Tù Sủng Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 3: Không nên, xin anh không nên



Cơ thể của Vũ Nặc run rẩy, cô nắm chặt tay Lãnh Thiên Dục cầu xin nói: "Thiên Dục, không cần đối với tôi như vậy. . . . . . Không cần như vậy. . . . . . Thật sự không phải tôi. . . . . ."

"Cút!" Lãnh Thiên Dục lạnh lùng nhìn cô một cái, hất tay của cô ra. Hắn vận sức quá lớn khiến cơ thể bé nhỏ của Vũ Nặc lật lại, nằm bò lăn trên mặt đất.

"A! Ô ô. . . . . . Thiên Dục. . . . . ." Vũ Nặc vô lực quỳ rạp trên mặt đất, chỉ có thể bất lực khóc, "Thiên Dục. . . . . van xin anh không cần như vậy. . . . . ."

"Xin tôi, lúc tôi xin cô, cô vì cái gì không nghe thấy? ! Vi Vi khẳng định cũng đã xin cô, lúc cô ấy xin cô, cô vì cái gì không nghe!" Lãnh Thiên Dục nghe một tiếng "van xin" của cô liền tức giận, một tay cởi bỏ quần của cô xuống, đem quần để lại một bên, một tay di chuyển khắp người cô, kéo cô sát lại gần hắn.

Mặc dù làn da trên mặt dính rất nhiều bụi đất bẩn, nhưng mà không ảnh hưởng đến mỹ cảm toàn thân của Vũ Nặc.

Da thịt của cô nhẵn nhụi như phấn, từ nhỏ chuyện gì cô đều không có làm qua, là dạng thiên kim tiểu thư điển hình, lúc ngón tay Lãnh Thiên Dục theo lưng của cô đi xuống, chỉ cảm thấy xúc cảm kia như chạm vào gấm vóc đều giống nhau, trắng mịn, khiến người ta lưu luyến.

Ngay cả khi trên người cô đầy vết thương do Lãnh Thiên Dục gây ra, cũng làm cho cô thoạt nhìn đẹp đẽ động lòng người, làm cho người nhìn càng có ý tưởng hung bạo .

Con ngươi Lãnh Thiên Dục híp lại, trong mắt lóe lên tia lửa, cơ thể của Vũ Nặc run rẩy, cảnh xuân trước ngực theo hô hấp của cô mà rung động , khuôn mặt nhỏ bé tinh xảo phủ đầy nước mắt, khiến người ta thương xót.

Vũ Nặc thân thể run rẩy, hai tay chống đỡ trên mặt đất vô lực lui về phía sau, giống như một mỹ nhân ngư, ở trước mắt hắn chậm rãi di chuyển, đường cong toàn thân mềm mại theo động tác của cô, tràn ngập mỹ cảm kì lạ, nhưng ánh mắt cô lại hoảng sợ nhìn cặp mắt lửa nóng hừng hực của Lãnh Thiên Dục.

Ánh mắt của hắn ở trên người của cô chu du, một tấc một tấc đảo qua da thịt của cô, da thịt của cô khi bị ánh mắt lửa nóng soi mói từ từ phiếm hồng, dáng vẻ trở nên trắng hồng động lòng người.

Khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười tà mị, mắt mang theo hứng thú nguy hiểm nhìn cô, hắn đang chơi nước cờ đơn giản nhưng lại là trò chơi tàn nhẫn nhất.

Cô di chuyển, hắn cũng không loạn, đưa tay kẹp ở mắt cá chân của cô đem cô kéo trở về. Cô sợ hãi di chuyển, đợi cô bò được một khoảng, hắn lại đem cô kéo trở về.

Động tác lặp lại liên tục, đến khi cô không còn khí lực để bò, đến khi da của cô bị đá cứa, đến khi cô sợ đau đớn, rầu rĩ nằm tại chỗ, chỉ có thể khóc, bất lực khóc.

Vũ Nặc ngẩng đầu nhìn đèn treo to lớn, mật thất này điều kiện quá mức đơn giản, không có giường, mà làm bằng xi-măng, chỉ có vài cái ghế, sô pha để một xó, còn có vũ khí mà cô không biết tên, mà trên đỉnh đầu là cái đèn treo, là đồ hoa lệ nhất, đem mật thất chiếu sáng như ban ngày.

Cô ngửa đầu nhìn Lãnh Thiên Dục, nhìn thấy trong mắt hắn chính bản thân mình đang chật vật, cũng nhìn thấy hận ý và thất vọng trong mắt hắn.

Cô chán nản ngã xuống tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, chỉ còn lại có hô hấp, chỉ là hai mắt như cũ rưng rưng làm bộ đáng thương nhìn hắn, như là muốn nói cái gì đó, như là khẩn cầu hắn buông tha cô.

Lãnh Thiên Dục trong mắt lóe lên một tia lãnh ý, cô cho rằng như vậy hắn sẽ mềm lòng bỏ qua cho cô sao? Nằm mơ giữa ban ngày!

Hắn chỉ biết đem cô dằn vặt thảm hại hơn!

Khuôn mặt của Vũ Nặc nhỏ nhắn điềm đạm đáng yêu đặc biệt khiến người ta muốn lăng nhục cô, nhìn, môi hắn nhếch lên nụ cười tà mị, kéo Vũ Nặc lên, tay đè cái ót của cô, bỗng chốc hôn lên đôi môi mềm mại.

"Ưm..." Vũ Nặc lấy làm kinh hãi, bởi vì không hề phòng bị mà theo bản năng phát ra một tiếng ưm, chỉ là rất nhanh bị hắn nuốt vào trong bụng.

Vũ Nặc trợn hai mắt nhìn Lãnh Thiên Dục, hắn lại thật sự nghĩ cưỡng bức cô!