Từ Sao Hỏa Đến La Mã

Chương 31: Nhân vật nam chính chỉ xuất hiện ở giây phút quan trọng



Nếu như trong sảnh sân bay truyền tới những tiếng thìthầm, thì đó chính là những âm thanh của bà Mộ đang ôm con, thủ thỉ với conkhông muốn rời đi.

Mộ Lạc Lạc thút tha thút thít, cô vốn không muốn đi.

Nhưng, mọi thứ nơi đây đều khiến cô đau lòng, cô vẫnchưa đến hai mươi tuổi mà đã gặp những chuyện thương tâm như vậy, đúng thật làthời khắc khiến cho trái tim tan nát.

Nhà thiết kế nổi tiếng Trương Tiểu Lai, cũng chính làngười bạn thân của Hàn Tư Viễn, chạy lại giúp Mộ Lạc Lạc xách hành lý, khôngmay đã bị các phóng viên ở sân bay chú ý khiến cho Mộ Lạc Lạc trở thành tâmđiểm. Máy ảnh hoạt động lia lịa. Tống Nhụy đã gắng sức đứng chặn trước người MộLạc Lạc, giống như một nhân vật quan trọng của công ty.

Trương Tiểu Lai không nói lời nào với đám phóng viên,một cặp kính đen che khuất đôi mắt, anh ấy vẫn chưa tỉnh đã bị Hàn Tư Viễn gọidậy bắt đến tiễn ở sân bay, bạn thân đi nước ngoài nhất định phải tiễn, nhưngHàn Tư Viễn ở đâu.

Mộ Lạc Lạc kéo mẹ tránh khỏi đám phóng viên, cô tìmlối vào cửa giữa đám người đông đúc, nói: “Mẹ, sao bố đi đâu vẫn chưa quay lại,hút thuốc gì mà lâu như vậy?”

“Bố con có lẽ đứng khóc ở một góc nào đó, đàn ông cólúc cứng rắn, có lúc cũng yếu mềm lắm... haiz...” Bà Mộ lau khóe mắt.

“Lạc Lạc, đi ra nước ngoài phải chú ý an toàn nhé,xuống máy bay nhớ gọi điện thoại về nhà, nghe rõ chưa?”

“Vâng, vâng, nếu như con có thể tìm thấy điện thoại,hừm...”

“Cô Mộ không cần phải lo lắng, tôi đã sắp xếp bạn cùngphòng ra đón cô rồi, cô ấy sẽ đưa cho cô một bộ điện thoại, cô cứ gọi với đầusố 86 là có thể gọi về nước.” Tống Nhụy rất chu đáo, lấy một bức hình đưa choMộ Lạc Lạc: “Cô ấy tên là Chu Bội Doanh, cô ấy sẽ giúp cô làm quen với cuộcsống mới.”

Mộ Lạc Lạc đón lấy tấm ảnh, đồng tử phóng to hơn mộtchút: “Hả, tóc vàng, mắt xanh mà lại lấy tên Trung Quốc sao?”

“Bố của Chu Bội Doanh là người Trung Quốc, mặc dù họđịnh cư ở Boston, nhưng từ nhỏ Chu Bội Doanh đã được tiếp nhận phong cách giáodục Trung Quốc, tiếng Anh và tiếng Trung đều nói rất tốt. Tôi tin rằng cô ấy sẽtrở thành người bạn tốt của cô.” Tống Nhụy cười nói.

Mộ Lạc Lạc nắm chặt tay Tống Nhụy, môi run run nói cảmơn: “Chị đúng là vị cứu tinh của em, cảm ơn chị Tống.”

Tống Nhụy cười cười: “Tôi chỉ làm theo sự sắp xếp củaChủ tịch, người cô nên cảm ơn không phải là tôi.”

“Đúng rồi, tại sao con rể không đến tiễn? Cậu ấy bậnđến như vậy sao?” Thái độ của bà Mộ rất sắc nhọn.

Không đợi Tống Nhụy trả lời, Mộ Lạc Lạc tiếp lời: “Mẹà, anh ấy thực sự rất bận, anh ấy đã gọi điện cho con rồi.”

“Mấy ngày hôm nay không có ai gọi điện đến nhà, điệnthoại của con cũng không bật, đừng cho rằng mẹ không nhìn thấy gì.” Bà Mộ trừngmắt một hồi lâu, giữa con gái và con rể chắc chắn có vấn đề.

Mộ Lạc Lạc lén thở dài, ánh mắt hướng về lối ra vào,anh ấy thực sự không đến sao?

Tống Nhụy thấy tình hình không ổn, dịu dàng cười:“Công ty nhận mấy công trình lớn, Chủ tịch Địch không có thời gian dành riêngcho mình. Cô đừng hiểu lầm.”

“Bận gì cũng không quan trọng bằng việc vợ ra nướcngoài? Không được, ta phải gọi điện mắng cho cậu ta một trận!” Bà Mộ gỡ tay congái, quay xung quanh tìm điện thoại công cộng.

Mộ Lạc Lạc và Tống Nhụy nhìn nhau, một bên trái, mộtbên phải ngăn bà Mộ. Bà Mộ thấy vậy càng phát hỏa, nếu không gọi điện thoạikhông thể được.

Đúng lúc ba người kéo kéo giữ giữ, Địch Nam đến trướcmặt nói: “Xin lỗi, anh đến muộn.”

Mộ Lạc Lạc nhìn Địch Nam trong bộ vest chỉnh tề, anhđã thay đổi diện mạo, những sợi tóc bay phất phơ trước mắt, lộ rõ vẻ nho nhã, trưởngthành, khỏe mạnh, nụ cười làm mê lòng người, vẻ nghiêm nghị không còn nữa.

Cô cố ý nắm chặt túi quần mình, vốn muốn khống chếtình cảm không cho bộc phát, nhưng trái tim cô càng lúc đập càng nhanh.

Bà Mộ không quan tâm chàng rể đẹp trai hay không đẹptrai, bà bước đến trước mặt nói: “Con đó, thời gian này chạy đi đâu thế? CôTống không phải họ hàng thân thích gì, để cho cô ấy bận tối mắt tối mũi có hợplý không vậy con?”

Địch Nam cúi đầu xin lỗi bà Mộ, thái độ xin lỗi khiếnTống Nhụy tròn mắt nhìn.

Đồng thời chứng minh, ông chủ không phủ nhận việc kếthôn tồn tại.

Tống Nhụy còn đang ngây người ra thì đã bị bà Mộ kéora chỗ khác.

...

Mộ Lạc Lạc cúi đầu, những ngón tay đan vào nhau, mộtngười những tưởng không xuất hiện lại xuất hiện, trong lòng cô không có chuẩnbị trước.

Địch Nam đứng trước cô, rút ra một tấm danh thiếp, kéokhóa phía sau hành lý xách tay của Mộ Lạc Lạc, tiện tay nhét tấm danh thiếp vàotrong: “Nếu gặp khó khăn hãy liên lạc trực tiếp với anh.”

“Vâng...” Mộ Lạc Lạc không dám ngẩng đầu, Địch Namđến, đã phá vỡ bức tường phòng hộ trái tim mà cô mới xây lên.

Địch Nam dường như không biết nói điều gì, anh chạyđến từ cuộc họp ban sáng, bỏ lại đằng sau cả một đám nhân viên đầy nghi hoặc,điều đó cũng hoàn toàn trái ngược với dự liệu của chính anh.

Anh đút một tay vào túi quần, gượng gạo hắng giọng:“Trên danh thiếp có... MSN(1), ngữ âm cũng được.”

(1). Đây là một tập hợp các dịch vụ củaMicrosoft được tích hợp lần đầu tiên trong hệ điều hành Windown 95.

“Em chỉ có số QQ(2)”, Mộ Lạc Lạc nói thật,cũng không nghĩ câu nói đó có ý từ chối.

(2). QQ: Một phần mềm của Trung Quốc có cácchức năng giống như yahoo.

Địch Nam không có gì để nói nữa, anh trầm ngâm: “Cũngsắp đến giờ rồi, lên đường thuận buồm xuôi gió.”

Mộ Lạc Lạc lúc này mới ngẩng đầu, nhìn vẻ bình tĩnhcủa Địch Nam, cùng một lúc, tủi thân, nhớ nhung và ly biệt xen lẫn nhau, khiếncho nước mắt cô trào ra.

Địch Nam do dự một lúc, giơ tay vuốt tóc mái của cô,vẫn không nói gì. Mộ Lạc Lạc đã nhào vào lòng anh, nước mắt lã chã.

“Em yêu anh như... như thế này, sao anh lại làm tổnthương em đến như... như thế...?”

Địch Nam chầm chậm nhắm mắt, yên lặng hồi lâu. “Em vẫnchưa nhận được tin nhắn?”

Mộ Lạc Lạc nín ngay, chớp chớp mắt, vội vàng hỏi:“Không có, anh nhắn tin cho em sao? Thật ư?”

Địch Nam cười lắc đầu: “Cũng không nói gì, hãy mở máyđi.”

Mộ Lạc Lạc nhất thời không nói được gì, lúc này cô rấthối hận vì không động chạm gì đến chiếc điện thoại đó, vội vàng hỏi: “Rốt cuộcnói gì vậy? Mau nói cho em biết đi...”

Địch Nam chỉ cười không nói: “Hộ chiếu phải giữ gìncẩn thận, không có nó khó đi lại đó.” Mộ Lạc Lạc giống như điếc, vội vàng đithẳng đến lối ra sân bay, Địch Nam ngăn cô lại: “Đi đâu đấy?”

“Về nhà lấy điện thoại!” Mộ Lạc Lạc chỉ nghĩ đến nộidung tin nhắn trong điện thoại, lên máy bay gì đó cô không để tâm.

Địch Nam thoáng ngây người: “Không có gì quan trọng,chỉ là chúc em lên đường bình an.”

“Thật vậy sao?” Mộ Lạc Lạc nghi ngờ nhướn lông màyhỏi.

“Ừm!” Địch Nam ung dung cười.

“Vậy, còn... li hôn thì sao...” Mộ Lạc Lạc lại hơi cúiđầu, giọng nói càng lúc càng nhỏ.

Xin mời hành khách chuyến bay CA7374 vàolàm thủ tục lên máy bay, hãng hàng không xin thông báo, sau một tiếng chuyếnbay sẽ cất cánh... Máy bay bay thẳng từ Trung Quốc đến Mỹ, hạ cánh xuống sânbay Boston.

Địch Nam nhìn đồng hồ: “Em phải kiểm tra an ninh mớiđược lên máy bay, em không mang theo đồ dùng bằng kim loại chứ?”

Mộ Lạc Lạc thấy anh chuyển chủ đề, chu miệng, tức giậnthách thức: “Trong bụng em có một viên đạn đấy.”

Địch Nam vuốt tóc cô, đương nhiên, viên đạn khiến anhliên tưởng đến vụ cướp ngân hàng, đến sự dũng cảm của Mộ Lạc Lạc và liên tưởngđến tình cảm của mình, thứ tình cảm thực sự, khiến người ta khó mà quên được.

“Đợi khi em về nước hãy nói, bất luận thế nào, anhcũng tôn trọng quyết định của em.” Địch Nam vừa nói vừa gọi điện cho cô thư ký.Giữa biển người chen lấn, anh ấy vẫn nắm chặt tay Mộ Lạc Lạc.

Mộ Lạc Lạc gượng cười, câu này có phải chứng tỏ tráitim anh đã mềm yếu chăng, haiz, haiz...

“Mộ Lạc Lạc, người yêu của em chưa đến sao?” TrươngTiểu Lai hỏi cô như vậy nhằm đánh lạc hướng đám phóng viên.

Mộ Lạc Lạc thần người một lát, em chóng mặt quá.

Địch Nam quay đầu nhìn Trương Tiểu Lai, chắc chắn, anhđã nhìn thấy Hàn Tư Viễn và người này từng đến nhà họ Hàn.

Nụ cười trên khuôn mặt Địch Nam tắt ngúm, đồng thờibuông tay Mộ Lạc Lạc.

Đôi mắt Mộ Lạc Lạc ngấn lệ, cô tức giận chỉ tay vềhướng Trương Tiểu Lai, nghẹn ngào không nói nên lời.

Cô nhìn xung quanh thì thấy Địch Nam đã bước đến lốira, do đó, cô định chạy theo, nhưng chiếc túi ở sau lưng dường như bị ai đó kéolại, cô quay đầu lại: “Trương Tiểu Lai! Anh buông tay ra, chồng tôi hiểu lầmrồi.”

“Chồng em hiểu lầm ư, tôi không nhận ra anh ta.”Trương Tiểu Lai cho rằng người cô gọi là “chồng” là Hàn Tư Viễn. Cho nên mớingăn Mộ Lạc Lạc lại, anh ta cố ý kéo chặt chiếc túi sau lưng, và quyết khôngbuông tay.

Mộ Lạc Lạc thấy Địch Nam đi ra ngoài, bước chân vộivàng, loáng một lát đã không thấy bóng anh đâu. Mộ Lạc Lạc hết sức tức giận,mím chặt môi, cô hận đến nỗi muốn giết chết Trương Tiểu Lai.

Một bức tường ngăn cách trái tim ba năm liền, ly biệtnhư vậy, chi bằng không đến.

Mộ Lạc Lạc ôm biển quảng cáo khóc, kẻ đáng ghét TrươngTiểu Lai cứ đứng chôn chân nhìn, nhưng vẫn không buông tay.

“Lạc Lạc, Tiểu Lai, ôi, những người bạn yêu quý nhấtcủa tôi.” Hàn Tư Viễn dậy muộn, suýt nữa thì lỡ chuyến bay, may sao người quảngia nhà họ Hàn lúc trẻ là một tay đua, nếu không anh chỉ có thể nhìn máy baycất cánh trên bầu trời thôi.

“Trương Tiểu Lai, đồ đáng ghét!...” Mộ Lạc Lạc héttoáng lên, khiến cho đám đông chú ý, phóng viên cũng được dịp săn tin, chụp ảnhTrương Tiểu Lai thêm lần nữa. Trương Tiểu Lai thấy tình hình như vậy, liền đưahộp quà bọc cầu kỳ vào tay Hàn Tư Viễn, sau đó kéo mũ xuống bỏ đi, vừa “chạytrốn”, vừa giơ tay ra hiệu như kiểu gọi điện thoại cho Hàn Tư Viễn: “Xuống máybay hãy mở quà nhé.”

Hàn Tư Viễn hướng về đứa bạn thân vẫy tay chào tạmbiệt, lắc lắc chiếc hộp nhẹ tênh, rồi nhét vào đằng sau ba lô.

Mộ Lạc Lạc ngẩng đầu khóc, vốn có một cơ hội thay đổi,bạch mã, bạch mã của cô, ha ha...

Hàn Tư Viễn thấy gần đến giờ lên máy bay, đặt tay vàovai Mộ Lạc Lạc nói: “Khóc gì chứ, có phải xuống địa ngục đâu, muốn về thì cóthể về bất cứ lúc nào mà.”

Mộ Lạc Lạc sụt sịt nhìn anh, cô trút hết bực bội màTrương Tiểu Lai gây ra lên Hàn Tư Viễn. Một tay đập vào vai, nói trống không:“Khốn kiếp, tôi thù, tôi hận các người!”

Hàn Tư Viễn không hiểu gì: “Sao thế? Trương Tiểu Laiức hiếp em à?”

“Không sai! Anh ta nói mà không có trách nhiệm với lờilời nói của mình, khiến cho chàng bạch mã của em đùng đùng nổi giận! Khó khănlắm em mới gặp được bạch mã... trả lại bạch mã cho em, trả lại bạch mã cho em,hu hu...” Mộ Lạc Lạc cứ giậm chân trong đại sảnh, ánh mắt của mọi người đều đổdồn vào Hàn Tư Viễn.

“Đừng khóc nữa được không, mọi người xung quanh sẽ chorằng anh đang ức hiếp em.” Hàn Tư Viễn thất vọng than thở.

Bên này, Tống Nhụy nhận được mệnh lệnh của Địch Nam,vội vàng đưa ông bà Mộ đến cửa kiểm tra an toàn, bà Mộ nhìn thấy con gái khócthút thít, vội vàng chạy tới bên cạnh con gái, ôm cô vào lòng an ủi: “Lạc Lạc,con làm sao thế?”

“Mẹ...” Mộ Lạc Lạc ôm mẹ, nhưng không thể nói sự thật,cho nên mọi sự hờn giận đành kìm nén lại, cô thấy vẻ bất an của bố, giọng runrun nói: “Con chỉ là, xa bố mẹ rất buồn...”

“Ba năm trôi qua nhanh lắm, con rể nói, kì nghỉ đôngvà nghỉ hè con có thể về nhà, đừng khóc nữa Lạc Lạc...” Ông Mộ xoa đầu con gái,sống mũi cay cay.

“Bố, bố có thể giúp con một việc được không?”

“Nói đi, việc gì bố cũng đồng ý với con.”

“Điện thoại phải tiếp tục dùng, nhất định phải tiếptục dùng, được không?”

Ông Mộ đồng ý, việc cỏn con đó có là gì. Ông Mộ kéo vợlên đứng cùng mình, buồn rầu nói: “Lạc Lạc, mau lên máy bay đi, máy bay khácvới tàu hỏa, muộn nửa phút cũng không được đâu.”

Tống Nhụy cười không đúng lúc khiến Mộ Lạc Lạc cũngphì cười theo, nhào vào lòng bố mẹ, lúc này mới không nỡ rời xa, bước vào hàngkiểm tra an toàn.

“Xuống máy bay, con sẽ gọi điện về cho bố mẹ, tạm biệtbố mẹ. Bố mẹ về đi, về đi...”

Ông bà Mộ tựa vào nhau, chầm chậm vẫy tay, nước mắtlưng tròng.

Hàn Tư Viễn muốn tiết kiệm thời gian giới thiệu, đãvào nơi kiểm tra an toàn trước, nhưng ánh mắt không rời ba người nhà họ Mộ, cứnhư là từ biệt nhau trước lúc chết vậy.

Hàn Tư Viễn đứng đợi Mộ Lạc Lạc qua cửa kiểm tra thuậnlợi, trên khuôn mặt đã nở một nụ cười.

“Sao anh lại vào đây?” Mộ Lạc Lạc hỏi Hàn Tư Viễn, máybay không có chỗ đợi, chỉ có thể qua nơi kiểm tra an toàn.

“Vừa đi, từ từ sẽ nói cho em biết...” Hàn Tư Viễn đónlấy túi đồ ăn vặt trên tay của Mộ Lạc Lạc.

Sau hai mươi phút, trên máy bay.

Mộ Lạc Lạc nhìn Hàn Tư Viễn đang ngồi bên cạnh. Chorằng anh sẽ đi ra, nhưng anh bắt đầu lật xem từng trang tạp chí.

...

Ở nơi khác, sau khi máy bay cất cánh, Địch Nam vẫnngồi trong ô tô, nhìn lên bầu trời xanh kia, vẫy vẫy tay, haiz, cuối cùng MộLạc Lạc cũng không đọc được tin nhắn của anh, không biết là tốt, hay không tốt.