Tử Thời

Chương 79: Ngoại truyện 1 - Gia Thụ của Tạ thị



Editor: Linh Vũ

Vào năm cha mẹ Thịnh Thừa Quang không may gặp tai nạn qua đời, cha của Tạ Gia Vân bị ốm nặng, ông biết mình không còn sống được lâu, lo lắng cho vợ và con gái của mình, cho nên đã định ra hôn ước cho Tạ Gia Vân với Thịnh Thừa Quang. Khi đó ông chỉ có một đứa con gái là Tạ Gia Vân, vì cô mà tính toán đủ mọi bề, mặc dù Thịnh Thừa Quang còn nhỏ, chưa nhìn ra được bộ dáng thế nào, nhưng mà Thịnh Minh Hoa là một người lợi hại mà lòng dạ cũng tốt, nếu con gái ông được gả tới nhà họ Thịnh thì chắc chắn sẽ không phải chịu thiệt thòi.

Mặc dù sau này bệnh tình đã khá hơn, lại có thêm một đứa con trai là Tạ Gia Thụ, nhưng thân thể ông vẫn cứ lúc tốt lúc xấu, một năm thì cũng tới hơn nửa năm là phải nằm tĩnh dưỡng trên giường. Từ nhỏ, ấn tượng duy nhất của Tạ Gia Thụ về ba mình chính là sức khỏe suy yếu, lúc nào cũng phải nghỉ ngơi trong phòng, thỉnh thoảng thời tiết tốt thì ông sẽ ra khỏi phòng, ngồi trên chiếc xích đu cạnh cửa sổ. Bất kể là xuân hạ thu đông, trên người ông luôn đắp một tấm chăn.

Từ nhỏ Tạ Gia Thụ đã được người trong nhà nhắc đi nhắc lại rằng: sức khỏe của ba không tốt, con không được đòi ba ôm con, không được chủ động nhào vào trong lòng ba, không được nói chuyện lớn tiếng và cười đùa ầm ĩ trước mặt ba,...

Thời gian cứ trôi qua như thế, đến lúc Tạ Gia Thụ lên cấp hai thì ba qua đời.

Lúc túc trực bên linh cữu, Tạ Gia Thụ khóc vô cùng đáng thương, thế mà chị Tạ Gia Vân của anh lại không hề rơi một giọt nước mắt nào trước mặt người khác. Tạ Gia Thụ nghĩ mãi vẫn không ra: mọi người đều nói chị là hòn ngọc quý trên tay ba, trước đây được ba cưng chiều như công chúa, chính anh cũng từng nhìn thấy rất nhiều ảnh chụp trước đây của chị, trong ảnh ba ôm chị thân thiết như thế... Tại sao chị lại không đau lòng chứ?

Từ nhỏ tới lớn, Tạ Gia Thụ còn chưa từng được ba ôm lần nào.

Mặc dù nói rằng Tạ Gia Vân được cưng chiều như công chúa nhưng lại không hề yếu đuối nhu nhược chút nào. Từ lúc Tạ Gia Thụ bắt đầu có ký ức thì đã thấy chị gái đi theo ba học hỏi chuyện làm ăn, anh tan học thì về nhà ăn ngon, gây sự khắp nơi, chị gái tan học thì lập tức được lái xe đưa đến công ty, chủ nhật anh ở nhà xem TV, chị gái thì lại cùng ba ra ngoài dự tiệc xã giao.

Sau khi ba qua đời, chị gái theo lẽ thường tình kế thừa công ty do ba để lại.

Một người chị gái xuất sắc như vậy, tất cả mọi người đều nói chị ấy vô cùng thông minh và lợi hại, thế nhưng Tạ Gia Thụ lại từng nhiều lần nhìn thấy chị gái trốn trong góc phòng khóc một mình.

Tại sao chứ? Có chuyện gì khiến chị ấy khổ sở hơn cả ba qua đời sao?

Thiếu niên Tạ Gia Thụ vô cùng thương chị gái mình, chạy tới nói với chị: "Chị ơi chị đừng khóc, chúng ta đi mua quần áo mới đi!"

Chị gái liền ngừng khóc, nện cho anh một trận.

Tạ Gia Vân đánh Tạ Gia Thụ vô cùng quen tay, bởi vì ba bọn họ mắc bệnh quanh năm, mẹ của bọn họ lại là người trước giờ ngay cả lúc nói chuyện cũng chẳng bao giờ lớn tiếng, cho nên người duy nhất trong nhà có thể quản giáo được Tạ Gia Thụ cũng chỉ có Tạ Gia Vân mà thôi.

Nhưng mà đối với Tạ Gia Thụ mà nói, chị gái Tạ Gia Vân đương nhiên là một người vô cùng xuất sắc, anh cũng vô cùng yêu chị gái, nhưng mà chị không phải là tấm gương trong lòng anh -- phải là vị hôn phu Thịnh Thừa Quang của chị mới đúng.

Thịnh Thừa Quang... Anh Thừa Quang là một người đàn ông hoàn mỹ biết chừng nào! Cao lớn đẹp trai, trầm ổn bình tĩnh, thủ đoạn sắc bén... Hoàn toàn là dáng vẻ mà Tạ Gia Thụ tưởng tượng rằng sau này lớn lên mình sẽ có.

Trong thời kỳ thanh xuân sặc sỡ của Tạ Gia Thụ, cái tên "Thịnh Thừa Quang" đã vượt lên cả các nhân vật siêu anh hùng.

Cho nên việc Tạ Gia Thụ thích nhất chính là bắt chước Thịnh Thừa Quang!

Ví dụ như tóc của Thịnh Thừa Quang từ trước đến giờ đều quăn quăn, luôn luôn để cho ngắn ngủn. Tạ Gia Thụ liền đi làm tóc quăn, vừa tao nhã vừa thời thượng, mái tóc quăn đầy hấp dẫn, lại còn cố ý để dài quá lỗ tai, cảm giác rằng như vậy là đã thắng được anh Thừa Quang mấy phần, trong lòng rất sảng khoái!

Thật ra Tạ Gia Thụ cảm thấy những điểm mà mình hơn anh Thừa Quang rất nhiều, ví dụ như thật ra mặt mũi anh thanh tú hơn anh Thừa Quang này, ví dụ như anh biết nhiều minh tinh hơn anh Thừa Quang này, ví dụ như quần áo anh mặc cũng thời thượng hơn anh Thừa Quang này...

Đối với Thịnh Thừa Quang vừa sùng bái lại vừa ghen tị, chỉ hận không thể vượt lên, Tạ Gia Thụ vô cùng vô cùng để ý, trong lúc phải chọn giữa anh và anh Thừa Quang, đối với những người chọn anh Thừa Quang, nhất là phụ nữ, anh cảm thấy thật là không thể nào chịu nổi.

Ví dụ như Tử Thời, ví dụ như... Phùng Nhất Nhất!

"Cô thích anh Thừa Quang? Cô thích anh Thừa Quang! Cô thích anh Thừa Quang?!" Tạ Gia Thụ gầm thét như vạn ngựa đang hí vang trời.

Phùng Nhất Nhất bị khuôn mặt đỏ bừng của anh dọa sợ, bỗng dưng cà lăm: "Tôi, tôi không có!" diễn@đàn!lê%quý^đôn

"Cô có!" Trên mặt Tạ Gia Thụ viết rõ mấy chữ "cô vô tình cô lạnh lùng cô cố tình gây sự": "Vừa rồi cô có nói anh ấy "khắp người lóe ra ánh hào quang của nam chính"! Tôi nghe được rồi!"

"Đúng, đúng vậy..." Phùng Nhất Nhất không biết mình đã nói sai chỗ nào? Thịnh Thừa Quang và Tử Thời rõ ràng là nam nữ chính trong ngôn tình mà...

Tạ Gia Thụ nhảy dựng lên: "Cô xem! Cô thừa nhận rồi! Cô thích anh ấy!"

"Tôi không có! Tôi chỉ cảm khái là anh ấy đối với Tử Thời rất tốt!" Phùng Nhất Nhất cố gắng giải thích rõ ràng.

"Anh ấy đối tốt với Gấu Nhỏ sao? Ha ha ha! Gấu Nhỏ là con gái riêng của dượng anh ấy! Anh ấy có thể đối xử tốt với Gấu Nhỏ sao? Cô đừng có ngây thơ khờ dại nữa! Buồn cười chết mất!"

Hét xong, Tạ Gia Thụ cũng vô cùng sảng khoái.

Sau đó tỉnh táo lại, anh hoàn toàn há hốc mồm...

Mắt Phùng Nhất Nhất đã tròn xoe rồi.

"Tử Thời là... con gái riêng của dượng của BOSS?" Phùng Nhất Nhất tạm thời không thể tiêu hóa được tin tức này, cả người cũng không đứng vững nổi.

"Cô... Cô đừng có nói ra đấy!" Tạ Gia Thụ sợ uy hiếp cô như vậy thì không đủ: "Nếu không tôi sẽ giết cô để diệt khẩu!"

Phùng Nhất Nhất run lên một phen.

"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì..." Trong đầu cô đầy dấu chấm hỏi, run rẩy hỏi lại.

Tạ Gia Thụ nghĩ thầm, dù sao thì cũng đã nói toạc ra rồi, cho nên nói tóm gọn lại mọi chuyện cho cô nghe: Dượng của anh Thừa Quang có hai đứa con, một người là Thịnh Tề Quang do cô của anh Thừa Quang sinh ra, một người nữa là con của người phụ nữ khác, chính là Tử Thời. Thịnh Tề Quang bị mắc một loại bệnh cần cấy ghép tế bào, bởi vì nhóm máu đặc biệt nên mãi vẫn chưa tìm được đối tượng thích hợp để cấy ghép, anh Thừa Quang liền nảy ra ý định đối với Tử Thời -- nếu anh Thừa Quang và Tử Thời sinh một đứa bé thì sẽ có quan hệ huyết thống rất gần với Tề Quang, khả năng cấy ghép tế bào thành công cũng rất cao.

"Bây giờ cô đã hiểu rõ rồi chứ? Anh Thừa Quang vốn chẳng phải là có lòng tốt gì đâu!"

Loại đàn ông độc ác này mà cô vẫn còn thích được sao?

Một người đơn thuần đầy chính nghĩa như tôi mà cô không nhìn tới sao?

Mau ca ngợi tôi đi! Tôi còn tốt hơn anh Thừa Quang đấy!

"BOSS đại nhân... quả thật là một nam chính phúc hắc!" Phùng Nhất Nhất trợn mắt há mồm cảm khái.

Tạ Gia Thụ: (╯‵□′)╯︵┻━┻

"Cô đi đâu thế?" Phùng Nhất Nhất bỗng nhiên mất hồn mất vía đứng lên, Tạ Gia Thụ hét gọi cô một tiếng.

"Tôi... đi toilet!" Phùng Nhất Nhất bỏ tay trong túi, kiên định nói.

Dáng vẻ lừa người của cô quá đơn thuần, Tạ Gia Thụ là một kẻ lão luyện, còn lâu mới bị cô lừa. Cô đi vào toilet anh liền đi theo, nâng chân lên đá cửa một phát -- ế, người đâu rồi?

Tạ Gia Thụ nghi hoặc đi vào, tìm một vòng mới thấy người đang núp sau cửa -- có lẽ vừa rồi cô đang ở sau cửa gọi điện thoại, bị anh đá một phát nằm úp sấp trên tường cùng với cánh cửa luôn. diễn@đàn!lê%quý^đôn

Tạ Gia Thụ bật cười, cười đến mức thắt cả bụng, lay lay người vẫn nằm úp sấp không nhúc nhích trên tường: "Này... Cô không sao chứ?"

Phùng Nhất Nhất: "... Anh có nhìn được không hả?"

"Ai bảo cô giả bộ đi toilet, chạy vào đứng sau cửa gọi điện thoại, đáng đời!"

"... Nếu tôi mà đi toilet thật, anh đi vào như vậy thì phải làm sao hả?" Phùng Nhất Nhất lên giọng phẫn nộ hỏi.

"Che mắt lại!" Tạ Gia Thụ trả lời theo lẽ thường tình.

Phùng Nhất Nhất giận dữ! Không thể chịu được nữa!

Cô nhanh chóng soạn xong mấy chữ cuối cùng, nhưng cô còn chưa kịp đè xuống nút gửi đi thì Tạ Gia Thụ đã cướp mất di động của cô, hai người vặn tay nhau trong phòng rửa tay... Cuối cùng đương nhiên là chấm dứt với thất bại thuộc về Phùng Nhất Nhất.

Không chỉ có như vậy, Phùng Nhất Nhất còn bị Tạ Gia Thụ ép cho lệch cổ, hoàn toàn không động đậy được nữa...

Vội vội vàng vàng đưa tới bệnh viện, Tạ Gia Thụ không yên tâm với bác sĩ trẻ khoa cấp cứu, chạy lăng xăng đi tìm Thẩm Hiên tới.

Thẩm Hiên vừa nhìn thấy Phùng Nhất Nhất nằm ở đó thì liền nở nụ cười, kiểm tra cho cô xong thì nói là không sao cả, nhưng vì suy xét đến việc Phùng Nhất Nhất ngay cả bị muỗi đốt một cái mà cũng phải nhập viện nên đề nghị ở lại bệnh viện một đêm, Thẩm Hiên lại còn vô cùng nghiêm túc làm cho cô một cái giá cố định cổ, an ủi cô rằng sẽ không sao.

Đưa cô trở lại phòng bệnh, Thẩm Hiên nói đùa: "Trai gái yêu nhau chơi mấy trò tình thú thì không sao, nhưng mà cũng phải chú ý an toàn chứ."

Phùng Nhất Nhất vẫn còn chưa tỉnh táo lại từ trong nỗi lo rằng cổ mình có thể bị chặt đứt mất, sờ sờ cái giá trên cổ, chảy nước mắt đau đớn.

Thẩm Hiên thấy cô khóc, nhớ tới vừa rồi cô thà chết cũng phải nói rõ mọi chuyện cho Tử Thời, trong lòng anh ta cũng rất khó chịu và băn khoăn.

Người bình thường chỉ quen cười hi hi ha ha, đến lúc đau đến rơi nước mắt nhìn cực kỳ đáng thương, Thẩm Hiên thở dài, vươn tay xoa xoa đầu cô.

Vừa đúng lúc Tạ Gia Thụ ở phía sau xông vào, thấy Thẩm Hiên vậy mà lại đi sờ mó trợ lý 20 giờ bên người mình, Tạ Gia Thụ lập tức tiến lên, ra sức hất tay anh ta: "Mặt người dạ thú! Anh muốn làm gì?"

Thẩm Hiên nhún nhún vai, nói với Phùng Nhất Nhất ở trên giường bệnh: "Tôi đi ra ngoài trước, có việc gì thì gọi tôi."

Tạ Gia Thụ thở hổn hển ngồi xuống giường.

Phùng Nhất Nhất không muốn trêu chọc anh nữa, nhắm mắt lại giả vờ ngủ.

Một lúc lâu sau, ngay cả Phùng Nhất Nhất cũng cho rằng mình đã ngủ thiếp đi thì lại nghe được giọng nói của Tạ Gia Thụ, giọng điệu phiền muộn và yếu đuối trước giờ chưa từng có: "Có phải cô cảm thấy bất kỳ người đàn ông nào cũng mạnh mẽ hơn tôi không?"

Thật ra... Có phải cô cảm thấy... tôi rất vô dụng...?

Phùng Nhất Nhất mở to mắt.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Phùng Nhất Nhất mờ mịt, Tạ Gia Thụ chán nản.

Cô mấp máy môi, muốn nói gì đó... nhưng rồi lại thôi.

Cô muốn nói lại thôi, Tạ Gia Thụ lại phá lệ không so đo với cô.

Ngồi thêm một lúc, anh yên lặng đứng dậy đi ra ngoài.

Lần này Phùng Nhất Nhất gọi một tiếng "Tạ Gia Thụ".

Tạ Gia Thụ lập tức dừng bước, người cũng dựng thẳng lên, giống như chú ngựa bị căng dây cương, lúc nào cũng có thể kích động tung vó.

"Phiền anh giúp tôi tắt đèn."

Tạ Gia Thụ: (╯‵□′)╯︵┻━┻