Tư Quân Nhập Mộng

Chương 24



CHƯƠNG 24



«Bảo sao ta còn tự hỏi Mộ Phù Sanh có cái tính cách ấy từ bao giờ,

ra là vì có một bảo bối thế này đây.»

.

Nửa đêm nọ, một mình Dung Lạc đang say giấc nồng trên giường thì chợt thấy bên vai man mát, góc chăn bên cạnh bị một người vén lên.

Vì trước khi ngủ đã dùng một phần thuốc tán nhiệt nên hiện tại đầu óc Dung Lạc có chút mê man, y biết Mộ Phù Sanh đã trở về nhưng rồi vì mệt mà không ra tiếp đón.

Đang mơ mơ màng màng thì chợt thấy chỗ đệm bên cạnh lún xuống, có vẻ như đối phương đã chui vào ổ chăn, cũng hơi chật.

Dung Lạc ngái ngủ nhích người vào phía trong.

Ngờ đâu đã lui vào rồi, người bên cạnh liền nhích vào theo.

Dung Lạc đành nhích vào trong thêm chút nữa, đối phương cũng lại dịch theo vào.

Nhích vào, nhích theo, nhích vào, nhích theo.

Rốt cuộc đến khi bị dồn sát vào mép tường rồi thì Dung Lạc cũng giận, dụi dụi mắt, xoay người ngồi dậy: “Mộ Phù Sanh, ngươi chen với ta… ô…”

Câu còn chưa trọn, môi đã bị người ta cướp mất.

Một đôi mắt sắc tím trầm được rọi sáng bởi ánh trăng bên ngoài song cửa, chỉ cách mặt y có non nửa tấc, lấp lánh bởi ý cười nông cạn.

Cơn buồn ngủ bay đi quá nửa, Dung Lạc vội vàng dùng tay đẩy hắn, giận dữ mắng: “Sao càng ngày ngươi càng không biết xấu hổ thế?”

Mộ Phù Sanh nhướn mày, nghiêng người ôm lấy y, cố tình hạ thấp giọng thủ thỉ vào tai y: “Không biết xấu hổ ở đâu nào?”

Dung Lạc bị hắn dồn vào góc tường, hai cơ thể càng dính chặt lấy nhau, ngay cả hơi thở ra cũng quyện chung vào một chỗ.

Tư thế ám muội này làm mặt Dung Lạc hồng veo tức khắc, cuống cuồng giãy ra khỏi vòng tay hắn: “Ngươi đừng đùa nữa, ta muốn ngủ.” – nói rồi nghiêng người đổ xuống giường.

Mộ Phù Sanh lập tức kéo y dậy: “Tiểu Lạc, đừng ngủ vội.”

Vừa bị đánh thức khỏi mộng đẹp vừa bị chiếm tiện nghi, Dung Lạc giận thật rồi, gắt gỏng: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Mộ Phù Sanh ôn tồn hỏi: “Hai ngày nữa chúng ta sẽ quay về y quán, ngươi xem còn nơi nào muốn tới hay không?”

Dung Lạc giật mình thảng thốt: “Sao phải đi?”

Mộ Phù Sanh đáp: “Điều kiện ở đây có hạn, cũng không phải nơi chuyên dùng để chữa bệnh.”

Hai hôm nay tiếng đồn thổi càng lúc càng bay xa, rất nhiều người chỉ nhiễm thương hàn ốm sốt bình thường cũng mò tới Mộ trạch xem bệnh. Người tới càng lúc càng đông, Mộ gia không thể thu xếp ổn thỏa, ngay cả Mộ gia phu phụ cũng không được sống yên ổn mấy ngày nay.

Khi trước Mộ Phù Sanh đã nghĩ tới chuyện dẫn người quay về y quán, song lần này hắn dẫn theo Dung Lạc về nhà chơi mà lại chỉ ở lại có vỏn vẹn mấy ngày, giờ đột nhiên nói muốn đi, tất nhiên Mộ gia phu phụ sẽ không đồng ý.

Khi Mộ Trầm Khanh hay tin Dung Lạc sinh bệnh thì lo lắng không thôi, ông chỉ sợ Mộ Phù Sanh dẫn người về y quán rồi thì sẽ không còn cơ hội được gặp lại y nữa. Mộ Phù Sanh biết nỗi lòng của phụ thân, mấy lần đã muốn đề cập tới chuyện này rồi lại nghẹn trong cuống họng mà nuốt vào.

Nhưng việc tìm cách chữa trị đang vô cùng cấp bách, một khắc cũng không thể bỏ phí, nếu bắt buộc phải ở lại đây thì quả thực là bất tiện vạn phần.

Dung Lạc cúi đầu trầm mặc một lúc lâu mới từ tốn nói: “Mai ta giúp ngươi nói chuyện với bá phụ thử xem, có lẽ ông sẽ nghe lời ta.”

Vốn Mộ Phù Sanh cũng có ý này, nghe vậy thì “Ừ” một tiếng, đôi mắt chăm chú dõi theo từng nét biểu cảm trên khuôn mặt y, chợt hỏi: “Ngươi không nỡ phải không?”

Dung Lạc không đáp, vô thức ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài song cửa.

Vừa mới tìm lại được ngôi nhà đã mất bao năm qua mà giờ đã phải chia xa trong chóng vánh, cũng chẳng biết có còn cơ hội quay trở về nữa hay không… Không, không đâu, nhất định Mộ Phù Sanh sẽ chữa khỏi cho y mà.

Nghĩ tới đây, Dung Lạc lắc đầu, y xốc chăn nằm trở lại, kéo kéo tay áo hắn: “Ta muốn ngủ, ngươi cũng ngủ sớm đi.”

Khuôn mặt rầu rĩ kia rõ ràng không nỡ vậy mà cuối cùng vẫn chẳng nói lời nào về việc muốn ở lại đây lâu thêm.

Mộ Phù Sanh nằm xuống cạnh y, lẳng lặng ngắm nhìn y giữa bóng tối.

Tới khi Dung Lạc đã thở đều đều chìm vào giấc ngủ, Mộ Phù Sanh mới thở dài ảo não: “Tiểu Lạc, ngươi cứ nhu thuận thế này bảo ta phải làm sao mới tốt đây?”

**

Ai dự đoán được ngay ngày hôm sau, Dung Lạc còn chưa kịp tìm Mộ Trầm Khanh đề cập chuyện quay về y quán thì đã có một người vận quần áo đẹp đẽ, dáng dấp tôi tớ tới Mộ gia, tự xưng là người của quý phủ Yến vương gia.

Lúc đó Mộ Phù Sanh đang đứng trong viện sửa sang tư liệu, vừa hay tin thì có chút bất ngờ, hắn đứng dậy ra ngoài nghênh tiếp.

Người kia vừa thấy Mộ Phù Sanh thì kính cẩn hành lễ với hắn: “Mộ công tử.”

Mộ Phù Sanh vội vàng đỡ lấy người đó: “Diêu Thanh khách khí, ta không phải chủ của ngươi, đừng hành lễ với ta.”

“Không không, Mộ công tử có ân tái thế với quận chúa chúng ta, hành lễ với ngài là việc phải làm mà.”

Mộ Phù Sanh bất đắc dĩ, không đưa đẩy vấn đề này với nó nữa, chuyện đề tài: “Chẳng hay Vương gia tìm ta có chuyện gì?”

Người tên Diêu Thanh mặt mày thanh tú, vẻ mặt chính khí, khi cười còn vương chút ngại ngùng, hành sự còn cứng nhắc mang nét ngố tàu, vừa nghe thấy Mộ Phù Sanh hỏi thì cặm cụi tìm trong tay áo một tờ giấy, đọc rành mạch từng chữ: “Vương gia nói, hôm nay thỉnh Mộ công tử và Dung Lạc bớt chút thời giờ tới Vương phủ một chuyến.”

Mộ Phù Sanh nghe thấy tên Dung Lạc thì có phần ngoài ý muốn, nhưng hắn lấy lại bình tĩnh một cách nhanh chóng, trả lời: “Ta biết rồi.” – đoạn xoay người đi tới bên bàn, lấy ra một tờ giấy, đề bút viết mấy chữ, đưa cho Diêu Thanh.

Diêu Thanh vươn tay nhận, gấp lại nhét vào tay áo: “Mộ công tử, lời đã chuyển, Diêu Thanh còn có mấy việc nữa, đi trước.”

Mộ Phù Sanh gật đầu, cất bước tiễn.

Đột nhiên Diêu Thanh quay đầu lại: “Mộ công tử đừng theo, Vương gia đã dặn trước ta không được làm phiền Mộ công tử tiễn ta đâu.”

Mộ Phù Sanh chỉ đành cười khẽ, ngừng cước bộ.

Từ Tịch Diễn đang ngồi gần đó bắt mạch cho bệnh nhân, tình cảnh trước mắt làm cậu thấy ngớ cả ra, thấy Diêu Thanh vừa đi liền chạy lại hỏi: “Sư phụ, ai thế?”

Mộ Phù Sanh đơn giản đáp: “Thị tòng của Yến vương gia.”

“Sư phụ viết gì có hắn ta vậy?”

Mộ Phù Sanh cười: “Ta viết rằng – Mộ công tử đáp: Đã nhận được lời nhắn, chiều tối nay sẽ cùng Dung Lạc tới Vương phủ bái phỏng.”

Từ Tịch Diễn nghẹn họng: “Thế nào đệ tử cũng thấy cái gã Diêu Thanh kia ngốc ngốc nhỉ.”

A Thải đứng bên cười phun cả tiếng: “Cái gì mà hơi, đích thị là ngốc đấy.”

Mộ Phù Sanh đánh mắt liếc nó.

A Thải lập tức ngậm miệng, rồi đột nhiên thấy trên tay nặng trĩu, là Mộ Phù Sanh nhét một chồng sách tư liệu cao dày vào tay nó: “Mai chúng ta trở về y quán, ngươi chỉnh lý phân loại mấy cuốn y tịch này cho thỏa đáng đi, mai mang về toàn bộ.”

Mãi mới có cơ hội lười biếng một tý mà giờ lại không đâu rước cả đôi công việc to oành vào thân, A Thải khóc không ra nước mắt, mếu máo: “Công tử…”

Mộ Phù Sanh không để ý tới nó, mi tâm ẩn hiện nỗi ưu tư, hắn quay người nhằm thẳng hướng phòng mình mà đi: “Ta tìm Dung Lạc tới Vương phủ một chuyến, tối có khả năng không về nhà, các ngươi nhớ làm xong sớm mà về,” – hắn ngừng một chút, nói tiếp: “Nhớ không được ăn cơm tối ở đây.”

Từ Tịch Diễn vừa nghe thấy thì khóc thét: “Đừng mà, sư phụ tuyệt tình quá xá.”

**

Tới cổng Vương phủ, Diêu Thanh đã đứng chờ sẵn bên ngoài.

Mộ Phù Sanh đỡ Dung Lạc xuống xe ngựa.

Diêu Thanh chạy lại, đầu tiên là hành lễ với Mộ Phù Sanh: “Mộ công tử đã tới.”

Mộ Phù Sanh gật đầu.

Diêu Thanh quay ra nhìn Dung Lạc: “Ngươi là Dung Lạc?”

Dung Lạc gật đầu đáp “Phải”

Ban nãy thấy Mộ Phù Sanh bảo đột nhiên Yến vương gia phái người mời y tới Vương phủ làm khách, lòng dạ Dung Lạc cũng thấp thỏm không yên.

Y từng được tiếp kiến qua sự phô trương của thủ vệ bên ngoài An Nam vương thế nào rồi, chỉ thấy thủ vệ của mấy phủ đệ quý tộc đâu đâu cũng sâm nghiêm như nhau, người ra đón tiếp trước mặt cũng mang vẻ mặt chính khí, hành sự cẩn thận, lòng lại không dám coi thường.

Diêu Thanh lập tức móc trong áo ra một tờ giấy, vừa cúi đầu cẩn thận đọc qua vừa ngẩng đầu quan sát Dung Lạc, sau đó mới gật đầu: “Mời nhị vị theo ta.”

Bấy giờ Dung Lạc mới thấy ngôn hành cử chỉ của người này có gì đó rất kỳ quặc, nhịn không được lén lút nhòm tờ giấy trong tay nó.

Loáng thoáng thấy trên mặt tờ giấy kia có liệt kê mấy câu đại loại như “Dung Lạc, tuổi độ mười tám”, “Ngũ xích một tấc[1]“, “Mắt to mi dài, mặt không nốt ruồi”, Dung Lạc sửng sốt, quay ra hỏi nhỏ Mộ Phù Sanh: “Hắn ta đang kiểm tra ta đó sao?”

Mộ Phù Sanh bất đắc dĩ cười: “Hắn vẫn thế đó.” – rồi xoa xoa đầu y ý bảo đừng bận tâm.

~

Yến vương gia là thân huynh trưởng của Đương Kim Thánh Thượng, dưới gối vô tử, chỉ có một nữ nhi, vừa ra đời đã được sắc phong Lưu Dương quận chúa.

Nàng quận chúa thông minh lanh lợi được Yến vương gia hết mực yêu thương.

Vào thời điểm mùa xuân năm ngoái, quận chúa chẳng may nhiễm một căn quái bệnh, Yến vương gia đã cho mời bao ngự y trong cung tới chữa trị cho quận chúa nhưng rốt cuộc vẫn chẳng mang lại mảy may hiệu quả nào, sau đó tình cờ nghe được danh tiếng Mộ Phù Sanh trong dân gian, Yến vương gia liền tức tốc cho người mời hắn tới.

Quả nhiên Mộ Phù Sanh không phụ sở vọng của Yến vương gia, trong vòng ba tháng hắn đã trị khỏi bệnh cho quận chúa.

Lúc ấy Yến vương gia quá đỗi mừng rỡ đã muốn thưởng hơn trăm lượng hoàng kim cho hắn, thế nhưng Mộ Phù Sanh nhất quyết không chịu nhận.

Yến vương gia thấy hắn thi ân không cầu báo đáp, đối nhân xử thế không phân biệt sang hèn, làm người rất có khí phách thì tán thưởng vô cùng, lập tức đề bút bốn chữ “Diệu thủ hồi xuân”, sai người làm thành tấm bảng hiệu coi như cảm tạ Mộ Phù Sanh, sau này thi thoảng còn vời hắn tới phủ làm khách.

Nếu bỏ qua khoảng cách thân phận thì cũng có thể coi hai người có quan hệ khá đặc biệt.

~

Mộ Phù Sanh và Dung Lạc tới trước sảnh thì dừng lại, Diêu Thanh vào trước thông báo.

Yến vương gia đang ngồi trên ghế chủ tọa ẩm trà, thấy hai người vừa tới thì liền vẫy tay ý bảo tự nhiên ngồi.

Ngồi xuống rồi Dung Lạc mới len lén đưa mắt đánh giá ông, cứ nghĩ Yến vương gia phải là một nam tử trung niên râu dài bụng phệ, giờ trông thấy mới vỡ nhẽ ông hãy còn khá trẻ. Nhìn nghiêng trông thân hình ông cao lớn, ngũ quan tuấn nhã, khí chất ung dung, quả thật rất có vẻ Vương gia.

Đợi hai người ổn định chỗ ngồi Yến vương gia mới đặt tách trà xuống, đầu tiên là nhìn Dung Lạc, hỏi: “Ngươi là Dung Lạc?”

Dung Lạc nghe thấy thì vột vàng đứng bật dậy, đang muốn hành lễ thì thấy Yến vương gia cười khà khoát khoát tay: “Miễn miễn, ngồi đi, cứ tự nhiên là được.”

Dung Lạc ngồi lại vào ghế của mình.

Yến vương gia sai người dâng trà.

Nhận tách trà trong tay hạ nhân, Dung Lạc khẽ hé chiếc nắp nhấp một ngụm, nhận ra đây là loại trà Minh Tiền Long Tỉnh thượng hạng thì không khỏi khen một câu: “Vương qua quả là người có tấm lòng rộng lượng.”

“Nga?” – Yến vương gia thấy vậy thì rất lấy làm hứng thú, nhướn mày hỏi: “Nói vậy là sao?”

Dung Lạc đặt tách trà xuống, cẩn trọng đáp: “Mặc dù Dung Lạc không hiểu quy củ nhưng cũng biết bình dân áo vải thấy hoàng thất thì phải hành đại lễ, đằng này khi chúng ta tới Vương gia lại nói không cần hành lễ mà để chúng ta tự tìm ghế ngồi, hiển nhiên là không so đo chuyện lễ tiết rườm rà. Còn nữa, Dung Lạc đang có bệnh trong người, Vương gia lại sẵn sàng mời Dung Lạc dùng trà, đây chẳng phải là rất có lòng rộng lượng đó sao?”

Yến vương gia nghe xong thì vỗ tay đôm đốp: “Thú vị, rất thú vị!” – ông hỏi: “Bản vương nghe nói, có phải ngươi từng ẩu đả với thằng tiểu tử nhà lão An Nam vương mấy lần đúng không?”

Dung Lạc ngẩn người: “Sao Vương gia biết?”

Yến vương gia cười ha hả: “Có gì mà bản vương không biết,” – dứt lời còn quay sang nói với Mộ Phù Sanh: “Mấy hôm trước lão An Nam vương có tới đây tố khổ với bản vương rằng công tử của Mộ gia y quán lớn mật mấy lần liền tới phủ nhà lão quấy rầy, bảo sao ta còn tự hỏi Mộ Phù Sanh có cái tính cách ấy từ bao giờ, ra là vì có một bảo bối thế này đây.”

Mặt Dung Lạc đỏ bừng.

Yến vương gia lại hỏi Dung Lạc: “Thế ngươi đã đòi lại được bạc từ tiểu tử nhà lão An Nam vương chưa?”

Chẳng dè đến chuyện này mà Vương gia cũng biết, Dung Lạc có chút ngạc nhiên, đang muốn đáp thì đột nhiên Mộ Phù Sanh ngồi bên cướp lời: “May mắn được An Nam vương gia khoan hồng độ lượng đã cho người đem trả toàn bộ số bạc cho Tiểu Lạc rồi.”

Dung Lạc sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn.

Yến vương gia thấy thế thì gật đầu, cười hòa nhã với Dung Lạc: “Sau này thằng xú tiểu tử nhà lão An Nam vương còn tới khi dễ ngươi thì đã có bản vương làm chỗ dựa cho ngươi.”

Dung Lạc cố gắng nặn ra tiếng: “Đa tạ Vương gia quan tâm.”

Lòng lại ngổn ngang mối suy nghĩ Mộ Phù Sanh đã lấy lại số bạc của mình bao lâu rồi, hắn chưa từng nói cho y biết, cũng chẳng trả lại cho y.

Ngồi hỏi thăm lấy lệ một lúc lâu Yến vương gia mới bắt đầu hỏi: “Mộ Phù Sanh, ngươi cũng biết hôm nay bản vương tìm ngươi là có chuyện gì chứ?”

Mộ Phù Sanh cười đáp: “Xưa nay Vương gia nhân ái thương dân, nhất định là vì căn quái bệnh đang truyền lưu trong thành dạo gần đây.”

Yến vương gia cảm thán: “Quả nhiên là tâm sáng như gương, không chuyện gì qua mắt ngươi được,” – rồi ông thu vẻ vui đùa vào, nghiêm chỉnh ngồi thẳng, nói với hắn: “Ngươi đã hiểu, vậy hẳn cũng rõ phải biết chừng mực.”

“Vương gia chỉ giáo.”

Yến vương gia vừa thản nhiên nhìn hắn vừa nói: “Trung Châu ngay dưới chân Thiên tử, kể cả là chuyện nhỏ nhặt mấy cũng có khả năng bị xé ra to. Giờ Trần Công cáo trạng thần y Phùng Quý đã dấy lên mối lo sợ trong dân gian, ngay cả Thánh thường cũng rất quan tâm mà mấy phái người đi tìm hiểu tra cứu chuyện này rồi. Biết bao kẻ đã lựa chọn bo bo ẩn mình tránh hiểm họa, thân là y giả, phàm là việc gì liên quan tới tính mạng con người cũng đều phải suy tính chu toàn, hôm nay Mộ Phù Sanh ngươi lại quyết định ra tay xuất đầu, ngươi có từng nghĩ sẽ phải gánh chịu hậu quả nào chưa?”

Mộ Phù Sanh kính cẩn đáp: “Vương gia lo lắng, Mộ Phù Sanh ghi tâm, đương nhiên đã chuẩn bị tâm lý gánh chịu tất cả hậu quả.”

Đáy mắt Yến vương gia nháng lên vẻ tàn khốc: “Đừng vội vã gánh trọng trách thế. Căn bệnh này, nếu ngươi có thể chữa trị được, nhất định ta sẽ cho ngươi cả đời vinh hoa phú quý, còn nếu ngược lại… trước đã có Phùng Quý, ngươi là người thông minh chắc cũng hiểu.”

Nghe xong Dung Lạc không khỏi giật mình kinh hãi.

Trước kia y chỉ nghe loáng thoáng lời đồn đại kia, giờ mới vỡ nhẽ chỉ một căn bệnh cỏn con này lại có mối liên can phức tạp tới vụ việc kia đến vậy.

Ngụ ý của Yến vương gia đã rất rõ ràng, nếu thành sẽ thu được cả danh cả lợi, mà nếu không thành tất máu chảy đầu rơi!

Dung Lạc nghĩ thôi đã rún rẩy, sắc mặt tái nhợt, ngước mắt ngóng trông Mộ Phù Sanh, lại chỉ thấy vẻ mặt trấn định của hắn, hắn khẽ cúi đầu: “Đạ ta Vương gia nhắc nhở.”

Yến vương gia im lặng nhìn hắn một lúc lâu rồi đột nhiên bật cười: “Mộ Phù Sanh, ta tin ngươi có bản lĩnh này mà.”

¤_____________

1. Loằng ngoằng với giải toán một tý :)) – Nguồn: Wiki

1 xích = 10 tấc

1 tấc = 33,33cm               

Vậy bạn Dung Lạc nhà ta cao: 51 tấc, tức ≈1m7 :”> Á á á á ~~ chiều cao chuẩn *////▽////*