Từ Quả Phụ Đến Quý Phụ

Chương 141: Chuyện bất ngờ xảy ra



Edit: Mạc Thiên Y

Thời điểm Thái tử đầy tuổi.

Tân đế đột nhiên bệnh nặng.

Yến Hoằng Chân cùng Tô Tuệ Nương nhận được mật thư ngay lúc nửa đêm.

“Sao có thể như vậy được?” Tô Tuệ Nương sắc mặt trắng bệch, ẩn hiện vẻ kinh hoảng: “Trước khi đi hành cung Nhiệt Hà, bệ hạ rõ ràng còn rất khỏe mà!”

Khí trời nóng bức, vào nửa tháng trước hoàng đế đã vời hoàng thái hậu hai cung cùng đi hành cung Nhiệt Hà.

“Nương nương có ý định gì?” Yến Hoằng Chân cau mày, hiển nhiên chuyện này cũng nằm ngoài dự liệu của hắn.

Cung nhân quỳ bên dưới đáp: “Nương nương chuẩn bị lập tức đi hành cung Nhiệt Hà, Hầu gia, nương nương nói, Thái tử giao cho ngài.”

Nếu hoàng đế có mệnh hệ gì, Thái tử vừa tròn một tuổi phải lập tức lên ngôi.

Tô Tuệ Nương nghe đến đó biến sắc, nàng hiểu rất rõ tính tình con gái, nghe thấy lời này liền sáng tỏ, con bé quyết tâm cùng hoàng đế đồng sinh cộng tử.

Chuyện này sao có thể!

Tô Tuệ Nương tức khắc bật người dậy, vội vã mặc xiêm y, quay sang nói với Yến Hoằng Chân: “Ta đi cùng Duyên tỷ nhi, nếu có chuyện gì cũng có thể khuyên ngăn.” Yến Hoằng Chân nghe vậy cũng không cản, tin tức hoàng đế bệnh nặng, hiển nhiên bây giờ còn chưa công khai. Hắn tuyệt đối không thể vọng động, nếu không cũng dễ dàng để lộ chân tướng.

“Cũng được…” Yến Hoằng Chân gật gật đầu.

Nhanh chóng dặn dò một phen, Tô Tuệ Nương nghe chăm chú, chốc lát sau, hai vợ chồng cùng đi đến hoàng cung.

Xe ngựa của Duyên tỷ nhi đã dừng ở Tuyên Vũ Môn, Tô Tuệ Nương lên xe, Yến Hoằng Chân thì tự mình đến nội cung chiếu cố Thái tử.

“An tâm, có cha con trấn giữ trong kinh, Hi nhi tuyệt đối không sao!” Tô Tuệ Nương nhìn con gái hốc mắt đỏ bừng, khuôn mặt tiều tụy, cầm thật chặt tay con nói.

Duyên tỷ nhi cắn môi khó khăn gật gật đầu.

Từ Thượng Kinh đến hành cung Nhiệt Hà dù ra roi thúc ngựa cũng phải ba ngày mới có thể chạy tới, dẫn theo năm mươi mấy Thân Vệ Quân, chạy chết năm con ngựa, đoàn người Tô Tuệ Nương  rốt cục tới hành cung.

Hoàng đế bệnh còn nặng hơn nàng tưởng.

®МαcŦЋιεηΨ Duyên tỷ nhi nhìn hoàng đế nằm trên giường, sắc mặt tái xanh, hệt như không còn hồn phách, hai chân nàng mềm nhũn, thiếu điều ngã nhào trên đất.

Ngay cả Tô Tuệ Nương cũng giật nảy mình.

Thật sự không cách nào tưởng tượng, một người đang yên đang lành, sao có thể đột nhiên trở thành như vậy?

“Đến cùng xảy ra chuyện gì?” dầu gì Duyên tỷ nhi không còn là cô thiếu nữ chỉ biết làm nũng ăn vạ như trước, lau nước mắt, mắt phượng mở to, trên gương mặt đẹp đẽ ngập đầy sát khí.

“Tại sao bệ hạ bệnh thành như vậy?”

Luôn hầu hạ hoàng đế từ trước tới nay, Trương Đức Cương quỳ phục trên đất, cả người run lập cập, bộ dáng hoảng sợ đến cùng cực.

“Cẩu nô tài, Bổn cung hỏi ngươi đấy, điếc à?” Duyên tỷ nhi ngập sát khí quát lớn.

Trương Đức Cương bèn cuống quít dập đầu nói: “Nương nương tha mạng, nương nương tha mạng, bệ hạ, bệ hạ, sở dĩ trở thành như vậy, hoàn toàn là bởi vì bởi vì… … hu hu… …” gã khóc đến thở không ra hơi, mặt mày nước mắt nước mũi: “Hôm đó, Tây Cung nương nương vời bệ hạ đi qua, nói, nói là có một kỳ vật, muốn bệ hạ thưởng thức… Bệ hạ đi xuống thì Tây Thái hậu liền gọi người bày ra một cái vò sứ, chỉ nói, kỳ vật đang ở trong hũ, bệ hạ tò mò, liền mở nắp vò… nào ngờ, nào ngờ… ở trong đó lại là…”

“Lại là cái gì?” Tô Tuệ Nương cùng Duyên tỷ nhi liếc nhau, đồng thời hỏi.

“Ở trong đó lại là thứ không còn tứ chi tay chân, bị móc hết mắt mũi lưỡi tai, chỉ còn lại nửa đoạn thân thể, một cái đầu … chính là Đông Thái hậu nương nương…”

“Cái gì?” Duyên tỷ nhi lùi lại ba bước, hai mắt trợn to hoảng sợ, cả người không kiềm được run rẩy.

Ngay cả Tô Tuệ Nương nghe vậy cũng run như cầy sấy.

“Nương nương, những lời nô tài nói từng câu là thật a!!” Trương Đức Cương khóc đến méo cả mặt: “Thật đáng sợ, quá đáng sợ… Bệ hạ, bệ hạ lúc ấy kêu thảm một tiếng rồi ngất xỉu, thái y nói là chấn kinh hồn phách…”

Thảm cảnh như vậy, có thể hù chết người.

Càng không cần phải nói, người trong vò còn là dưỡng mẫu trên danh nghĩa của hắn.

“Điên rồi, Lữ thị bà ta điên rồi.” Tô Tuệ Nương ngã ngồi ra ghế dựa, lầm bầm, cảm thấy cả câu chuyện thật sự là quá khó bề tưởng tượng.

Đó chính là sủng phi của tiên hoàng, là mẹ cả của hoàng đế đương nhiệm, Đông Thái hậu a.

Thị ta, thị ta thế mà, thế mà lại…

Đang nói, phía ngoài bỗng báo, Tây Thái hậu nương nương đang đến đây.

“Mẹ!” Duyên tỷ nhi hiện tại vẫn trong cơn sợ hãi, nghĩ tới người đàn bà dám làm ra loạn chuyện táng tận lương tâm này sắp đến, trong lòng khó tránh khỏi bối rối, không tự chủ nhìn về phía mẫu thân.

“Đừng sợ!” Tô Tuệ Nương dùng sức nắm tay Duyên tỷ nhi.

Quả nhiên, một lát sau, Lữ thị đi tới.

Chỉ thấy thị mặc lễ phục Thái hậu chim Khổng Tước lam, trên đầu mang mũ miện Đông Châu, nơi thái dương cài trâm Phượng Hoàng gật đầu, được hơn mười cung nữ vây quanh, cực có khí thế đi đến bên này.

“Hoàng thượng thế nào rồi?” Lữ thị ra vẻ lo lắng hỏi.

Tô Tuệ Nương và Duyên tỷ nhi không hẹn mà cùng nhìn thị.

Trong ấn tượng của họ, Lữ thị đã khác xa với hình ảnh một người mờ nhạt làm nền trước kia, nay thị ta hoàn toàn khiến cho người khác có một cảm giác ngông cuồng, giống như là tâm tình bị đè nén rất nhiều năm, đột nhiên bộc phát vậy, thay vì nói là hưng phấn, không bằng nói là một loại bệnh hoạn.

Duyên tỷ nhi thật hận thị ta đã hại trượng phu mình, bèn mở miệng: “Mẫu hậu còn có mặt mũi hỏi lời này ư? Bệ hạ tại sao bị chấn kinh? Chẳng lẽ bà không biết sao?”

“Lớn mật, mi dám nói như thế với ai gia!” Lữ thị nhướn mày, trên mặt dần hiện ra vẻ điên cuồng, chỉ vào Duyên tỷ nhi mắng: “Mi chẳng qua là hoàng hậu mà thôi, chỉ cần một câu nói của ai gia là có thể khiến hoàng nhi phế bỏ mi… Ai gia, chỉ có ai gia mới là nữ nhân tôn quý nhất trong hoàng cung này. Bay đâu, bắt ả tiện nhân này lại cho ta.”

Điên rồi người phụ nữ này tuyệt đối bị điên rồi.

Tô Tuệ Nương hít sâu một hơi, lập tức nói: “Hoàng hậu nương nương, Thái hậu dường như thân thể không khoẻ, vẫn nên quay về an tâm tĩnh dưỡng thì hơn.”

Duyên tỷ nhi nghe vậy, trong mắt lệ quang lóe lên, sự quả cảm di truyền từ phụ thân bắt đầu hồi phục, bèn nói: “Mẫu thân nói rất đúng, người đâu, đưa Thái hậu nương nương về nghỉ ngơi, không được bổn cung cho phép, bất kể kẻ nào cũng không được đến gần Thái hậu nửa bước.”

Đây là muốn giam cầm thị.

Lời của Thái hậu chả ai thèm nghe.

Lời của Hoàng hậu nương nương lại được chấp hành chuẩn xác, phải biết rằng phần lớn thủ vệ trong hành cung Nhiệt Hà này đều là người của Yến Hoằng Chân.

“Chúng bay muốn làm gì, chúng bay muốn làm gì, buông ai gia ra, ai gia là Thái hậu, hoàng đế là con ta, con tiện nhân đáng chết, muốn tạo phản sao?” Mặc kệ Lữ thị giãy dụa ra sao, vẫn bị người vừa đỡ vừa lôi xuống.

“Bà ta thật sự là điên rồi!” Duyên tỷ nhi lắc đầu, đoạn cất bước vào trong phòng, nàng hiện đang lo lắng cho trượng phu, không thể nghĩ ngợi gì khác nữa. Bệnh tình của Hoàng đế vẫn chưa có gì khởi sắc, liên tục phát sốt, hai mắt nhắm chặt, thỉnh thoảng nói mê sảng, hiện tại đã không thể đút nước, khí tức cả người mỏng manh, mắt thấy sắp không qua khỏi.

Thái y nói, hoàng thượng là bị chấn kinh tam hồn lục phách, khiến tà khí nhập thể, hiện đã vô phương cứu chữa.

Duyên tỷ nhi sau khi biết, lại biểu hiện ra sự kiên cường trước nay chưa từng có, mỗi một ngày đều bầu bạn bên hoàng đế, càng không ngừng nói với hắn rằng: hắn không ăn cơm, nàng cũng không ăn, hắn không uống thuốc, nàng cũng không uống nước, hắn luôn ngủ, nàng sẽ vẫn mở to mắt.

Chưa tới ba ngày, Duyên tỷ nhi đã gầy rộc cả người.

Nhìn qua so với hoàng đế trên giường không khá hơn là bao.

Hết thảy mọi chuyện, Tô Tuệ Nương đều thấy trước mắt, sau lưng lại rơi không biết bao nhiêu nước mắt.

Không biết phải chăng trời xanh bị cảm động bởi sự cuồng dại của Duyên tỷ nhi, hay hoặc giả là hoàng đế nghe được thanh âm của thê tử, có một khoảng khắc ngắn ngủi nào đó, hắn khôi phục thần trí.

Có phần như hồi quang phản chiếu.

Tô Tuệ Nương đứng ở nơi đó mặt đầy nước mắt nghe con gái nàng nói chuyện.

Kỳ thật chỉ có một câu.

“Chàng không cần phải sợ!” Duyên tỷ nhi vươn ngón tay khô gầy nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn: “Trên đường hoàng tuyền có ta bầu bạn cùng chàng.”

Hoàng đế mở to hai mắt đục ngầu lẳng lặng nhìn nàng, sau một lúc lâu, bỗng rơi nước mắt.

Duyên tỷ lại cười với hắn.

Đây có thể là kỳ tích.

Đêm hôm đó, cơn sốt của hoàng đế dần hạ.

Yến Hoằng Chân đến hành cung Nhiệt Hà là vào nửa tháng sau, hoàng đế nửa dựa trên gối mềm tiếp kiến hắn: “… Mẫu hậu sao bà lại trở nên như vậy?” Hoàng đế lầm bầm hỏi.

Yến Hoằng Chân cúi đầu, không đáp.

“Trẫm thẹn với mẹ cả.” Hoàng đế chảy nước mắt, nghẹn ngào nói: “Trẫm là tội nhân.”

Yến Hoằng Chân ngẩng đầu vẻ mặt quan tâm, nhẹ gọi: “Bệ hạ…”

“Mẹ nợ con trả, mẹ đẻ phạm lỗi, vốn là ta phải bồi thường.” Hoàng đế nghẹn ngào nói: “Nhưng mà ta thật sự không nỡ bỏ Duyên Duyên cùng hoàng nhi… Ta có tội.”

Tây Thái hậu tàn nhẫn mổ xẻ Đông Thái hậu, chuyện khủng khiếp như thế,  khẳng định là không thể truyền ra, cho nên Đông Thái hậu nhất định là phải “Chết vô ích” rồi.

“Việc này xin hãy giao cho vi thần ạ!” Yến Hoằng Chân dập đầu nói: “Bệ hạ an tâm dưỡng bệnh mới phải, Hoàng hậu nương nương và thái tử điện hạ còn phải dựa vào ngài!”

“Trẫm hiểu.” Hoàng đế gật đầu, lau nước mắt ràn rụa: “Chuyện này liền toàn quyền giao cho Yến Đại nhân.”

“Tuân chỉ!”

Yến Hoằng Chân rời khỏi chỗ hoàng đế, không đi gặp con gái mà là đi thẳng đến cung điện của Tây Thái hậu.

Lúc bấy giờ nơi này đã đóng chặt cửa, xung quanh bị tầng tầng lính canh giữ MacThien¥®МαcŦЋιεηΨ.

Yến Hoằng Chân tìm chìa khóa tới, mở ổ khóa lớn bằng đồng đen trên cánh cổng, đẩy cửa bước vào, thoáng chốc một luồng sương nóng phả vào mặt.

“Ngươi quả nhiên đang hút cái này!” Nhìn người phụ nữa người không ra người quỷ không ra quỷ trước mắt, trên mặt Yến Hoằng Chân toát lên nụ cười vi diệu: “Đan sa, hùng hoàng, bạch phàm, tăng thanh, xích thực, trộn lẫn lại, tên là —— Ngũ thạch tán.”