Tù Sủng Phi Của Vương Gia Tà Mị

Chương 4: Không từ biệt mà đi



~Editor: Miu~

"Cưới cái đầu nhà ngươi, thương thế tốt hơn một chút rồi nhanh cút đi." Sở Thanh Linh tức giận nói.

Ánh mắt Sở Mặc Hiên trầm xuống, nam nhân trước mắt cho mình là ai? Tùy tiện nói ra lời như vậy: “Không nên gọi ta là tiểu quỷ! Lão nam nhân! Tỷ tỷ của ta đã nói, nếu thương thế của ngươi đã tốt rồi thì hãy mau cút ra ngoài!” Sở Mặc Hiên lành lạnh nói, nếu như ánh mắt cũng có thể đả thương người, Đông Phương Thiểu Tư chỉ sợ trên người mình đã có ngàn vạn lỗ hổng.

Đông Phương Thiểu Tư không nói gì thêm, chỉ hứng trí nhìn khuôn mặt nổi giận đùng đùng của Sở Mặc Hiên, sau đó quay đầu nhìn Sở Thanh Linh nói: “Ngươi nên hạ cờ.”

Lúc này Sở Mặc Hiên mới cúi đầu nhìn, hai người đang nhàn nhã chơi cờ! “Tỷ! Tỷ, tại sao tỷ lại chơi cờ cùng hắn?” Giọng nói của Sở Mặc Hiên đều chứa đựng sự kinh ngạc. “Chẳng lẽ hắn đẹp nên tỷ bị hắn mê hoặc sao?” Sở Mặc Hiên càng lúc càng tức giận, không để ý tới ngôn từ mà nói

“Đệ nói bậy bạ gì đó?” Sở Thanh Linh nhíu mày nhìn vẻ mặt tức giận của Sở Mặc Hiên không vui trách cứ “Đệ đi ra ngoài trước, chuyện của ta ta tự biết xử lí như thế nào.”

“Tỷ, tỷ thật sự bị hắn mê hoặc rồi!” Sở Mặc Hiên căm giận nhìn Đông Phương Thiểu Tư, nhìn gương mặt tuyệt mỹ kia trong lòng lại càng khó chịu hơn. MiuDĐLQĐ

“Đi ra ngoài!” Sở Thanh Linh thật sự nổi giận, sắc mặt cũng trầm hẳn xuống.

Sở Mặc Hiên cắn cắn môi dưới, liếc nhìn gương mặt thờ ơ của Đông Phương Thiểu Tư cùng vẻ mặt tức giận của Sở Thanh Linh, trong lòng càng thêm tức giận, bỗng nhiên xoay người không nói một lời liền rời đi.

“Hắn, là đệ đệ của ngươi?” Đông Phương Thiểu Tư trầm mặc một lúc lâu, sau đó chậm rãi hỏi.

“Đương nhiên rồi.” Sở Thanh Linh hơi nhíu mày, không rõ Đông Phương Thiểu Tư hỏi câu này là có ý gì. Vừa rồi chắc hẳn hắn đã nghe rất rõ Sở Mặc Hiên gọi nàng là tỷ tỷ.

“Không, không phải ý này.” Đáy mắt Đông Phương Thiểu Tư hiện lên một tia thâm trầm.

“Có ý gì?” Sở Thanh Linh nghi hoặc nhìn Đông Phương Thiểu Tư.

Đông Phương Thiểu Tư nhàn nhạt cười nói: “Không có ý gì. Vừa rồi ta cứ tưởng ý nghĩ trong lòng là thật thôi.”

“Ý nghĩ gì?” Sở Thanh Linh trừng mắt nhìn, không hiểu.

“Hiện tại ngươi giấu nam nhân trong phòng, sự trong sạch của ngươi đều bị phá hủy, ta sẽ đến cưới ngươi.” Đông Phương Thiểu Tư cười tà mị. DĐLQĐ

“Trong sạch? Hừ!” Sở Thanh Linh không nói gì, chỉ hừ lạnh một tiếng.

Đông Phương Thiểu Tư lẳng lặng nhìn Sở Thanh Linh trong mắt hiện lên một tia khinh thường, cùng chẳng nói gì thêm.

“Ngươi ở trong này đợi ta một chút. Ta đi ra ngoài trước.” Sở Thanh Linh thầm thở dài một hơi, nàng không thể bỏ rơi Mặc Hiên, đứa bé kia. Hiện tại phải đi tìm hắn rồi.

Đông Phương Thiểu Tư lẳng lặng nhìn bóng lưng của Sở Thanh Linh, cho đến khi nàng biến mất mới thu hồi tầm mắt. Ngay sau khi Sở Thanh Linh rời đi không bao lâu, Đông Phương Thiểu Tư vốn đang nhắm mắt chợt mở mắt ra, hắn nhìn thấy một nam tử đang cung kính quỳ ở trước mặt mình.

“Xin chủ nhân thứ tội, thuộc hạ đã tới chậm.” Nam tử cúi đầu cung kính nói.

“Ảnh Tử, đây vốn là dụng ý của ta.” Giờ phút này trong mắt Đông Phương Thiểu Tư là một tảng băng lạnh, không có một chút nhiệt độ nào, hắn lạnh lùng nói, “Bên kia như thế nào rồi?”

“Giống như chủ nhân dự liệu, nữ nhân kia đã bắt đầu hạ thủ.” Ảnh Tử thản nhiên nói, nhưng trong giọng nói vẫn hiện lên một chút thán phục.

“Tất nhiên, ha ha, không uổng phí công sức ta bỏ ra.” Sắc mặt Đông Phương Thiểu Tư trầm xuống, tuy vết thương ở trên lưng không có gì đáng lo ngại, nhưng thù này nhất định phải báo. Bất quá, vừa nghĩ đến người thay mình xử lí vết thương, tâm tình của Đông Phương Thiểu Tư tốt hơn một phần. Sở Thanh Linh, nữ tử có nụ cười đẹp như hoa, muốn nàng, trong lòng hắn có một suy nghĩ, muốn nàng! Giam cầm nàng ở bên người, vĩnh viễn! Vĩnh viễn khiến nàng chỉ cười vì mình. MiuDĐLQĐ

“Chủ nhân?” Ảnh Tử nhìn chủ nhân của mình, trên mặt chủ nhân xuất hiện nụ cười ôn nhu hiếm thấy. Đây là Đông Phương Thiểu Tư sao?

“Đi thôi, đã đến lúc thu võng rồi" (Ý là thu hoạch kết quả). Đông Phương Thiểu Tư đứng lên, trong mắt chứa đầy sự kiêu ngạo và tự tin.

“Tuân lệnh.” Ảnh Tử cũng theo ở phía sau.

Một lát sau, hai người biến mất, ở trong phòng chỉ còn lại một bàn cờ chưa chơi xong.

Lúc này Sở Thanh Linh đi đến chỗ Sở Mặc Hiên. Nhìn khuôn mặt giận dữ của Sở Mặc Hiên , Sở Thanh Linh nhẹ nhàng lắc đầu, đứa nhỏ này ngang bướng muốn chết. Một khi xác định muốn làm gì thì có chết cũng phải kiên trì hoàn thành nó đến cùng. Thật không biết cha mẹ thân sinh ra hắn là hạng người như thế nào.

“Mặc Hiên…” Sở Thanh Linh đứng sau Sở Mặc Hiên nhẹ giọng gọi, nàng đã dự liệu trước, chắc hẳn bản thân sẽ không nghe được câu trả lời từ Sở Mặc Hiên.

“Thế nào, còn đang tức giận sao?” Từ phía sau Sở Thanh Linh chợt vòng tay qua ôm lấy cổ Sở Mặc Hiên “Ở Sở gia, Sở Mặc Hiên sẽ không nhỏ mọn như vậy”

“Tỷ…” Sở Mặc Hiên đỏ mặt, “Tỷ, tỷ lại như vậy! Mỗi lần ta giận tỷ đều nói như vậy!” Mỗi một lần chọc mình tức giận, tỷ tỷ sẽ có thái độ như vậy, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì.

“Cái gì cái gì?” Sở Thanh Linh cười nhéo mũi Sở Mặc Hiên, “Mặc Hiên đang nói cái gì?”

“Tỷ lại thế!” Sở Mặc Hiên tức giận nói, quay đầu nhìn nụ cười nở hoa của Sở Thanh Linh trong lòng nổi lên cảm giác bất lực, bất đắc dĩ nắm lấy tay nàng “Được, lần này không tính, lần sau tỷ còn như vậy ta sẽ không bao giờ để ý đến tỷ nữa!” diendanLeQuyDon

“Ừ" Sở Thanh Linh nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Sở Mặc Hiên nhịn không được bật cười.

“Bất quá. Tỷ, tỷ sẽ không coi trọng nam nhân kia chứ?” Sở Mặc Hiên có chút lo lắng nhìn Sở Thanh Linh. Hi vọng có thể nghe câu trả lời thẳng thắn của nàng, nói nàng không coi trọng nam nhân thúi kia

Ai ngờ Sở Thanh Linh lại dõng dạc nói: “Ta nghĩ có.”

“Tỷ!” Sở Mặc Hiên nóng nảy, cầm tay Sở Thanh Linh dùng sức lắc lắc.

“Ha ha, đùa đệ thôi, sao có chuyện đó được chứ.” Sở Thanh Linh thoải mái cười, nhìn Sở Mặc Hiên nóng nảy, tâm tình thoải mái hơn nhiều.

“Tỷ! Tỷ lại đùa ta!” Sở Mặc Hiên tức giận buông tay Sở Thanh Linh nói.

“Được rồi, không đùa đệ nữa.” Sở Thanh Linh cười, lấy tay xoa đầu Sở Mặc Hiên.

“Tốt lắm, sau này tỷ đừng để ý đến nam nhân kia, ta sẽ giúp hắn bôi thuốc và đem cơm cho hắn ăn. Chờ vết thương của hắn tốt một chút ta sẽ đuổi hắn đi.” Sở Mặc Hiên nghiêm túc nói.

“Được rồi, ta nghe lời đệ đệ bảo bối.” Sở Thanh Linh đáp ứng. Lúc này trên mặt Sở Mặc Hiên mới hiện lên nụ cười tươi. Nhưng trong lòng lại hừ lạnh, sao hắn có thể để cho một nam nhân không rõ lai lịch cướp đi sự quan tâm của tỷ tỷ chứ!

Mà buổi trưa lúc Sở Mặc Hiên đi đưa cơm, cao hứng phát hiện nam nhân mình nhìn thấy ban sáng đã biến mất. Liền buông bát đũa xuống kích động đi tìm Sở Thanh Linh muốn báo tin tức này cho nàng biết.