng trước cửa, vẻ mặt tươi cười nhìn thấy Tiêu Phàm, ngay lập tức liền bước nhanh tiến lên, nhiệt tình bắt lấy Tiêu Phàm tay nói “Cậu trai, ngươi cuối cùng đã tới, tới tới mau tới, mời vào bên trong!”

Tiêu Phàm mỉm cười, hắn từ lấy ra một khối ngọc mặt dây chuyển từ trong ngực đưa cho Lâm Chính Thiên khách khí nói “Là ta mạo muối tới bái phỏng làm phiền Lâm lão, ta cũng không mang theo vật gì tốt, đây là mặt dây chuyền ta tự mình làm nó có thể bảo vệ mạng một lần, liền đưa cho ngài xem như ta chào hỏi!”

Trải qua thời gian gần một tuần tu luyện, thể nội Tiêu Phàm rốt cục cũng khôi phục được một tia linh khí, mà hôm trước hắn có đi ngang qua tiệm bán trang sức nhìn trúng một mặt ngọc phẩm chất coi như tạm được liên ra tay mua, sau đó hắn đem linh khí rót vào bên trong, tại trên mặt ngọc hắn làm một cái pháp trận phòng ngự đơn giản.

Hiệu quả phòng ngự cụ thể như thế nào hiện tại tạm thời khó mà nói được, bởi vì Tiêu Phàm cũng không biết rõ tại Trái Đất uy lực vũ khí nóng cùng thực lực của các võ giả tại thế giới tiên hiệp chênh lệch đến mức nào, dù sao lấy thực lực ở thế giới tiên hiệp mà nói, khối ngọc bội này nếu lấy võ giả phòng ngự hậu thiên cảnh giới đại viên mãn công kích là một ngày một đêm, nếu như gặp phải võ giả cảnh giới tiên thiên cũng có thể chịu đựng được trên nửa canh giờ.

Nguyên bản ý định ban đầu của Tiêu Phàm là đem mặt ngọc bội hình dây chuyền này đưa cho lão đại Trương Phi Dương, nhưng không nghĩ tới Lâm Chính Thiên đột nhiên mời mình làm khách, cho nên Tiêu Phàm suy nghĩ một chút, đành phải đem vật này đưa ra tặng trước, sau đó lại một lần nữa làm một cái khác cho Lâm Phi Dương cũng không muộn.

“Thôi đi, liền miếng ngọc bội nát này có thể bảo mệnh? Ngươi không có bệnh chứ?” Lâm Nguyệt Như đã đậu cất xe xong, cô nàng từ phía sau đi tới, đúng lúc này nhìn thấy mặt ngọc bội hình dây chuyền trong tay Tiêu Phàm, lập tức liền cười lạnh nói “Thứ đồ vật này rõ ràng chính là hàng vỉa hè, mười đồng tiền một cái, ta thấy cũng nhiều, nhưng khi lời nói đến miệng ngươi liền biến thành bảo vật vô giá, nhìn ngươi là người bình thường vậy mà ta không nhìn ra công phu khoác lác của ngươi ngược lại thật sự không tầm thường chút nào!”

Tiêu Phàm sau khi nghe cũng không giận, thứ này phải xem ngươi có mắt nhìn hàng hay không, không người biết nhìn hàng tự nhiên đối hắn xua đuổi như rác rưởi, kẻ biết nhìn hàng thì sẽ thấy nó là vô cùng quý giá. Nếu như Lâm Chính Thiên cũng không vừa mắt, vậy thì thật là tốt, lấy về cho lão đại, bản thân còn thánh được một lần phiền phức, tốn thời gian làm thêm một cái khác.

Nhưng khi nhìn lại thấy Lâm Chính Thiên không có chút nào tỏ ra tức giận, y vừa cười vừa nói “Mặc kệ đồ vật quý giá hay không, nhưng thứ này lại là tiểu hữu ngươi tự mình làm, chỉ bằng vào điểm này nó liền so với bất luận quà tặng nào khác đều có sức nặng hơn, vậy ta liền không khách khí, đa tạ tiểu hữu!”

Lâm Chính Thiên vương tay trịnh trọng nhận lấy khối ngọc sau đó cẩn thận cất nó vào trong túi của mình. Tiêu Phàm nhìn hành động của Lâm Chính Thiên đối với vật mà y tặng coi như hài lòng, lập tức hắn liền mở miệng nói ra “Để sử dụng chỉ cần trích giọt máu nhỏ vào trên mặt ngọc để nhận chủ, sau đó liền có thể sử dụng tùy ý!”

“Tên thần kinh!” Lâm Nguyệt Như nghe xong mắt trợn trắng coi thường, trong miệng cười lạnh liên tục “Còn nhỏ máu nhận chủ, xin nhờ, ngươi đọc truyện tiểu thuyết huyền huyễn nhiều nên đóc óc có vấn đề phải không?”

Trên mặt Lâm Chính Thiên cũng lộ ra vẻ mặt kỳ quái, bất quá hắn vẫn y nguyên hướng Tiêu Phàm gật đầu cười tỏ ra đã hiểu, sau đó lại lập tức quay đầu tức giận trợn mắt nhìn Lâm Nguyệt Như một chút, nổi nóng nói: “Nguyệt nguyệt, làm sao con nói chuyện như vậy? Nhanh lập tức hướng Tiêu Phàm xin lỗi!”

“Ta sẽ không xin lỗi hắn!” Lâm Nguyệt Như quật cường quay đầu nghiêng nhìn sang một bên, lộ ra một đoạn cần cổ thon dài trắng nõn tựa như thiên nga tức giận nói “Ta sẽ không xin lỗi, dựa vào cái gì mà ta phải xin lỗi hắn? Chẳng lẽ ta nói sai điều gì sao? Hừ!”

Dứt lời, Lâm Nguyệt Như liền trực tiếp chạy vào trong nhà giậm chân đùng đùng đi lên lầu về phòng của mình.

“Con bé này, thật sự là càng ngày càng không nghe lời!” Lâm Chính Thiên thở dài nói, trên mặt tràn đầy bất đắc dĩ.

“Không sao cả!” Tiêu Phàm cũng không để ý chuyện nhỏ trên, hắn cười nói.

“Đi, chúng ta vào trong nhà ngồi xuống trò chuyện!”

“Được!”

Hai người tùy ý trò chuyện một chút chuyện vặt linh tinh, cùng nhau tiến vào trong phòng.



“Chàng trai, ta có câu hỏi không biết có nên nói hay không?” Đột nhiên, Lâm Chính Thiên thay đổi lời nói, trong ánh mắt mang theo một chút sắc thái tò mò cùng mơ hồ khẳng định hướng đến Tiêu Phàm nhìn tới.

“Lâm lão, ngài nói!” Tiêu Phàm cười nói.

“Tại thành phố Giang Châu, người vì Đường Lâm giải quyết nan đề nghiên cứu phát minh chỉ sợ cũng không phải là bằng hữu như trong miệng cậu nói, mà người giải được nan đề đó hẳn là chính là cậu a?” Lâm Chính Thiên cười ha hả nói.

Lông mày Tiêu Phàm nhướn lên, quả nhiên là người già thành tinh, gừng càng già càng cay, ăn cơm mấy chục năm của ông quả thật so với người khác không giống.

“Đúng vậy!” Tiêu Phàm thoải mái thừa nhận.

“không tin được, thật sự là không thể tin a!” Nghe được Tiêu Phàm một lời thừa nhận thắc mắc bấy lâu của ông, nụ cười Lâm Chính trên mặt Thiên càng đậm thêm mấy phần, ông không khỏi cảm thán nói “tuổi của cậu xem ra chỉ mới hơn hai mươi mà thôi, tuổi còn trẻ mà đối với phương diện nghiên cứu hóa học thật sâu đến khó lường, thành tựu có thể so với bậc đại sư, thật là khiến những lão già chúng ta thật sự xấu hổ a!”

“Lâm lão quá khen, bất quá tại phương diện nào đó ta có chút nghiên cứu thôi, vẫn là không thể cùng ngài và một ít các đại sư khoa học chân chính so sánh được” Tiêu Phàm khách khí cười đáp lại nói.

“Cậu chớ có khiêm tốn!” Lâm Chính Thiên lắc đầu cười nói “Nghĩ năm đó thời điểm ta bằng tuổi cậu vẫn là một kẻ tự làm thí nghiệm có đôi khi bản thân sẽ không biết rõ trình tự thí nghiệm như thế nào, mà thành tựu hiện tại của ngươi đã không kém gì chúng ta những lão gia hỏa ngay tại thời điểm này, qua chút thời gian nữa chỉ sợ là Hoa Hạ chúng ta sẽ liền xuất hiện một vị hóa học nổi danh thế giới ngang tầm với Einstein.”

“Có lẽ như vậy đi!” Đối với khen ngợi của Lâm Chính Thiên Tiêu Phàm cũng không có phản đối, mà chỉ cười nhạt cho qua.

Bản thân là Đan thánh có thể làm cho người khác bạch cốt sinh nhục, khởi tử hoàn sinh, Tiêu Phàm tự nhận là hắn tuyệt đối xứng đáng với tán thưởng trên, thậm chí nói cái này là tán thưởng cũng không thể nói là tán thưởng, chỉ có thể nói đây là lời gièm pha mà thôi.

Bởi vì tình độ y dược cùng hóa học ở thế giới Trái Đất so với thế giới ở tiên hiệp kia căn bản là hai cấp bậc hoàn toàn khác nhau, huống chi Tiêu Phàm vẫn là Đan thánh, cho nên nói Tiêu Phàm là hóa học giới sánh ngang Einstein chẳng bằng nói Tiêu Phàm là thần linh trong giới hóa học còn tạm được!

Nhưng vào lúc này!

“Thôi đi, tên tự đại tự cuồng, chỉ mới khen ngươi hai câu ngươi còn xem nó là đúng, thật sự là không biết trời cao đất rộng!” Lâm Nguyệt Như đẩy cửa đi ra cười lạnh nói.

Lúc này Lâm Nguyệt Như đã thay đổi một bộ quần áo mới, áo thun ngắn thay khiến bộ ngực cao vút đem áo căng lên lộ ra một đoạn da thịt tại dụng dưới rắn chắc trắng nõn, bên dưới thì xỏ quần đùi Jean ngắn, lộ ra cặp đùi thon dài trắng nõn vô cùng đẹp mắt, nguyên bản đầu tóc rối xả ra trước đó cũng được buộc lại thành bím tóc đuôi ngựa phía sau đầy sức sống, cả người lộ ra một cỗ khí tức thanh xuân dào dạt đầy nhiệt huyết.

“Ngươi cái nha đầu này!” Da mặt Lâm lão không ngừng co rúm.

“Gia gia, ta bây giờ thật nhàm chán, người cùng con chơi mấy ván cờ vây nha!" Lâm Nguyệt Như ôm lấy cánh tay của Lâm Chính Thiên, giống như một đứa con nít làm nũng đòi quà.

“Nguyệt Như, đừng làm rộn!” Lâm Chính Thiên trừng nàng một chút nói “Bản thân đi ra ngoài chơi đi, thật sự là càng lớn càng không hiểu chuyện!”

“Không muốn không muốn, ta liền muốn chơi cờ ta liền muốn chơi cờ thôi!” Lâm Nguyệt Như không đồng ý làm nũng.

“Ngươi…!” Lâm Chính Thiên đang muốn mắng Lâm Nguyệt Như, Tiêu Phàm lại là đột nhiên mở miệng cười nói “Lâm lão, thật đúng lúc, ta cũng rất thích cờ vây, không bằng ba người chúng ta đến hai ván thế nào?”

“Ngươi cũng biết chơi cờ vây?” Lâm Nguyệt Như lập tức nhìn về phía Tiêu Phàm, trên mặt tràn đầy vẻ hoài nghi.

Lâm Chính Thiên cũng nhìn về phía Tiêu Phàm, trong mắt tràn ngập kinh ngạc.

“Phải, ta biết một chút!” Tiêu Phàm gật đầu.

“Được a, không bằng hai chúng ta đến một ván như thế nào?” Lâm Nguyệt Như trong mắt lập tức lộ ra một vòng vẻ trêu tức, mở miệng hướng Tiêu Phàm khiêu khích nói.

“Được, không có vấn đề gì!” Tiêu Phàm gật đầu nói.

----