Tư Niệm Thành Thành

Chương 21: Tòa thành hai mươi mốt



Bởi vì công việc chưa thuyên chuyển đến đây, anh chỉ có thể một mình ngồixe buýt đi vòng quanh trong thành phố không có mục đích. Anh đi qua khulão thành phía tây, đi qua con sông bị bỏ hoang vì ô nhiễm công nghiệp,nhìn thấy chất thải xưởng thuộc da trôi trên nước như thi thể, chật kíntắc nghẽn dòng sông. Anh xuống xe ở trạm gần đó, đi về phía dãy nhà cũđang được tháo dỡ bên kia bờ sông. Mấy tên côn đồ vô công rỗi nghề đangđi dạo ở trong công trường, ánh mắt nhìn anh mang theo vài phần khiêukhích, giống như là sự khinh bỉ phát ra từ nội tâm đối với người đàn ông ăn nho nhã mặc lịch sự này. Ánh mắt anh nhìn thẳng về khu dân cư cũ kỹkia, tất cả trong tầm mắt đều là nơi ký ức tràn ngập tiếng cười trùnglắp vào nhau tạo nên một kiểu đối lập chán nản.

Đây là căn nhà anh đã ở hơn mười năm trước khi tốt nghiệp trung học. Từ lúc còn rất nhỏ cha mẹ gây dựng thành công sự nghiệp, bọn họ đã chuyển đếnđây, ở tại lầu sáu. Dù rằng hơn hai trăm mét vuông, ở giữa từng có mộtmảnh vườn hoa rất lớn, nhưng vẫn phải đi lên cầu thang. Anh nhớ được thể lực cha mình không tốt, sau khi leo lên thang lầu này luôn sẽ mệt đếnthở hồng hộc, thường xuyên bị mẹ anh trách móc rèn luyện quá vô dụng.Sau đó lên trung học, anh có bạn gái, cô bé kia cũng rất ghét thang lầunhà anh, lý do là "thang lầu quá rộng đường phải đi quá nhiều." Sau đócô sẽ chơi đểu như trẻ con nhảy lên lưng anh, bắt anh phải cõng cô đi.Lúc đó anh còn là một thằng nhóc thích hờn dỗi, ngoài miệng thường xuyên nói thân thể cô quá yếu như mẹ trách móc cha, nhưng lại đặc biệt quyếnluyến cánh tay cô ôm vào cổ mình. Mãi mãi sẽ không bao giờ quên hai cánh tay đó ấm áp, mềm mại luôn dính lấy anh. Đó là tình yêu đầu tiên củaanh, là lần đầu tiên anh trao hết lòng yêu một cô gái.

Hôm nay anh đã là người chín chắn, đã quên mất cảm giác dốc hết tất cảnhiệt tình trao hết cho một người. Kể từ mấy tháng trước khi tập đoànHoàng Thiên xảy ra một sự kiện lớn, từ trước đến nay anh vẫn giữ liênlạc thư từ với cô. Cách thức trao đổi xa lạ mà lịch sự như vậy khiến anh càng thêm xác định sau khi con người hoàn toàn trưởng thành quả thật sẽ từ từ mất đi khả năng yêu người khác. Lúc nhỏ bọn họ rất ngốc, bởi vìcòn trẻ không biết cảm giác buồn lo, cho nên luôn thích làm bản thân trở nên rất khổ sở, biến đổi cách chứng minh mình yêu đối phương có thể đến sông cạn đá mòn. Lúc ấy bọn họ giản đơn như thế, thế cho nên không nhìn ra nhiều năm sau hai bên sẽ biến thành quan hệ bây giờ.

Hóa ra quan hệ hai người sau chia tay là hiểu rõ hơn người lạ và xa lạ hơn bạn bè.

Anh nắm chặt chìa khóa trong túi áo khoác, đi đến cửa nhà, muốn mở cửaphòng lại bị một hòm thư bị nhét đầy cướp lấy sự chú ý. Anh đổi mộtchiếc chìa khóa nho nhỏ, đi đến mở hòm thư đã rỉ sét ố vàng ra. Hơn trăm tấm bưu thiếp bên trong rớt ra ngoài, rơi ào ào xuống đầy đất.

Trên tấm bưu thiếp còn lại kẹt trong hòm thư có bức vẽ quen thuộc: Cây ô liu xanh đậm trong núi rừng, ngõ nhỏ đầy nghẹt căn nhà màu trắng kéo dàiđến cuối tầm mắt, một ông già Tây Ban Nha chống gậy đi ra từ một căn nhà nhỏ, sơn dương tuyết trắng chạy khắp ngõ nhỏ thật dài này. Góc dưới bên phải tấm bưu thiếp có viết tên nơi này -- Mijas.

Anh hơi ngạc nhiên lật bưu thiếp lại, sau đó thấy được mực nước màu xanh viết đầy sau bưu thiếp:

Hi Thành, hiện tại em đang ở "phố núi màu trắng" Mijas tại Tây Ban Nha,đang lấy cảnh chung với đoàn phim trong một bộ phim mới của em "ThànhThời Gian Barcelona". Tình tiết bộ phim này em đã viết cho anh ởGibraltar, anh nhớ phải nghiêm túc xem nhé. Rất thích thị trấn nhỏ này,thật không tin được Châu Âu cũng sẽ có một dân tộc phong tình bồng laitiên cảnh như vậy. Hơn nữa, màu sắc chủ đạo của nó là màu trắng. Mỗi lần thấy màu trắng, bao giờ em cũng nhớ đến anh. Thấy tuyết cũng sẽ nhớ đến anh. Bởi vì ở trong lòng em, anh là màu trắng. Lúc ở bên cạnh em là như thế, sau khi rời khỏi em lại càng như thế.

Không có ký tên. So sánh với mạng nhện góc trần nhà, bình hoa và hoa vải bámđầy bụi nơi góc tường, cùng với tất cả bưu thiếp ố vàng khác đầy cả đấtthì tấm bưu thiếp này rất mới. Anh ngồi xổm xuống, ngẫu nhiên lật mộttấm bưu thiếp có dấu bưu kiện thời gian là mười năm trước. Chữ viết rấtngoáy, vệt nước đã khô phía trên đã xóa nhòa một vài chữ, có vẻ như được viết trong tình trạng tâm tình không ổn định: Anh nói trênthế giới này có thiên đường hay không? Nếu như em cũng chết đi, có phảicó thể lập tức gặp lại anh không? Nhất định anh đang chê cười em đúngkhông? Bởi vì nếu như em chết chỉ phải xuống địa ngục. Anh là tên đànông không có trách nhiệm!! Cứ thế anh chết đi bỏ lại em, muốn sau này cả đời em cứ cô đơn như vậy sao! Cố Hi Thành, em nói cho anh biết, anh đãvô tình thì em cũng vô nghĩa. Anh xem đi, chỉ cần thời gian một năm emsẽ quên anh, dù sao em vốn không phải là cô gái tốt gì!

Bưu thiếp tám năm trước là như vậy:

Hi Thành, hiện tại em đang ở dưới chân Lạc Sơn Đại Phật(1) nè, đoán xem em ở đây làm gì. Bingo! Đi du lịch! Anh không biết ĐạiPhật ở Lạc Sơn rất rất lớn nhé, chúng ta có thể mở bàn chơi mạt chược ởngón chân của ngài đó. Em cảm thấy ở đây thật tốt, phải biết rằng nơiđây chính là hoa nở mỗi độ xuân về, ánh nắng tươi sáng... Đúng rồi, emđang yêu. Bây giờ không phải anh rất hối hận đã vì đã rời xa em chứhahaha, hối hận cũng vô ích, bởi vì em đã là bạn gái của người khác.Thật xin lỗi nhé Hi Thành, em không yêu anh nữa, ai bảo anh tuyệt tìnhnhư vậy. Nhưng em sẽ không quên anh, yên tâm đi.

^_^

(1) Lạc Sơn Đại Phật (tiếng Trung giản thể: 乐山大佛, phồn thể: 樂山大佛, bính âm: Lèshān Dàfó), còn gọi là Lăng Vân Đại Phật hay Gia Định Đại Phật, là tượng Phật bằng đá cao nhất thế giới. Bức tượng Phật Di Lặc này được tạc vào vách đá Thê Loan của núi Lăng Vân, nằm ở chỗ hợp lưu của ba con sông là Mân Giang, Đại Độ và Thanh Y ở miền nam tỉnh Tứ Xuyên của Trung Quốc, cách địa cấp thị Lạc Sơn khoảng 3 km về phía đông. Bức tượng đá đối mặt với Nga Mi sơn, và dòng sông chảy dưới chân của Phật.

Anh lại ngẫu nhiên tìm một tấm bưu thiếp bảy năm trước:

Thất tình rồi, bị đá rồi. Đối phương chê công việc em thời gian quá ít,không có thời gian ở bên anh ta. Đây cũng là chuyện không có cách nào,quả thật em rất bận. Hiện tại đàn ông sao lại cảm giác như bé trai chưadứt sữa vậy chứ. Cho nên em và mấy chị em chạy đến HongKong mua sắm, ởđây cũng còn phải viết bưu thiếp cho anh. Anh nói em bận, thật ra thì em cũng thật đủ rảnh rỗi. Anh nói tại sao trong tình trạng ở nơi huyên náo này em cũng sẽ nhớ đến anh. Lẽ nào em đã tập thành thói quen đi đến đâu cũng nhớ đến anh rồi. Em nói ý nghĩ này cho Khưu Tiệp, cô ấy nói emthật buồn nôn.

Nội dung năm năm trước:

Gần đây công việc càng ngày càng cực khổ, cũng không có bao nhiêu thời gian để đi chơi. Lần này vẫn là đi chung với đoàn làm phim, hợp tác với bọnhọ quay một bộ phim mới tại Hàn Quốc. Em không nghĩ đến mình ở Hàn Quốccũng sẽ vui như vậy, thật sự hơi bất ngờ. Đúng rồi, có một tin tốt, emlại nhận được giải thưởng rồi. Hiện tại mọi người trong giới gọi em làChị Nhất Hoàng Thiên, danh hiệu này rất oai nhỉ. Trước đây anh có nghĩđến bạn gái mình sẽ có được ngày hôm nay không? Cảm thấy kiêu hãnh chứ?:)

Nội dung bốn năm trước:

Gần đây ngôi sao nữ kết hôn ngày càng nhiều. Sau đó đương nhiên em cũng trở thành đối tượng hối cưới của đại chúng. Ba mẹ thúc giục lại càng gaygắt. Thật ra thì hiện tại em và một nhà doanh nghiệp đang gặp gỡ. Nhưngnói sao đây, cũng giống như trước kia, hoàn toàn không muốn bước đến con đường hôn nhân. Em vẫn nghĩ không hiểu, vì sao nhất định phải kết hônchứ? Lập gia đình với một người khác phái chưa hề xuất hiện, ngày ngày ở bên nhau thảo luận ngày hôm nay thế nào. Chỉ nghĩ thử thôi cũng cảmthấy nhàm chán. Nối dõi tông đường cũng là cách thức cổ hữu lại là hànhđộng không có ý nghĩa. Nếu như là vì có người chăm sóc, có người nấu cơm thì không bằng mướn đầu bếp, vệ sĩ, tài xế và bác sĩ tư nhân. Dù saokhả năng kinh tế của em cũng cho phép mình làm như vậy. Có thể đã lớntuổi thật sự có chút phương hướng hệt như Diệt Tuyệt Sư Thái, dù sao emkhông có hứng thú với kết hôn. Cả đời tự do tự tại không phải rất tốtsao.

Nội dung ba năm trước:

Đều nói biểu hiện của một người già cả là bắt đầu quên mất chuyện xảy ragần đây và luôn nhớ lại chuyện xảy ra nhiều năm trước. Hai năm qua đúnglà em ở trong trạng thái như vậy. Luôn nhớ đến một số chuyện lúc chúngta học trung học, giống như trước kia viết thư tình cho anh, kết quả bịbạn học đọc ra trước mặt mọi người, sau đó anh cũng giận dỗi em vì emlừa anh. Chuyện khi đó thật sự nghĩ lại cũng cảm thấy rất ngốc. Nếu hiện tại bảo em làm những việc ngu ngốc này nhất định là làm không được.Nhưng điều làm người ta hoài niệm nhất chính là sự đơn thuần không thểquay trở lại kia. Hi Thành, bất kể là anh từng ở bên em, thời gian ở lại bên em, hay là tất cả những ký ức để lại cho em, những điều này đều làtài sản quý giá nhất của em.

Thật rất cám ơn anh.

Nội dung hai năm trước:

Gần đây không biết tại sao luôn mơ thấy anh, sau đó tỉnh lại gối đã bị khóc ướt một mảnh. Bác sĩ tâm lý nói áp lực công việc của em quá lớn, chonên luôn nhớ đến chuyện khiến mình đau khổ nhất, cũng sẽ có chút ngàynghĩ đêm mơ. Ông ta đề nghị em buông những gì đã qua và nhìn về phíatrước, nếu không chứng trầm cảm sẽ tăng thêm. Hi Thành, anh biết không,anh đã bắt đầu biến thành gánh nặng tinh thần của em rồi. Nếu như có thể em vẫn hi vọng mình có thể quên anh một chút. Trong cuộc sống không dễdàng này đôi khi em cũng hi vọng mình có thể thoải mái một chút.

Mấy tấm cuối cùng là gửi từ Tây Ban Nha lúc quay "Thành Thời GianBarcelona". Nhưng mỗi khi xem thêm một tấm thì lồng ngực của anh sẽ đauhơn một chút. Sợi tóc loe hoe rũ xuống, che lại hình ảnh trong mắt anh.

Lần này trở về nước thật ra cũng không dự định ở lại lâu, chỉ là muốn đếnkhán phòng xem buổi lễ trao giải Kim Tượng tối nay, sau đó bay thẳng vềBarcelona. Một năm trước sau khi làm tổn thương cô như vậy, anh đã cảmthấy mình không phải là người đàn ông có thể mang đến hạnh phúc cho cô.Cho nên trong câu chuyện tình này, anh vẫn làm theo kế hoạch ban đầu của mình, lựa chọn buông xuôi. Sau đó lại nghe nói cô và thái tử gia tậpđoàn Hoàng Thiên ở bên nhau, rõ ràng trước ống kính cô cười vui vẻ hơntrước kia, tươi cười nhiều, nói chuyện hài hước, ánh mắt cũng khôi phụclại phóng khoáng hoạt bát như trước.

Giờ khắc này anh nghĩ muốn ôm lấy cô như thế.

Nhưng mà, nụ cười của cô là thứ anh sợ mất đi nhất. Anh mở điện thoại di động ra, nhìn chằm chằm vào ảnh cô trên màn hình -- Anh không muốn mình nhìn lại không thấy được dáng vẻ cô xinh đẹp như vậy. Dù đối tượng cô mỉmcười không phải là mình, anh cũng muốn bảo vệ nụ cười đó.

Cho nên lần này sẽ không nhích đến gần, sẽ không còn xuất hiện.

Đối với tập đoàn Hoàng Thiên mà nói buổi lễ trao giải Kim Tượng một năm sau tuyệt đối là một tin vui to lớn. Không chỉ vì ảnh đế ảnh hậu đều lànghệ sĩ của Hoàng Thiên. Cũng bởi vì trước đây vô số đời tư của ngôi sao trong tập đoàn bị đưa ra ánh sáng, gần như nghệ sĩ có chút tiếng tămcũng dính vào tai tiếng, bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió. Tuy không lunglay như vụ việc cổ đông bị tình nghi buôn thuốc phiện như lần trước,nhưng lần này số lớn video đều xuất xứ từ mạng nước ngoài, trong thờigian ngắn trong nước hoàn toàn không có cách nào khống chế, cho đến nàyvẫn chưa thể bình ổn.

Trong trận phong ba lần này bị thiệt hại nghiêm trọng nhất chính là nữ diễnviên chính trong phim thần tượng "Cô nàng xe đua". Vì việc nữ diễn viênnày bị đưa ra ánh sáng chính là trước khi thành danh có clip khiếm nhãvới một vận động viên nổi tiếng đã kết hôn. Bởi vì cô ta luôn đi theocon đường ngây thơ trong sáng nên quần chúng thật sự không cách nào chấp nhận được việc này. Còn có một số người phỏng đoán cô ta và vận độngviên xảy ra quan hệ là sau khi anh ta kết hôn. Sau đó ngay cả vợ của vận động viên cũng lên tiếng chửi mắng cô ta, nói cô ta "không biết liêmsỉ". Từ đó dư luận gần như hoàn toàn nghiêng về một phía, khiến cô tahoàn toàn thân bại danh liệt. Sau khi sự kiện xảy ra cô ta vẫn không cólàm bất cứ hoạt động công khai gì. Cho đến buổi sáng hơn bảy mươi ngàysau, cô ta bị người ta phát hiện đã đốt than tự sát trong xe thể thao.Tối hôm trước cô ta ghi lại một câu trên blog: "Tôi biết giải thích đãvô dụng. Bọn họ cũng nói cho tôi biết hãy kiên trì, chắc chắn có mộtngày tất cả sẽ tốt lên, nhưng mà..... haizzz." Bên dưới tất cả đều làchửi rủa ngập trời.

Sự kiện ầm ĩ lớn nhất chính là Bách Xuyên và Thiển Thần. Rất nhiều ảnh bọn họ chụp chung đồng loạt được tung ra, phần lớn trong ảnh hai người cócử chỉ thân mật, nắm tay, ôm, hôn má, vừa nhìn cũng biết không phải làquan hệ bạn bè bình thường. Hơn nữa còn việc hai người đang sống chungmập mờ. Vô số fan tan nát cõi lòng, chỉ trích ác ý bay đến nườm nượp,hai siêu sao biến thành "Gay chết tiệt" "Đồng tính luyến ái kinh tởm".Nhưng cùng lúc đó, lại có vô số fan nữ hân hoan kích động với tin tứcnày, dốc sức ủng hộ bọn họ, cũng bày tỏ "Tôi yêu Bách Xuyên, cũng yêuThiển Thần, hai người họ bị bất cứ cô gái nào cướp đi tôi cũng không thể chấp nhận được. Ở bên nhau là tốt nhất, mãi mãi ở bên nhau!". Cho nênso sánh với ngôi sao nữ tự sát kia thì bọn họ chỉ có thể xem lại chịu đủ tranh luận, tình huống tốt hơn nhiều. Sau khi tin tức truyền bá, BáchXuyên không bị bất kỳ ảnh hưởng gì, vẫn hoàn thành công việc, tham giahoạt động theo lẽ thường, có điều tránh không trả lời với bất cứ phỏngvấn gì. Thiển Thần chuyển ra khỏi nhà, từ chối hết tất cả hoạt động công khai, thậm chí không gặp cả Bách Xuyên. Gặp phải ký giả phỏng vấn, anhta cũng chỉ cười ha ha trả lời cho có lệ như cũ "Không có chuyện này".Cũng không lâu sau, Bách Xuyên trở thành nhân vật ảnh bìa của tạp chí"Trào lưu ngôi sao" với tiêu đề là "Bách Xuyên tôi và Thiển Thần khôngphải là quan hệ mập mờ không rõ, chúng tôi đã lĩnh giấy kết hôn từ lâu"để kết thúc vấn đề tranh cãi này. Sau đó, lần đầu tiên anh ta công khaixác nhận trên blog, chỉ ghi nội dung bốn chữ: "Tiểu Thần, về nhà." Trong hàng trăm hàng vạn bình luận đủ kiểu vào, phần lớn là phái nữ trêu đùa, ví như "Tiểu Thần, Bách Xuyên nhà anh kêu anh về nhà ăn cơm", "Ở bênnhau, ở bên nhau", "Tôi lại tin tưởng tình yêu rồi."....

Trong phong ba lần này, tuy nội dung tiết lộ không phải từ nội bộ tập đoànHoàng Thiên đưa ra, nhưng không có nghệ sĩ nào là không dưới cờ HoàngThiên. Mọi người cũng suy đoán đây là kẻ địch lớn của Hoàng Thiên bàytrò phía sau, trước mắt cảnh sát đang vẫn trong vòng điều tra, nhưng cho đến tận nay vẫn chưa có kết quả. Lần này Bách Xuyên là người có kếtcuộc tốt nhất trong hai người vướng phải giông tố. Cuối cùng bởi vì thời đại này thành kiến của mọi người đối với đồng tính luyến ái đã giảm khá nhiều nên tin tức hai người kết hôn ván đã đóng thuyền cũng khiến họnhận được không ít lời chúc mừng. Nhưng đã là ngôi sao, nhất là sao nữtổn thương trên tinh thần và sự nghiệp cũng không phải chuyện đùa. Ngoại trừ ngôi sao nữ tự sát, cũng không ít ngôi sao nữ Hoàng Thiên lục đụctiết lộ ý nghĩ phí hoài bản thân.

Ngôi sao nữ duy nhất không có bất kỳ ảnh hưởng gì đó chính là Thân Nhã Lợi.

Đối với vô số người mà nói, đây là trong dự liệu cũng tuyệt đối là ngoài dự liệu. Bởi vì tuy lý lịch vào nghề của Thân Nhã Lợi có thâm niên, cũngbỏ ra vô số tâm huyết, nhưng con đường nổi danh của cô quá thuận lợi. Dù có biệt danh "Đóa sen trắng số một giới nghệ sĩ" nhưng vẫn có không ítngười cho rằng cô gái sinh ra trong một gia đình bình thường như côkhông thể đi đến ngày hôm nay bằng thực lực của mình được. Nói lịch sửtrong sạch chẳng qua là bản lĩnh giữ bí mật giỏi thôi. Lần này sau phong ba, nghiêm túc, tự ái và cố gắng của cô lại càng nhận được sự thừa nhận của công chúng.

Lần này trên buổi lễ trao giải Kim Tượng, với diễn xuất xuất sắc trong bộphim "Thành Thời Gian Barcelona " cô lại nhận được giải ảnh hậu lần nữa. Trong chớp mắt cô nhấc váy bước lên thảm đỏ, mấy trăm ánh đèn sángloáng đồng loạt chiếu vào cô. Cô mặc một chiếc váy kiểu Hy Lạp trắngsáng thướt tha, mùi thơm của cô quyến rũ như là hoa đỗ quyên mùa xuân.Sự nghiệp thành công, cuộc đời thuận lợi, cô là một phụ nữ có sức quyếnrũ nhất trước sau như một trên đại lộ ngôi sao.

Khi cô đứng trên sân khấu, nhận lấy kim tượng người trao giải đưa đến, cònchưa lên tiếng thì dưới dài đã vang tiếng vỗ tay như sấm. Cô không nhịnđược bật cười, rồi sau đó bình tĩnh nói: "Thường xuyên nghe người tanói: Đừng để ý đến cái nhìn của người khác, nếu không sẽ sống rất mệtmỏi.

Phần lớn người ta giải thích "cái nhìn của người khác" hầu như là tiếng nóiphản đối. Nhưng chính tôi có một cách nhìn hơi khác. Muốn đạt được sựđúng mực, tôi cảm thấy đầu tiên phải học được không phải là thản nhiênnhư nước đối mặt với nhục nhã, mà là học được không vui mừng phát điênlúc được ca ngợi. Khi sự khẳng định không hề trở thành quan trọng vớimình, thì phủ định cũng không còn quan trọng.

Ví như bạn thích người khác nói bạn thông minh, vậy bạn nhất định sẽ để ýngười khác nói bạn ngu xuẩn. Muốn không ngại người khác nói mình nguxuẩn, vậy trước tiên phải nói với bản thân mình: Có lẽ tôi cũng khôngphải là người vô cùng thông minh, nhưng tôi sẽ cố gắng. Luôn dùng cáchnày khích lệ mình, tôi cảm thấy rất hữu hiệu. Nó khiến lòng tôi bìnhlặng, cũng khiến tôi không hề để ý đến rất nhiều chuyện trước kia làmtôi khổ sở. Hiện tại tôi chia sẻ cách này với mọi người, nhất là nhữngbạn bè gặp phải trở ngại nho nhỏ năm nay. Cuộc sống vẫn còn rất dài,chúng ta đều phải cùng nhau sóng vai đi tiếp."

Nói đến đây, cô giơ kim tượng, trong mắt lấp lánh ánh lệ, nhưng đã khôngcòn khóc lóc thảm hại và ngây ngô như lần đầu lãnh giải. Cô cất giữ nước mắt không cho nó chảy xuống, ngược lại lộ ra nụ cười mỉm: "Cám ơn cácbạn."

Sân khấu trao giải lộ thiên sáng chói rực rỡ, bốn phía đông nghịt người,nhưng nếu đứng trên cao ốc xung quanh ló đầu nhìn xuống, chỉ có thể thấy được một biển người. Lấy buổi lễ trao giải làm trung tâm, những conđường giao nhau khuếch tán quanh nó giống như là dòng chảy ra biển rộng, bất cứ lúc nào cũng có dòng xe cộ di chuyển như dòng nước chảy. Còntiếng vỗ tay vang dội kéo dài tựa như tiếng sóng biển vang vọng trờiđêm, vây quanh lấy cô. Mấy năm cố gắng trải qua giống như làn sóng, vàogiờ khắc này được tôn sùng lên đỉnh cao nhất. Cô hưởng thụ tiếng vỗ taylúc này, chẳng bao giờ có phút giây nào cảm khái mình vô cùng may mắnnhư thế.

Sau khi sự kiện Hoàng Thiên bùng phát, cô đã từng lo lằng đề phòng, sợ quákhứ của mình và Bạch Phong Kiệt bị phơi bày ra ánh sáng, cũng sợ sựnghiệp mình cực khổ làm lụng cứ thế bị hủy hoại trong phút chốc. Khoảngthời gian đó cô suy nghĩ thông suốt rất nhiều, ví như vẫn cho rằng mìnhđã chán giới nghệ sĩ, không thích nghề diễn viên nhìn thì vẻ vang nhưthật ra chẳng được tôn trọng này. Cô vốn cho rằng nếu như cuộc đời cóthể bắt đầu lại, bản thân nhất định sẽ chọn trở thành kiến trúc sư. Bởivì đây là ước mơ thuở nhỏ, là một điều tiếc nuối chưa hoàn thành. Chonên khi cô đã tìm được đường lui cho mình, nếu như cô cũng ngã xuống đáy vực thẳm như ngôi sao nữ tự sát kia thì dứt khoát rút lui làm nghề kiến trúc – Nhưng khi thật sự tưởng tượng đến tình cảnh biến thành kiến trúc sư, cô bỗng cảm giác mơ ước kiến trúc của mình lại xa lạ vô cùng. Tuyhọc lời kịch rất nhàm chán, tăng ca quay phim luôn khiến người ta mệtchết được. Nhưng đóng phim đã sớm trở thành công việc của cô, tính mạngcủa cô. Còn kiến trúc đối với cô mà nói càng giống như một kiểu yêuthích nghiệp dư để mà thưởng thức phân tích.

Dần dần cô có một ý nghĩ -- Dù cho xảy ra chuyện gì, cô cũng không muốn rời khỏi.

Không nghĩ đến rằng, rõ ràng cô đã chuẩn bị tốt mình sẽ bị quật ngã nhưng từđầu đến cuối chuyện Hoàng Thiên lại không dính líu đến cô.

Vì vậy, chuyện này dần dần ổn định lại, cô phát hiện quá khứ của mình thật là người no không biết người đói, quá để ý đến cảnh vật tuyệt đẹp để lỡ trong con đường đời, mà quên đi phong cảnh càng rực rỡ hơn ở dọc đường-- Đúng vậy, cô đã thoát khỏi quá khứ. Đối với tất cả số mệnh ban cho,cô cũng vô cùng cảm ơn.

Cuộc sống hôm nay đã không thể trọn vẹn.

Cho nên cô cũng sẽ không thấy được người đàn ông mình từng cam lòng traohết tất cả đang ở trong khán phòng nhìn cô với vẻ mặt thản nhiên, vỗ tay vì vinh quang của cô đến rát cả lòng bàn tay.

Lần này đoạt danh hiệu ảnh đế là Bách Xuyên. Anh ta trao giải thưởng choThân Nhã Lợi trước, bấy giờ đang ở phía sau sân khấu tiếp nhận phỏng vấn của các ký giả. Cố Hi Thành khó khăn lắm mới về nước một lần, dự địnhôn chuyện với anh ta rồi bay về Tây Ban Nha. Nhưng anh ta thật sự bậntối mắt, chỉ có thể gửi tin nhắn cho Cố Hi Thành chờ một chút. Sau khiThân Nhã Lợi nhận giải, Cố Hi Thành đi về phía ngược lại, nhưng khôngnghĩ ra anh tránh được Thân Nhã Lợi nhưng không thể tránh được ThiểnThần. Mới vừa chào hỏi vài câu anh đã bị Thiển Thần kéo đến phòng phíasau sân khấu trao giải. Thiển Thần tìm cái ghế cho anh ngồi xuống: "Anhđã thật lâu không có trở lại, tên Bách Xuyên kia còn bắt anh chờ anh ta, em đi hối thúc anh ta giúp anh."

"Không cần, anh ở đây chờ được rồi."

Rõ ràng Thiển Thần không nghe thấy anh nói gì, sải bước đi ra cửa. Sau đóanh phát hiện điện thoại di động ở trong phòng không có tín hiệu, liếnđi thẳng ra hành lang xem điện thoại. Nhưng không bao lâu anh nghe thấyphía sau vang lên một âm thanh quen thuộc không dứt: "Tiểu Thiển, sao em ngốc vậy, kim tượng của Bách Xuyên sao em lại có thể ném trên đất? Ngay cả cháu gái của chị cũng biết thứ này phải được trưng trên bàn, em làcái tên dơ dáy..."

Tim ngừng đập một nhịp, anh cảnh giác ngẩng đầu. Nhưng không còn kịp nữa, Thân Nhã Lợi đã đi đến.

Cô vẫn mặc chiếc váy dạ hội trắng mới vừa rồi, nhưng mái tóc vốn quyến rũđã bị hất hết ra phía sau. Cô quơ quơ kim tượng trong tay, đi đến cửavốn muốn mở miệng chỉ trích Thiển Thần đôi câu, lại không tìm thấy người bên trong. Vừa định quay người rời đi lại phát hiện ở trong góc có dáng người cao cao, cô bất chợt nhìn thoáng qua, nhưng ánh mắt lại không thể di chuyển khỏi người đàn ông kia.

Ngôi sao bình thường cũng ăn vận chói mắt, tất cả ánh sáng trong buổi tốihôm nay đều tập trung lên sân khấu trao giải vinh dự. Anh đứng dưới ánhsáng mỏng manh, mặc một bộ đồ vest đen trang nghiêm. Giống như một bứctrang chân dung sở trường của họa sĩ Rembrandt Hà Lan, bởi vì một phầntư gương mặt ở trong bóng tối nên hiện lên vẻ sáng tối đối lập mãnhliệt, đường nét vô cùng rõ ràng. Anh ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt cô kinhngạc trong giây lát. Trong khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau, thời gian cũng như ngừng lại giây phút này.

Trong đầu từng thử diễn cảnh tượng lúc hai người gặp lại. Một dạo cô cho rằng hoặc là mình sẽ tát anh một bạt tai thật mạnh, hoặc là sẽ nhục nhã nhào đến khóc trong lòng anh.

Nói tóm lại nhất định là long trời lở đất. Dù sao yêu thương nhiều nhất lẫn căm hận đau nhất của mình cũng đều cho anh.

Nhưng thực tế lại khác xa với tưởng tượng. Từ mấy tháng trước anh bắt đầuviết thư cho cô với mở đầu là "Nhã Lợi, không biết gần đây em sống rasao" thì tất cả xung đột giữa bọn họ lại như kỳ tích trong một đêm hóathành hư ảo. Cô không nhắc đến một chữ chuyện cô và Lý Triển Tùng. Chỉnói sơ lược một chút cuộc sống mình rất thuận lợi, mua xe mới, chuyểnnhà mới, phim có hi vọng đoạt giải, sau đó hỏi lại tình trạng gần đâycủa anh. Anh cũng như vậy không nói về hôn nhân của mình, phần lớn đềunói về vấn đề công việc. Bọn họ thư từ qua lại với đối phương một cáchlịch sự và hơi xa cách, giống như hai người chưa từng ở bên nhau. Nhưlúc anh kết hôn lạnh lùng đoạn tuyệt quay đi chỉ xuất hiện ở trong giấcmộng vậy.

Cho nên lúc này cô có thể làm chỉ là lộ ra vẻ mặt thêm giật mình, sau đódùng tư thế chủ nhân khách sáo cười nói: "Anh vừa trở về à."

"Ừ." Anh dừng một chút, lại bổ sung, "Vừa về được hai ngày, có điều sắp về bên kia lại."

"Vậy à, thật vất vả mới về nước được một lần, đáng tiếc quá." Cô nói châmchước, cố gắng không để cho mình nói ra cảm xúc quá nhiệt tình hay là có chứa giận dỗi.

"Chủ yếu là bên kia còn công việc. Có điều, chúc mừng em đoạt giải nhé, ảnh hậu." Anh cười ôn hòa.

"Cám ơn nhé." Cô đắc ý lắc lắc kim tượng của mình, lại cầm cúp ảnh đế lên,"Đúng rồi, em phải đi tìm Thiển Thần, vậy mà cậu ta lại dám ném kimtượng của Bách Xuyên người ta trên đất, thật là cái tật lôi thôi nhiềunăm không đổi mà."

Trước khi cô nói tạm biệt, anh đã cướp lời: "Ở đây chờ đi. Mới vừa rồi cậu ta ở đây, vừa đi gọi Bách Xuyên rồi."

"Cũng được, vậy chúng ta ngồi ở đây đã."

"Được."

Hai người đi vào phòng, mỗi người ngồi một đầu ghế salon, tán gẫu câu cócâu không. Rốt cuộc Thân Nhã Lợi là diễn viên vào nghề nhiều năm kiêmngười nổi tiếng khôn khéo có thể tự nhiên tìm đề tài, hơn nữa có thểkhiến cho người ngoài nhìn vào hai bọn họ như bạn thân gặp lại qua lâungày xa cách.

Có Hi Thành có vẻ chẳng giỏi nói, phần lớn thời gian cũng chỉ lẳng lặngnhìn cô, nghe cô nói chuyện, nhiều nhất cũng chỉ trả lời có lệ hoặckhông.

Trạng thái vậy thật sự khiến người ta mệt mỏi. Thời gian trôi qua càng lâu,cô càng cảm thấy cực khổ -- Tại sao lại đến tình trạng này, vẻ bề ngoàinày còn phải dựa vào cô duy trì được bao lâu đây?

Cảm xúc trong lòng thật ra đã xấu đến cực điểm, nhưng bề ngoài cô hoàn toàn không nhìn ra. Chỉ hi vọng Thiển Thần và Bách Xuyên nhanh chút để cô cũng thoát khỏi trạng thái khó xử này.

Nhưng khi Thiển Thần và Bách Xuyên đến thật thì cô lại có cảm giác mất mát khó hiểu.

Có điều cô không để mình trở lại trạng thái ban đầu. Ở bên bọn họ tròchuyện vài câu, cô cũng viện cớ còn có việc phải đi. Anh giống như haingười Bách Xuyên và Thiển Thần không có giữ cô lại nhiều. Cô lại dây dưa ở hiện trường lễ trao giải hơn mười phút, sau đó rời đi dưới sự thúcgiục của A Lẫm. Sau khi ngồi lên xe, cô luôn quay đầu nhìn lại sân traogiải, trong lòng không hiểu tại sao rõ ràng mình đi quả quyết nhưngtrong lòng vẫn không muốn rời khỏi anh.

Điều này có lẽ chính là "không cam lòng". Dù mình đã không hề yêu người đànông này nữa, không có ý định qua lại quá nhiều với anh, nhưng vẫn cămhờn anh thoải mái hơn mình -- Không sai, cô đã không hề yêu anh nữa. Côsẽ không yêu một người tổn thương mình.

Ba giờ sáng đêm đó cô cũng không ngủ được. Chỉ có thể nằm chơi điện thoạidi động. Nhìn thấy hộp thư trong điện thoại xuất hiện tiêu đề "Re: Re:Re: Re: Re: Re: Nhã Lợi", cô hơi nhỏm dậy khỏi giường, mở thư trong điện thoại ra. Quả nhiên là anh gửi đến, nội dung đơn giản, rõ ràng, ngắngọn hơn trước kia nhiều: "Nhã Lợi, 8h tối ngày mai anh bay về Barcelona. Nếu như em không có chuyện gì quan trọng, xế chiều chúng ta cùng nhauăn bữa cơm nhé."

Cô nhìn khắp xung quanh, nhà mới vẫn còn trong bóng tối. Hoa nở đầu xuântrên bệ cửa sổ đã héo tàn, bông hoa khô héo như miếng vải rách nhănnhúm, bay múa rơi rụng trong gió đêm. Nhưng phong tín tử trồng trongchậu thủy tinh vẫn xum xuê, cùng với rêu như thảm nhung và bùn đất ẩmướt trộn lẫn vào nhau, lan tỏa mùi thơm hoa cỏ nồng nàn. Có lẽ vận mệnhthật sự cùng một nhịp thở với sở thích con người. Cô vẫn rất thích phong tín tử, vốn là thích đóa hoa cao quý màu xanh tím, dáng vẻ xum xuê lạidễ thương, vẫn còn chưa quan tâm đến ngôn ngữ hoa của nó. Cho đến gầnđây cô mới biết được từ trong một kịch bản, ngôn ngữ của loài hoa nàychính là tình yêu khổ đau và hoài niệm mãi mãi.

Điều này dùng để miêu tả mình và Hi Thành trước kia thích hợp biết bao. Gặpmặt một lần cuối đi, cho chúng ta tạm biệt cũng là kết thúc tốt đẹp --Cô tự nói với mình như thế, sau đó nhận lời mời của anh.

Ngày hôm sau cô cố ý chọn nhà hàng gần sân bay quốc tế để gặp mặt anh. Nhưng trời không đẹp, ngay cả ngày cuối cùng mà bầu trời cũng mang vẻ mây mùthảm đạm. Khi cô đến nhà hàng, bên ngoài đã đổ mưa dầm. Trong nhà hàngchỉ có le que vài ba bàn, anh đã sớm ngồi trước cửa sổ chờ chực cùng với vali hành lý của mình. Có lẽ thời tiết ảnh hưởng đến tâm trạng của cô,ngày hôm nay ngay cả sức lực ngụy trang tâm trạng cô cũng không có,chẳng qua hơi có vẻ mệt mỏi ngồi đối mặt với anh, tự mình máy móc nóivới nhân viên phục vụ thức ăn cô muốn.

Lúc dùng cơm cũng rất nhàm chán, cô giống như học sinh tiểu học ăn cơmtrước mặt giáo viên, ngoại trừ thức ăn trong dĩa ra thì không nhìn gìkhác. Nếu như không phải ngàn lần bất đắc dĩ, nhất định sẽ không mởmiệng nói chuyện. Món ăn nhà hàng này phù hợp với định luật xử lý hắc ám của sân bay, khiến cho cô cảm thấy nuốt xuống cũng khó khăn. Kế hoạchdự định tạm biệt vui vẻ như vậy quả nhiên không thể nào thực hiện, cảquá trình cô chỉ nhớ cơm khó ăn bao nhiêu, không khí ngượng ngùng baonhiêu. Sau khi cơm nước xong, cô nhìn thời gian rồi nói: "Còn bốn tiếngnữa mới cất cánh, em không tiện đến nơi đông người, anh đi gửi hành lýký gửi trước đi."

"Không sao, anh không mang chất lỏng, không cần phải gửi ký gửi."

"Vậy chúng ta ở nơi này chờ trước nhé?"

"Ừ."

Xin anh, buông tha cho em đi. Cô khóc không ra nước mắt ngồi lì trên ghế,trên mặt đã không còn vẻ kiên nhẫn. Anh phản ứng rất nhạy cảm, nhìn bênngoài một chút rồi nói: "Để anh mang hành lý đi gửi ký gửi, sau đó đivào nhân dịp mua ít đồ mang về Tây Ban Nha."

Trong nháy mắt cô hơi yên lặng, vẫn đứng lên với anh, đeo kính vào: "Thôi, em đi với anh."

"Không sao, tự anh đi được."

"Em đi với anh."

Anh cười: "Thật sự không cần..."

Nôn nóng không lý do khiến cô bốc hỏa: "Anh có phiền hay không vậy. Thật sự khách sáo như vậy thì hôm nay đừng hẹn em ra dùng cơm. Nếu đã kêu người ta ra thì nào có đạo lý bảo em đi trước hả? Có phải anh ở nước ngoàisống lâu quá nên ngốc đến mức độ mọi người trong nước làm thế nào cũngkhông biết chứ?"

Đột ngột bị một trận giáo huấn ập xuống, anh hơi ngạc nhiên, nhưng vẫnnghiêng đầu, nụ cười sâu hơn một chút: "Biết rồi. Ảnh hậu dạy dỗ chíphải."

Hôm nay cô mặc áo khoác thấp cổ màu xám tro, có vẻ như cũng không dễ nhậndạng, cho nên sau khi đi vào sân bay, ngoại trừ nhân viên ký gửi ra thìcũng không có ai nhận ra cô. Giải quyết xong tất cả thủ tục phức tạp, cô đưa anh đến nơi xếp hàng kiểm an. Hơn phân nửa người xếp hàng đều làngười nước ngoài, phía trước là người Tây Ban Nha và phía sau bốn nămngười Ấn Độ đã kẹp bọn họ lại ở giữa. Đội ngũ chậm rãi di chuyển, giốngnhư là bánh răng của một dây xích lỏng lẻo từ từ giải thoát ràng buộcgiữa mọi người, chia bọn họ về phía xa không nhìn thấy lẫn nhau nữa. Lần đầu tiên cô phát hiện, ở nơi như sân bay này, cho dù có nhiều lời muốnnói cho đối phương biết hơn nữa cũng sẽ không nói ra được một chữ. Côchỉ có thể yên lặng cúi đầu nghịch điện thoại di động.

"Em vẫn còn giữ nó."

Tiếng nói anh đột ngột vang lên dọa cô giật mình, cô ngẩng đầu, nhưng đốidiện với khuôn mặt rất gần của anh lại vội vàng quay đầu sang nơi khác:"Anh nói cái gì?"

"Rùa." Anh chỉ chỉ điện thoại di động của cô.

Lúc này cô mới nhớ đến màn hình điện thoại di động là con rùa Ngu Ngơ lườibiếng cô đành phải nuôi. Nhưng nếu như không phải anh nói ra, cô cũngsắp quên mất con rùa này là mua cùng với anh. Cô đáp một tiếng, thuậnmiệng nói: "Bây giờ cũng lớn không ít rồi."

"Con Ngốc Nghếch của anh vẫn còn, cũng đã lớn."

Anh lấy điện thoại di động của mình ra, bật một đoạn phim cho cô xem. Đoạnphim vô cùng vui chính là tuy Ngốc Ngếch lớn hơn trước kia không ít,nhưng nó vẫn không sửa được thói quen để tâm đến chuyện vụn vặt, cả đoạn phim từ đầu đến cuối nó vẫn cứ xông về phía trước, tốc độ chạy nhanhđến mức không giống rùa, sau khi nhào đến góc tường lại đụng đầu vàogóc. Cô không nhịn được cười ra tiếng, nhận lấy điện thoại trong tay của anh, muốn xem lại lần nữa, nhưng không cẩn thận chạm phải nút home củađiện thoại di động. Sau đó đoạn phim đóng lại, màn hình điện thoại củaanh xuất hiện trước mắt chính là ... hình của cô.

"Ha ha, bây giờ anh vẫn còn là fan của em à." Thật ra trong lòng đã chua xót đến hơi đau đớn, nhưng cô vẫn gắng gượng nói đùa.

Đợi thật lâu không nghe được đáp án của anh. Cô ngẩng đầu theo bản năngnhìn anh một cái, không nghĩ đến lại giao nhau với ánh mắt anh. Né tránh ánh mắt anh lần nữa, cô đã ảo não đến mức muốn làm người lâm trận chạytrốn. Nhưng lý trí lại tự nói với mình không thể làm vậy. Nhưng nãy giờanh không nói gì, cô cũng không có bất cứ can đảm nào tìm đề tài nữa.Một lát sau, trong hoàn cảnh phía trước sôi nổi tiếng Tây Ban Nha, cônghe thấy tiếng nói của anh trầm tĩnh rõ ràng vang lên bên tai: "Còn nhớ lúc trung học em viết thư tình cho anh không. Ở trong thư em nói vớianh, em thích anh."

Ánh mắt cô đột ngột trợn to.

"Khi đó anh biết em và Khưu Tiệp thông đồng chơi anh. Nhưng biết trong láthư này ít nhiều cũng có chút tình cảm của bản thân em. Anh không biếtem thích anh được mấy phần, nói dối mấy phần. Chẳng qua là từ đó về sauanh đã hoàn toàn xong đời. Bởi vì anh rất thích em, cho nên sau này anhlàm rất nhiều việc sai, thậm chí ngay cả tình trạng sức khỏe cha em cũng không điều tra qua. Anh xin lỗi."

Cô đưa lưng về phía anh, hoàn toàn không biết nên quay đầu lại đối mặt với anh thế nào.

"Anh biết những lời này không nên nói cho em biết. Nhưng anh cảm thấy nếunhư không nói khẳng định sau này sẽ hối hận." Anh dừng lại một chút,giọng nói càng thêm trầm xuống, "Nhã Lợi, anh đã ly hôn rồi. Cả đời nàyanh chỉ yêu một mình em, sau này có lẽ cũng không thể yêu người khácnữa."

Người Tây Ban Nha phía trước đang trình hộ chiếu cho nhân viên an ninh xem,trong đầu của cô chỉ còn lại một màu trắng xóa. Anh cũng lấy ra hộ chiếu của mình, giọng nói thoải mái hơn vừa rồi rất nhiều: "Đúng rồi, lần này trở về anh phát hiện em quyến rũ hơn trước rất nhiều. Biết bây giờ emsống hạnh phúc anh vui vẻ hơn bất cứ ai."

Nhân viên an ninh đã kiểm tra xong hộ chiếu và vé máy bay của anh. Anh nhậnlấy, sau đó vuốt vuốt đầu cô: "Đi ra đó đi, anh đi đây. Đến Barcelonaanh sẽ gửi thư cho em."

Tóc dài bị vò rối lúc anh buông tay rũ xuống che tầm mắt. Chỉ cần nơi anhchạm qua cũng sẽ để lại dấu vết nóng hầm hập, rồi lại đau âm ỉ. Hiện tại cô đã vô cùng xác định mình đã không hề yêu người đàn ông này nữa. Cóđiều là cô không biết tại sao chia ly lại khiến người ta cảm thấy đaukhổ như vậy. Tuy nhắm mắt lại nhưng ánh mắt cười dịu dàng của anh vẫnhiện lên không xua đi được trong đầu. Cô cúi đầu xuống, loáng thoángnghe thấy tiếng bước chân của anh rời xa. Cuối cùng cô lấy can đảm nhìnlên trước lần nữa, lại chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng anh từ từ biến mất trong biển người.