Tự Thủy Nhu Tình

Chương 1-1: Tiết tử



Tứ Xuyên Quỳ châu phủ Hàm Tiếu sơn trang.

” Vị Tuyết, muội về rồi.”

Thân ảnh đứng giữa trang viên không quay đầu lại, nói một câu làm cho nữ tử đang lặng lẽ tiếp cận y dừng cước bộ, sửa lại bộ pháp, trở lại dáng đi bình thường đi lại chỗ mạt thân ảnh bạch sắc kia.

” Tị Thủy, thính lực của huynh thực tốt.” Hàn Vị Tuyết than nhẹ, “Muội còn tưởng rằng võ công của mình có chút tiến bộ ni, không nghĩ tớn vẫn bị huynh phát hiện.”

Hàn Tị Thủy xoay đầu lại, chớp chớp mắt, hai khuôn mặt tuyệt sắc giống nhau như đúc đối diện. Bất đồng là, một bên là những đường cong mềm mại của nữ tử, một bên là những đường cong tương đối cương dương.

Ngũ quan cũng da thịt Hàn Vị Tuyết lộ ra vẻ mềm mại đẫy đà nữ tính, cộng thêm thường ở bên ngoài bôn ba, màu da có chút đậm màu; Hàn Tị Thủy tuy là nam tử, nhưng vì mang bệnh trong người, thường xuyên không ra khỏi nhà nên so sánh có phần gầy yếu tái nhợt.

“Võ công của muội quả thật có chút tiến bộ, muội lại gần ta mới có thể nghe được tiếng bước chân.” Hàn Tị Thủy mỉm cười, xoay người đi vào trong phòng. “Gặp gia gia chưa?”

“Gặp rồi.” Hàn Vị Tuyết muốn đỡ tay y, lại vẫn như quá khứ bị người kia tránh đi. “Vài ngày trước huynh lại bị bệnh một hồi phải không? Hiện tại cảm thấy như thế nào?”

“Đã hảo rồi, nếu không Ngôn Thụy cùng Hoàn Nhi tuyệt đối không cho ta xuống giường.” Y nhẹ nhàng nói, như mọi khi bước lên bậc thang, “Chỉ bị chút phong hàn, không có nghiêm trọng như gia gia nói đâu, muội đừng quá lo lắng.”

Hàn Vị Tuyết khẽ thở dài. Trong lòng nàng tuyệt không thể nào quên được, Tị Thủy vì cứu nàng, mới bị mù; cũng do lần đó bị trọng thương, làm cho thân thể của y từ đó về sau trở nên suy nhược vô cùng.

“A, muội lại suy nghĩ gì rồi, ta không sao.” Hàn Tị Thủy biết suy nghĩ của nàng, mỉm cười, nói sang chuyện khác, vươn một tay ra. “Nhưng người bị gì là muội, bị thương đúng không? Ngữ khí nói chuyện của muội không hề có lực.”

“Không nghiêm trọng.” Miệng mặc dù nói như vậy, nàng vẫn thuận theo vươn tay, mặc y thay mình bắt mạch.

“Muội không lừa được ta đâu, không ai hiểu muội hơn ta.” Y bỗng nhíu nhíu mày, trách cứ: “Muội bị thương sao không tĩnh dưỡng, còn suốt đêm chạy về đây?”

Y mặc dù không dám nhận mình tinh thông y thuật, nhưng vẫn có thể theo mạch đập củ nàng dò ra điểm ấy.

“Muội nằm mộng.” Sau một lúc lặng im, Hàn Vị Tuyết nhẹ nhàng nói: “Về ngươi.”

“Nga?” Y sợ run lên, bởi vì giấc mộng của Vị Tuyết từ trước tới nay đều linh nghiệm. Mẫu thân hai người họ là Vu nữ của Miêu tộc, mà huynh muội bọn họ, chỉ có Vị Tuyết được truyền thừa năng lực mộng bặc từ mẫu thân.

“Kia... muội nhì thấy cái gì?” Y đạm đạm hỏi, cũng không rất để ý.

GIấc mơ có thể bói ra cát hung thì lại thế nào? Y tin tưởng thứ nên tới thủy chung đều không thể tránh khỏi, giống như phụ mẫu năm đó mặc dù cố ý phòng bị, vẫn như trước không thể tránh khỏi cái chết.

“Muội không biết, nhưng là, muội có dự cảm về điềm xấu.” Hàn Vị Tuyết lo lắng nói. Vì có giấc mơ kia nên nàng cảm thấy bất an, dẫn tới việc cấp tốc chạy về Hàm Tiếu sơn trang.

“Muội yên tâm đi.”  Y nở nụ cười, đưa tay đẩy cánh cửa, bước vào trong phòng, tìm được ghế dựa liền ngồi xuống. “Ta không có ra khỏi sơn trang, ở trong này rất an toàn.”

“Nhưng là…” Nàng tiếp nhận chén trà huynh trưởng rót cho, vẫn hơi do dự nói: “GIấc mộng của muội chưa bao giờ sai lầm a!”

“Muội không tin gia gia sao?” Hàn Tị Thủy đánh gãy lời nói của nàng.

“Đương nhiên không phải.” Hàn Vị Tuyết vội vàng phản bác. Thủ vệ toàn bộ sơn trang đều do gia gia tự mình huấn luyện, tất cả là những người tài.

“Không thì tốt rồi.” Y cười cười bình thản mang theo ý trấn an, “Đừng nói chuyện này nữa, muội đọc sách cho ta nghe đi, lâu rồi muội không đọc sách cho ta nghe.”

Trong lòng biết rõ y không muốn tiếp tục đề tài này, Hàn Vị Tuyết cũng đành theo ý tứ của y chọn một quyển sách, giọng nói mềm mại trong trẻo đọc sách.

Một buổi chiều vân đạm phong khinh, từ từ trôi qua trong giọng đọc sách lanh lảnh.

?  ?  ?

Nửa tháng sau khi Hàn Vị Tuyết trở lại Hàm Tiếu sơn trang, Hàn Khiếu đồng thơi gọi cả hai tôn nhi tới đại sảnh.

“Đi Thái Nguyên?” Hàn Vị Tuyết kinh ngạc hỏi.

“Ân. Có một vị họ Chu cấp bách muốn tìm người bảo hộ, là thế tử của Chu Ngũ vương phủ ở Thái Nguyên, cũng là tôn nhi của một cố nhân có ân với ta.” Hàm Khiếu xuất một phong thư giao cho tôn nữ. “Các ngươi đọc phong thư này đi.”

“Đối phương nói, tại mười ngày trước bọn họ nhận được một thiếp tử, chỉ rõ muốn tru diệt vị thế tử này.” Hàn Vị Tuyết tiếp nhận thư tín, trước cẩn thận nhìn qua một hồi, sau đó mới nhẹ giọng đọc cho Hàn Tị Thủy nghe.

“Đầu thiếp?” trong lòng Hàn Tị Thủy khẽ động, “Thiên Tinh Đường?”

Đây là Thiên Tinh Đường hành sự cổ quái, luôn thích dùng thiếp tử thông tri thời gian cho đối phương, muốn đối phương chuẩn bị hảo hậu sự, bởi vì Thiên Tinh Đường chưa từng thất thủ, chẳng trách đối phương thận trọng thỉnh người từ phương bắc suốt đêm phi ngựa truyền tinh đến Thục Trung thỉnh cầu viện trợ.

“Đúng vậy.” Hàn Khiếu giận dữ nói: “Chính là Thiên Tinh Đường.”

“Gia gia, chúng ta cùng Thiên Tinh Đường không phải... ” Hàn Vị Tuyết mở miệng hỏi.

“Sinh ý của Thiên Tinh Đường, chúng ta không nên động vào.” Hàn Tị Thủy tiếp lời nàng.

Từ trước kia tới hiện tại, bọn họ luôn nước giếng không phạm nước sông. Sinh ý của Thiên Tinh Đường, Hàm Tiếu sơn trang sẽ không nhúng tay; ngược lại, Thiên Tinh Đường cũng như thế.

Đây là quy củ —— quy củ bất thành văn trên giang hồ.

“Đúng vậy, vốn là nên tránh đi.” Hàn Khiếu vuốt vuốt râu dài, nhìn chăm chú vào hai tôn nhi:.”Cho nên, chúng ta không thể lấy danh nghĩa của Hàm Tiếu sơn trang.”

“Gia gia!” Hàn Tị Thủy chấn động, lập tức hiểu rõ dụng ý của hắn.” Ngài không phải muốn... “

“Đúng vậy.” Hắn gật gật đầu. Tôn nhi này tuy mù nhưng tâm lại rất tinh tường, chỉ nói như vậy y liền hiểu hắn muốn làm cái gì. “Vị Tuyết, sáng mai ngươi xuống núi đi. Ta sẽ viết phong thư, cho ngươi lấy danh nghĩa cố nhân đi bái phỏng Chu phủ, thuận đường tạm cư trong vương phủ.”

“Gia gia, ngài muốn ta đi một mình?” Hàn Vị Tuyết giật mình hỏi.

“Gia gia, ta không thể đồng ý.” Hàn Tị Thủy mi phong dần dần chau lại, nhanh chóng phản bác: “Ngài không thể để Vị Tuyết đi một mình, như vậy quá nguy hiểm.” Đối phương là Thiên Tinh Đường, cũng không phải là sát thủ bình thường.

“Chỉ là để Vị Tuyết đi trước một bước.” Hàn Khiều sớm dự đoán được tôn tử sẽ phản đối, “ta sẽ phải vài người trà trộn vào vương phủ giả làm tôi tớ để tiếp ứng.”

“Ta nhớ rõ vài người có võ công hảo đều đã có nhiệm vụ của mình, hơn nữa vị trí đều cách Thái Nguyên rất xa.” Y nói thực uyển chuyển, quanh co nhắc nhở Hàn Khiếu mấy người có võ công cao cường đều không có biện pháp điều động qua giúp đỡ.

Không phải do y quá cẩn thận, mà là không thể không cẩn thận a! Dù sao muốn cùng Thiên Tinh Đường giao phong là chuyện bọn họ chưa bao giờ làm, hiểu biết của bọn họ về đối phương thật sự quá ít, huống hồ, người đi lại là thân muội muội duy nhất của y.

“Không quan hệ, ta đi.” Hàn Vị Tuyết đột nhiên mở miệng.

” Vị Tuyết.” Hàn Tị Thủy không đồng ý nhẹ gọi.

Hàn Khiếu không mở miệng, để mặc hai tôn nhi của mình tự câu thông.

” Tị Thủy, về công về tư, chúng ta cũng không thể phản đối gia gia làm như vậy.” Vừa nói đến chuyện của Hàm Tiếu sơn trang, Hàn Vị Tuyết so với bất luận kẻ nào đều có trách nhiệm hơn. Từ ngày Tị Thủy liều mình bảo hộ nàng, Hàm Tiếu sơn trang đã trở thành trách nhiệm của nàng, nàng bụng làm dạ chịu.

“Muội biết.” Y hiểu được, cho nên mới càng thêm quan tâm. Hàm Tiếu đường nguyên bản là do y kế thừa, giờ lại để cho thân nữ tử như Vị Tuyết đảm trách thay.

“Không có việc gì, mỗi lần không phải muội đều bình an trở về sao?” Hàn Vị Tuyết nở nụ cười, “Lần này cũng sẽ như thế.”

Hàn Tị Thủy không nói gì, bàn tay dưới y phục đã nắm chặt thành quyền, không nói câu nào đứng dậy theo đường cũ rời đi đại sảnh.

Hai người trên chủ tịch thấy thế, biết y đang tức giận, mới có thể không để ý lễ tiết phẩy tay áo bỏ đi.

Hàn Khiếu buông tiếng thở dài.

“Gia gia, ngài không cần lo lắng, để ta nói chuyện cùng Tị Thủy.” Nghe tiếng thở dài của hắn, Hàn Vị Tuyết đứng dậy nói xong liền rời khỏi đại sảnh.

“Làm khó ngươi, Vị Tuyết.” Hàn Khiếu nặng nề cảm thán.

Hắn sao có thể nguyện ý để tôn nữ duy nhất của mình đi vào nguy hiểm? Nhưng hiện tại bên người hắn chỉ có một mình Vị Tuyết có thể tín nhiệm nha!

?  ?  ?

“Tị Thủy?”

Hàn Vị Tuyết đuổi tới thính ngoại (phòng ngoài) nhưng không thấy bóng người, suy nghĩ chút, liền chạy về phía ngược hướng nơi ở của Hàn Tị Thủy, quả nhiên thấy Hàn Tị Thủy đang chống tay bên cổng vòm bằng thạch ngẩn người.

Sân này là nơi cha bọn họ ở khi người còn sống.

Hàn Vị Tuyết ngưng mắt nhìn, y bào bạch sắc của huynh trưởng có chút bản, hiển nhiên là do Hàn Tị Thủy chưa quen thuộc cách bài trí, một mình tự ý đi vào đây nên bị đụng chút.

Khi Hàn Tị Thủy nghe thấy tiếng bước chân nàng lại gần, cũng không quay đầu lại, chỉ đưa tay vuốt nheo bờ tường đi vào nội viện. Viện tử này tuy y có tới vài lần, nhưng mỗi lần đều là đứng ở chỗ này mà thôi, cho nên đối với bài trí trong viện một chút cũng không quen thuộc, nhưng y hiện tại không muốn mở miệng thỉnh người hỗ trợ chút nào.

“Tị Thủy!” Thấy y tính toán sờ soạng tìm phương hướng đi vào viện, Hàn Vị Tuyết vội vàng xông lên dìu y.

“Không cần đỡ.” Y tránh tay nàng thấp giọng quát.”Chính ta tự vào.”

Hàn Vị Tuyết cắn cắn môi dưới, nhắm mắt theo đuôi huynh trưởng mình vào viện.Nàng lo lắng lại lo lắng nhìn y mò theo mặt tường vây quanh đường mòn chậm rãi đi tới trước, thật giống như quay lại thời điểm mười tuổi năm ấy khi Hàn Tị Thủy vừa mới bị mù, nàng cũng như thế này nhìn, y không muốn ai giúp đỡ, nghiêng ngả lảo đảo sờ soạng  xung quanh, nhất quyết không cho người khác nhúng tay giúp đỡ.

“Tới cửa rồi.” Nàng chạy tới trước một bước đẩy cửa nhắc nhở y.

Nghe nàng cố ý nhắc nhở, còn cố ý mở cửa gây ra tiếng động. thân hình Hàn Tị Thủy thoáng dừng chút, không nói gì vươn tay đỡ lấy cánh cửa, dự đoán độ cao của  bậc cửa.

Sau khi qua cánh cửa, y lại đứng thẳng bất động bên cửa.

Y đang cố khoe cái gì? Y chua sót nghĩ. Rõ ràng nếu không có người cho biết, nói nhắc nhở, mình ngay cả vị trí của ghế ngồi cũng không biết, y lại cố tình ở đây khoe cái khí thế gì cho người ta xem.

Nở nụ cười như tự giễu. Lại như thế nào, y bất quá chỉ là một kẻ mù mà thôi!

“Tị Thủy?” Hàn Vị Tuyết cẩn thận gọi.

“Vị Tuyết.” Sau một lúc trầm mặc, Hàn Tị Thủy rốt cục lạnh nhạt mở miệng: “Muội có từng nghĩ tới, nếu cha mẹ còn sống, chúng ta sẽ không giống như bây giờ không?”

Nếu năm đó gia gia không phải tới tận mười năm sau khi cha rời nhà đi mới chấp nhận mẹ cùng bọn họ, như vậy bọn họ cũng sẽ không bị tập kích trên đường về sơn trang; nếu cha mẹ còn sống khỏe mạnh, có lẽ Vị Tuyết cũng không phải gánh trên lưng gánh nặng Hàm Tiếu sơn trang khi còn nhỏ như vậy; càng có lẽ, lúc đó y cũng sẽ không bị trọng thương tới nỗi mù...

Chỉ là hết thảy đều đã trở thành kết cục đã định, không thể vãn hồi.

Hàn Vị Tuyết giật mình, cắn cắn môi hỏi: “Tị Thủy, huynh hối hận vì lúc trước cứu muội sao?”

“Ta đã nói rất nhiều lần rồi.” Hàn Tị Thủy ảm đạm cười, hiển nhiên đã bình tĩnh trở lại.”Tánh mạng của muội so với mắt ta trọng yếu hơn nhiều, cho dù nặng tới đâu, lựa chọn của ta vẫn như trước.”

“Nhưng huynh mất đi không phải chỉ là mắt mà thôi a!” Nàng nhịn không được đề cao âm điệu.

Nàng hiểu được. Tị Thủy sớm đoạn tuyệt ý niệm cưới vợ trong đầu, tính toán cả đời không yêu thương bất kì ai, chỉ vì y không muốn liên lụy nữ tử nào, không muốn  nàng làm bạn cả đời cùng một phế vật không cách nào bảo hộ nàng.(nàng ở đây không phải chỉ vị tuyết)

Nếu không phải vì cứu nàng, y sẽ không bị mù cùng thể chất trở hư nhược như thế. Ngộ tính võ học của Tị Thủy so với nàng cao hơn nhiều, Hàm Tiếu đường cũng xác định do y kế thừa, lại đều vì nàng, hại y mất đi những gì mà y vốn được thừa hưởng.

“Muội không nợ ta, Vị Tuyết.” Y minh bạch suy nghĩ của muội muội. “Muội thay ta kế thừa Hàm Tiếu Đường, nhận đỡ trách nhiệm nặng nề như vậy không phải sao? Ta cho rằng, ngược lại là ta thiếu muội.”

“Tị Thủy... ” Y luôn an ủi nàng như  vậy, lại luôn làm cho nàng không thể không bận tâm. A! Nàng thật hi vọng Tị Thủy có thể trách nàng, mắng nàng, lại cố tình ngay cả một lần cũng không có.

“Ta vừa làm cho gia gia khổ sở, phải không?” Y nói sang chuyện khác. “Không nên vô lễ như vậy.”

“Gia gia hiểu huynh, huynh yên tâm.” Hàn Vị Tuyết mỉm cười, dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Người biết huynh chỉ là sợ muội nguy hiểm mà thôi.”

Y cười cười. Kỳ thật, y tức giận sự bất lực của mình. Y biết Vị Tuyết cũng hiểu điểm ấy, chỉ là không có vạch trần. “Sáng mai muội đi sao?”

“Muội định qua trưa sẽ đi.” Hàn Vị Tuyết mạnh hút khí, ngữ khí ngưng trọng nói: “Sớm đi, có thể sớm chuẩn bị tốt.”

“Vậy sao?” Hàn Tị Thủy than nhẹ, hiểu được nàng đã quyết định. “Chúng ta đi Đan phòng đi, ta kêu Ngôn Thụy chuẩn bị chút dược cho muội mang bên người. ” “Hảo.” Hàn Vị Tuyết rốt cục yên lòng nở nụ cười, thật cẩn thận hỏi: “Muội đỡ huynh đi được không?”

“Ân, phiền toái muội.” Ygật đầu.

“Đi hướng này, cẩn thận cánh cửa.” Nàng đưa tay đỡ lấy cánh tay của Hàn Tị Thủy, rời khỏi viện tử.

Chỉ là lúc này cả hai người đều không ngờ, cũng bởi Hàn Vị Tuyết xuất phát trước nửa ngày, nhưng lại làm cho vận mệnh của Hàn Tị Thủy từ nay về sau có chuyển biến cực lớn, làm thế nào cũng không thể trở lại ban đầu...