Từ Tiên Hiệp Thế Giới Trở Về

Chương 13: Lâm Nguyệt Như



Tiêu Phàm lái xe của Tôn Hải Châu dọc theo quốc lộ từ thành phố Giang Châu đến gần phụ cận của thành phố Thanh Hải, một đường chạy đến thành phố Thanh Hải đến khi xe không còn xăng mới dừng lại được, mà lúc này cũng sắp bắt đầu ngày mới, hừng đông đã ló dạng.

Sau đó, Tiêu Phàm tùy ý đem xe ném bên ven đường cái, bên trong xe một lần nữa bản thân nhanh chóng thay đổi một bộ quần áo, cũng trờ về lại khuôn mặt cùng cơ thể lại lúc đầu, bình tĩnh đi dọc theo quốc lộ rải bước lần nữa quay trở về thành phố Giang Châu.

Đi khoảng hơn mười phút, liền thấy một trạm xe buýt trước mặt, Tiêu Phàm đón xe ngồi lên, nhanh chóng chạy vào thành phố Giang Châu, cùng lúc đó khi hắn ngồi trên xe buýt bắt gặp một đoàn hơn mười xe xảnh sát hú vang vô cùng chói tai chạy ngang qua, dẫn tới nhiều người trên xe nhao nhao tò mò hiếu kì quan sát và bình luận đến tột cùng xảy ra vụ án nghiêm trọng như thế nào mà bên cảnh sát lại huy động nhiều người đến như vậy?

Tiêu Phàm nhún vai sau đó nhắm mắt lại, ngồi đợi xe buýt bắt đầu chạy đến Giang Châu thành.



Xe vừa chạy đến điểm bến cuối cùng dùng lại! ngay khi bước chân xuống khỏi xe buýt, chuông điện thoại di động trong túi ngay lập tức vang lên, Tiêu Phàm lấy ra kiểm tra, thì ra là liên lạc từ dãy số của Lâm Chính Thiên.

Sau khi nghe máy, bên tai truyền đến âm thanh cười nói của lão đầu Lâm Chính Thiên “Bạn nhỏ Tiêu Phàm, ngươi bây giờ đang ở đâu tại thành phố Giang Châu? Ta đã tới thành phố Giang Châu, muốn tìm cậu trò chuyện!”

Tiêu Phàm khi bắt máy nghe thấy giọng của ông liền cười nói: “Ta ở gần chỗ trung tâm bến xe!”

“Được, hôm nay cậu có thời gian rảnh không? Nếu có thời gian có muốn tới nhà của ta uống ly trà như thế nào?” Lâm Chính Thiên nhiệt tình mời.

"Được!” Tiêu Phàm suy nghĩ một chút, liền đáp ứng lời mời của Lâm Chính Thiên.

Một nhà ba người Tôn Hải Châu đã từng làm tổn thương lão đại Trương Phi Dương đã tự mình giải quyết, còn lại hai nhà thì Tiêu Phàm dự định để lại cho chính Trương Phi Dương tự tay đi trả mối thù nợ máu.

Mà trước mắt hiện tại bản thân cấp bách cần giải quyết có hai chuyện, thứ nhất, là nghĩ biện pháp làm lại thẻ căn cước chúng minh thân phận, sau đó là làm hộ chiếu để đi Mỹ, thứ hai, luyện chế đan dược, để cho cánh tay cụt của lão đại Trương Phi Dương mọc lại, cũng vì hắn mà chuẩn bị để đột phá trúc cơ.

Chuyện thứ nhất thì nhất định cần phải dựa vào mối quan hệ, nếu không bên đồn trên kia tuyệt đối là không có khả năng cấp cho mình hộ khẩu cùng căn cước chứng minh thân phận thêm lần nữa, ban đầu kế hoạch của Tiêu Phàm là nhờ Trương Phi Dương hỗ trợ, nhưng hiện tại hoàn cảnh của Trương Phi Dương đã biến thành bộ dạng như bây giờ cũng không thể nhờ thêm được, Tiêu Phàm cũng phải thay hắn tính toán con đường phải đi kế tiếp một phen.

Chuyện thứ hai mấu chốt chính là ở chỗ dược liệu, hai ngày này Tiêu Phàm cũng đi ngang qua vài tiệm thuốc Đông y tìm kiếm ở bên trong, nhưng đi vào hỏi một chút lại phát hiện dược liệu mình muốn căn bản là trên thị trường không tìm thấy, cho nên hắn nhất định phải tìm được con đường thu thập dược liệu cùng mối quan hệ để đảm bảo.

Mà Lâm Chính Thiên chính là hội viên của hiệp hội hóa học Hoa Hạ, bản thân còn là giáo sư của học biện hóa học trường đại học Yến Kinh, nhất định quan hệ xã giao ngoài xã hội không ít, thông qua hắn hẳn là có thể giúp mình hoàn thành việc thứ nhất về giấy tờ bản thân đang cần gấp đến.

“Vậy cậu đứng yên ở tại chỗ chờ một chút, ta để người lái xe đến đón cậu qua chỗ ta!" Lâm Chính Thiên cười nói.

“Được!” Tiêu Phàm không có khách khí mà cực kỳ tự nhiên đáp ứng.

Nếu ở tại thế giới tiên hiệp mà hắn vừa từ đó trở về Tiêu Phàm chính là một trong ngũ Đế chí tôn, người mà có tư cách mời hắn đến làm khách cùng đàm đạo với các đại lão tuyệt đối ít ỏi có thể đếm trên đầu ngón tay mà thôi, chỉ cần Tiêu Phàm đồng ý lời đề nghị, đối phương ngay lập tức sẽ bày ra nhất nghi thức cùng lễ long trọng nhất để chào đón hắn, cho nên hiện tại trước mắt Lâm Chính Thiên nói sẽ phái xe để đến đón bản thân, Tiêu Phàm căn bản không cảm thấy có vấn đề gì mà ngược lại cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.

Chỉ là tại thời điểm hiện tại hắn căn bản không biết có người nào đó lại hoàn toàn không nghĩ như vậy.



Trong nháy mắt, khoảng hai mươi phút trôi qua!

Điện thoại trong túi Tiêu Phàm vang lên âm thanh gọi tới, kiểm tra thì là một dãy số xa lạ gọi tới, Tiêu Phàm nhấn nghe máy, bên trong truyền ra giọng nói thanh thúy của nữ nhân nhưng lại có chút băng lãnh “Ngươi là Tiêu Phàm đúng không? hiện tại ta đến bến xe phụ cận, ngươi mặc quần áo gì, đứng ở chỗ nào?”

“Ta mặc áo thun màu đen, mang theo ba lô màu đen trên vai, đang đứng tại trạm dừng đường số 25!” Tiêu Phàm đáp lời.

“Cạch!” Nữ nhân bên kia điện thoại không nói hai lời, trực tiếp cúp điện thoại.

Tiêu Phàm nhún nhún vai, đưa di động thả về túi áo, tiếp tục chờ đợi.

Không bao lâu sau!

“Két ——!”

Một chiếc xe màu trắng Maserati khiến tất cả mọi người qua đường đều ao ước chạy thẳng đến dừng trước mặt Tiêu Phàm, phía bên tay lái cửa bị mở ra, với thân hình cao gầy, trên chân còn mang thêm đôi giày cao gót màu đen khoảng chừng mười phân, cô gái đi ra khỏi xe đứng nơi đó còn so với đám nam nhân còn cao hơn. Cô gái này vừa đi ra liền kinh diễm toàn trường, khiến cho xuing quanh bến xe ồn áo cũng yên tĩnh hơn so với bình thường, tất cả mọi người nhất là nam nhân ánh mắt ngay lập tức đều tập trung trên thân cô nàng.

Cô trên thân mặc một thân váy liền áo màu đen, đường cong mông eo tinh tế có lồi có lõm có trước có sau cực kỳ nóng bỏng, nhất là trước ngực của cô nàng, bởi vì cổ áo kiểu dáng rất thấp, lộ ra một mảng lớn làn da ngay bên má ngực trắng nõn cùng khe rãnh sâu hút khiến toàn bộ đám nam nhân nhìn chằm chằm đầy thèm muốn.

Tạm thời thấy không rõ nàng dung mạo, bởi vì trên mặt của cô mang theo một cái kính râm lớn che đi một phần khôn mặt nhỏ nhắn, nhưng hắn nhìn từ đường cong khuôn mặt xinh đẹp, dung mạo của cô nàng chắc chắn là tuyệt đối là mỹ nữ, là kiểu khiến nam nhân ngày đêm nhung nhớ ngày đêm mê muội.

“Ngươi chính là Tiêu Phàm?” Cô nàng đi thẳng đến trước mặt Tiêu Phảm mà không quan tấm đến toàn bộ ánh mắt nóng bỏng xung quanh nhìn chằm chằm bản thân, lấy kính râm đang che trên mặt xuống, lộ ra một khuôn mặt tuyệt mỹ như trong dự liệu của hắn, thản nhiên nói.

“Là ta!” Tiêu Phàm gật đầu nói.

“Ta là Lâm Nguyệt Như, là gia gia của ta kêu ta tới đón ngươi, lên xe đi. Đem đồ của ngươi đặt ở bên trong cốp xe sau, đừng làm bẩn xe của ta!” Lâm Nguyệt Như nói xong liền có chút lãnh đạm quay đầu quay người, ngạo nghễ ưỡn lên cặp mông hình dạng như trái đào mật đi đường không ngừng lắc lư lên xuống, một lần nữa ngồi lên xe.

“Ách!” Tiêu Phàm sờ mũi kinh ngạc, hắn có chút không rõ vì sao Lâm Nguyệt Như lại đối với hắn tràn ngập lạnh lùng cùng chán ghét, hắn và cô nàng trước giờ không quen biết cũng chưa từng gặ mặt.

Tuy nhiên Tiêu Phàm cũng chỉ là suy nghĩ một chút, sau một khắc liền không quan tâm, bởi vì… Ngươi khó chịu ta thì liên quan gì đến ta? Dù sao ta cũng không thiếu đi một miếng thịt, cho nên hắn đem toàn bộ đồ đã lấy tại nhà Tôn Hải Châu để trong túi đeo trên vai tiện tay ném vào bên trong cốp xe phía sau, sau đó liền đến mở cửa ghế lái phụ, vô cùng lạnh nhạt liền ngồi xuống.

Lâm Nguyệt Như liếc mắt nhìn Tiêu Phàm một chút, sau đó khởi động xe đạp ga, trước mặt vô số hâm mộ của nam nhân và vô số ánh mắt ghen ghét của nữ nhân nhanh chóng rời đi, lưu lại gần bến xe đầy tiếng nghị luận bàn tán.



Bên trong xe tràn ngập không khí hết sức quỷ dị , hai người tự mình làm việc riêng của bản thân, đều không có chút nào thanh âm cũng như suy nghĩ trò chuyện cùng nhau.

Khuôn mặt Lâm Nguyệt Như lạnh nhạt, nhìn phía trước đường không nói một lời lái xe, nhưng dư quang tại khóe mắt của nàng lại không ngừng quét tới quét lui trên người Tiêu Phàm dò xét.

Người này, giống như không có chỗ nào đặc biệt gì mà!

Dáng dấp rất bình thường, quần áo cũng rất bình thường, đứng ở nơi đó cùng một đám người bình thường không xa lạ trên đường không có gì nổi bật cũng như khác nhau, thật không biết vì sao gia gia lại huy động đến tất cả mọi người trong nhà nghiêm túc dặn dò như vậy?

Chẳng những muốn để người hầu đem trong nhà toàn bộ dọn dẹp lần nữa thật sạch sẽ, sau đó lại đem Thanh Lâm sư phó đang được nghỉ phép vài ngày cũng cưỡng ép kêu trở về, yêu cầu hắn chuẩn bị một bàn Long Hổ yến, thậm chí còn lấy ra bình rượu Mao Đài trân tàng 80 năm trong nhà lấy ra đãi khách.

Nhưng chuyện này đều không phải chuyện gì to tát, càng quá phận chính là gia gia hắn vậy mà yêu cầu tự mình lái xe tới đón cái tên gọi là Tiêu Phàm.

Dựa vào cái gì?

Dựa vào cái gì bản thân phải làm tài xế cho một tên xú nam nhân thế này? Hơn nữa còn là tài xế cho một người cũng xấp xỉ với tuổi của nàng?

Gia gia xem hắn là ai? Tỉnh bộ cấp cao sao? Nhưng cho dù xem như tỉnh bộ cấp cao chỉ sợ gia gia cũng sẽ không trang trọng đón tiếp đến như thế a?

Cho nên, con người trẻ tuổi xa lạ trước mắt, hắn đến tột cùng là ai? Hắn có tư cách gì để gia gia cùng mình và toàn bộ người trong nhà coi trọng hắn như thế? Hừ! Hắn thì tính là cái gì?

Bên trong lòng Lâm Nguyệt Như oán hận thầm nghĩ.

---