Tù Sủng Phi Của Vương Gia Tà Mị

Chương 41: Rời đi



Lý Thư cứ dễ dàng như vậy đưa Sở Thanh Linh từ vườn Trúc ra Vương phủ, vội vã lên xe ngựa rời đi.

Trong xe ngựa, Lý Thư còn hơi lo lắng nhìn Sở Thanh Linh, chưa từng gặp qua Sở Thanh Linh hờ hững như vậy. Yên lặng đến đáng sợ, yên lặng làm cho người khác đau lòng.

"Đồ người nam nhân kia đưa cho ngươi đâu?" Chợt Sở Thanh Linh lạnh lùng mở miệng.

"Cái gì?" Lý Thư còn ngạc nhiên, kinh ngạc nhìn Sở Thanh Linh.

"Đồ hắn đưa cho ngươi đâu, lấy ra." Sở Thanh Linh không hề chớp mắt, chỉ lạnh lùng nói.

Lòng của Lý Thư cuồng loạn, hắn phức tạp nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Sở Thanh Linh. Thì ra nàng đã sớm biết tất cả đều là do người kia an bài? Lý Thư vẫn còn do dự, những vẫn lấy từ trong ngực ra, là một xấp ngân phiếu thật dầy và một tấm lệnh bài tinh xảo.

"Đưa ta đến nhà trọ." Sở Thanh Linh vẫn không có biểu cảm, nhàn nhạt nói, thò tay lấy đồ trong tay Lý Thư, tiếp tục nói: "Chuẩn bị cho ta mấy bộ y phục tắm rửa, đơn giản chút."

"Được." Lý Thư vẫn đần độn đồng ý, ánh mắt nhìn Sở Thanh Linh vẫn phức tạp. Chợt, trong lòng Lý Thư cả kinh, nàng đã sớm biết người kia sẽ làm như vậy, nên nàng buộc hắn làm ra chuyện như vậy?

Trong đại sảnh nhà trọ, Sở Thanh Linh đã thay một bộ quần áo mộc mạc, đang yên lặng ăn cháo. Đã mấy ngày chưa ăn uống gì, nàng hoàn toàn không nhớ nữa. Nhưng mà, tất cả đều đáng giá, không phải sao? Sở Thanh Linh không nhìn đến Lý Thư vẫn canh giữ ở một bên, sau khi ăn xong lạnh nhạt nói: "Ngươi có thể đi về, nói cho người nam nhân kia biết, chuyện hắn muốn ngươi làm đã làm xong rồi."

"Thanh Linh, nàng muốn đi đâu?" Lý Thư nghe giọng nói không có một chút tình cảm nào của Sở Thanh Linh thì trong lòng quặn lại, Thanh Linh không phải như vậy, đây căn bản không phải là nàng.

"Không có liên quan gì tới ngươi." Sở Thanh Linh đứng dậy đi ra ngoài, chuẩn bị ngồi xe ngựa rời đi.

"Thanh Linh, nàng...nàng thay đổi, nàng như vậy, thật làm cho người ta rất ~~~" Lý Thư còn chưa nói xong, hai chữ đau lòng còn chưa nói ra, Sở Thanh Linh lại quay đầu nhìn Lý Thư cười một tiếng, chỉ là trong nụ cười đó đều là lạnh lẽo.

"Ngươi, hiểu ta bao nhiêu, nói ta thay đổi, sao ngươi biết ta bây giờ m không phải vốn là ta?" Giọng điệu của Sở Thanh Linh mỉa mai cười cười, xoay người rời đi, để lại Lý Thư hoàn toàn sững sờ ở trong quán trọ.

Sở Thanh Linh lên xe ngựa, đi về phía ngoài thành, trong mắt hoàn toàn lạnh lẽo.

Nàng biết, rời khỏi Kinh Thành, rời khỏi người nam nhân kia, nhưng lại không thoát khỏi lòng bàn tay của người nam nhân kia. Ở nơi mình không nhìn thấy được, không biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn từng cử động của mình! Sở Thanh Linh cúi đầu nhìn tấm lệnh bài tinh xảo trong tay, cười lạnh một tiếng, tiện tay ném ra ngoài cửa sổ.

Hiện tại, đi đâu đây?

Sở Thanh Linh trầm tư, là ai lại hạ độc thủ với Sở gia như vậy. Từ từ phân tích xem, Sở gia không có kẻ thù, mà Đông Phương Thiểu Tư là Nhiếp Chính vương, người biết mình là Vương phi của hắn cũng không nhiều lắm, rất nhiều người cũng chưa gặp qua mình. Có liên quan tới hắn không? Nếu như có liên quan, theo thủ đoạn mấy ngày qua của hắn đã sớm tra ra được. Nhưng lại vẫn không có bất kỳ tin tức gì. Không có liên quan gì với hắn, cũng không liên quan tới Sở gia, vậy rốt cuộc là ai làm đây? Đông Phương Thiểu Tư đã từng nói cha là đồ đệ của Y Tiên, như vậy có liên quan tới Y Tiên sao? Chỉ có thể tìm bản thân hắn hỏi một chút mới biết được.

Y Tiên ở Vạn Hoa Cốc, đó là một nơi không thuộc về bất kỳ một quốc gia nào. Là chỗ giao nhau giữa Thiên Vận quốc và Bắc Thần quốc. Sở Thanh Linh quyết định chạy tới biên cảnh ( đường biên giới ). Mà từng cử động của nàng dĩ nhiên nhanh chóng truyền đến trong lỗ tai Đông Phương Thiểu Tư.

"Nàng đến biên cảnh?" Đông Phương Thiểu Tư đứng ở trước bàn đọc sách, nhíu chặt chân mày nghe tử sĩ báo cáo.

"Đi đến đó làm cái gì?" Lãnh Ngự Phong ở một bên chen miệng hỏi.

"Chắc là tìm Y Tiên!" Đông Phương Thiểu Tư khẳng định trả lời. Chỉ vì hắn nhớ mình từng nói qua với nàng Sở Thiên Lăng là tiểu đồ đệ của Y Tiên, thên thật là Sở Phi Thiên. Có điều một mình nàng đến Vạn Hoa Cốc rất nguy hiểm. Lại nói tính tình Y Tiên cổ quái, cho dù Thanh Linh là con gái tiểu đồ đệ của lão ta, nhưng mà người kia tính khí cổ quái đồ đệ là đồ đệ, con gái của đồ đệ là chuyện khác. Mà khiến người khác đau đầu nhất chính là cơ quan ám khí ở Vạn Hoa Cốc, tùy tiện đi vào đó là chịu chết. Y Tiên có bảy đồ đệ, nhưng không có nghĩa là ở Vạn Hoa Cốc chỉ có tám người! Các đồ đệ của hắn lại thu rất nhiều đồ đệ, trừ nghiên cứu y thuật, còn có cơ quan ám khí. Thực lực không thể khinh thường, đây cũng là nguyên nhân phong thủy bảo địa của Vạn Hoa Cốc không thuộc về bất kỳ một quốc gia nào. Không có quốc vương nào nguyện ý trả một cái giá lớn như vậy để thu phục một địa phương như vậy.

"Vậy không phải là rất nguy hiểm sao?" Lãnh Ngự Phong cũng nghe nói tính tình Y Tiên kì quái, chỉ chữa người chết không chữa người sống, đây là giọng điệu lớn cỡ nào!

"Phái thêm người đi theo." Đông Phương Thiểu Tư phất tay ra lệnh cho tử sĩ.

Tử sĩ lĩnh mệnh rời đi.

Đông Phương Thiểu Tư thở dài ngồi xuống.

Lãnh Ngự Phong thấy thế vội vàng cáo từ, hắn cũng không muốn gặp xui xẻo.

"Đợi đã nào...!" Đông Phương Thiểu Tư lên tiếng gọi lại Lãnh Ngự Phong đang muốn trốn.

"Cái gì?" Trong lòng Lãnh Ngự Phong chợt nổi lên dự cảm xấu.

"Ta không yên lòng, ngươi đi đi, bây giờ ngươi lập tức chạy tới Vạn Hoa Cốc, đi theo nàng. Ta không đi được." Đông Phương Thiểu Tư rất là bất đắc dĩ, nếu đương kim Tiểu Hoàng thượng không phải như vậy, mình cũng có thể yên tâm bỏ lại tất cả đuổi theo. Nếu Thân Vương đặt tâm tư nhiều vào chính sự hơn chút, mình cũng không cần phải mệt mỏi như vậy. Chỉ vì đương kim Hoàng thượng không chỉ còn nhỏ, còn là một đứa bé ngu dại !

Không phải đâu! Lãnh Ngự Phong điên cuồng gào thét ở trong lòng, cũng biết mình xui xẻo.

"Thế nào, không muốn sao?" Trong mắt của Đông Phương Thiểu Tư bắn ra tia nguy hiểm.

"Muốn mà, muốn mà." Lãnh Ngự Phong đột nhiên nuốt nước miếng một cái, gật đầu như gà con mổ thóc. Đi ra ngoài mặc dù hơi khổ cực, nhưng dù sao cũng tốt hơn mỗi ngày đối mặt với con cọp mẹ kia.

"Nếu như ngươi chạm vào chỗ nào trên người nàg, ngươi dùng tay nào chạm ta liền chém đứt tay đó!" Đông Phương Thiểu Tư nheo mắt lại cảnh cáo Lãnh Ngự Phong.

Khóe miệng Lãnh Ngự Phong không nhịn được co quắp, đây là sao đây? Chính mình đi cứu vợ hắn, còn phải chịu uất ức như vậy.

"Hiện tại lập tức lên đường, nhanh đi!" Lòng Đông Phương Thiểu Tư nóng như lửa đốt, "Có bất kỳ tin tức gì lập tức truyền về."

"Hiểu, yên tâm, Nhiếp Chính vương Điện hạ vĩ đại vạn tuế, tương lai Thiên Vận quốc dựa vào ngài." Lãnh Ngự Phong nghiêm túc nhạo báng, vậy mà cũng chỉ có chính hắn biết, lời này một nửa nhạo báng, một nửa là thật. Thiên Vận quốc có thể không có Hoàng đế, nhưng tuyệt đối không thể không có người đàn ông trước mắt này. Nếu không có người đàn ông này, sợ rằng trước tiên Thương Châu quốc và Thành Hạ quốc sẽ đạp lên lãnh thổ của Thiên Vận quốc.

"Cút đi." Đông Phương Thiểu Tư hừ lạnh một tiếng, nhíu mày nhìn xấp công văn thật dày trên bàn.

Lãnh Ngự Phong lui xuống. Ngẩng đầu nhìn bão tuyết tung bay, đến Vạn Hoa Cốc sao? Tiếp đó sẽ như thế nào đây?