Tứ Mạc Hí

Quyển 2 - Chương 28: Phiên ngoại



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: CP88

***

Ngoại truyện: Có người vẫn nhớ hai người đã từng gặp gỡ

Năm 2017.

Cháu gái Đường Du đang lật xem một cuốn album ảnh cũ, bỗng nhiên phát hiện ra gì đó, oang oang gọi: “Bác ơi, hai đứa trẻ này cũng ở trong họ của chúng ta à? Sao trước giờ con chưa thấy bao giờ nhỉ?” Đường Du đang làm nước trái cây nghiêng đầu qua nhìn. Đó là một tấm ảnh cũ, trong ảnh có hai đứa bé, một trai một gái, bé trai tóc cắt ngắn gọn gàng, một khuôn mặt nhỏ xinh đẹp nhưng biểu cảm nghiêm túc và thận trọng, mặc ác sơ mi màu nhạt, áo khoác sẫm màu, quần dài cùng giày màu cà phê, một bộ dáng nhàn nhã thanh tao như vị thân sĩ nhỏ. Bé gái mặc quần yếm rộng thùng thình, buộc tóc trên đầu còn có quả bóng nhỏ nhỏ đung đưa, đôi mắt to tròn, đáng yêu khiến cho người ta chỉ muốn cưng nựng. Khung cảnh xung quanh dường như là ở một khu rừng rậm, còn có hàng cổng thờ thần dài phía sau, trong tấm ảnh, hai đứa bé cũng không nhìn trực diện vào ống kính.

Đường Du đang định mở miệng, cô cháu gái đã nói: “Ảnh này chụp ở Nhật Bản ạ?”

Sau đó nhìn vào ngày chụp: “Oa, năm 1998, hai mươi năm rồi cơ á?”

Quả thực là đã hai mươi năm trôi qua rồi.

Đây có lẽ là khoảng thời gian Đường Du ở Nhật Bản, trong một khách sạn kia gặp được hai đứa bé này, sau đó chụp lại, hiện tại bà vẫn còn nhớ, bởi vì Đường Du là nhà văn chuyên viết truyện thiếu nhi, hai đứa nhỏ này tình cờ khiến bà nảy sinh ý muốn lấy chúng làm tư liệu sống.

Đường Du nhớ bé nam này tên gọi Nhiếp Diệc, mà cũng có thể là Nhiếp Dịch, hoặc là Nhiếp Ý gì đó. Tiếng trung chữ đồng âm nhiều lắm, cái tên kia phát âm đại khái là như vậy. Tên bé gái thì tên Phi Phi. Bé trai kia hôm ấy từng hỏi bé gái: “Có nhiều chữ đọc là fei lắm, em là fei(*) nào? Bé gái liền nháy mắt: “feifei fei a.” Nói xong vui vẻ dang hai tay ra làm như máy bay cất cánh chạy vòng quanh bé trai kia. “Bay cao như vậy nè!”

(*) Phi [fei], tiểu Phi Phi hồi ấy cứ nghĩ tên mình là 飞 (bay), nhưng thật ra tên bạn ấy là 非 (không- tên này trong chương nào đó bà của Phi Phi có giải thích ý nghĩa tên rồi đó 
chapter content

), hai cái này đều đọc là [fei] nên tiểu Phi Phi nhà ta hiểu nhầm 
chapter content

)

Sau đó lúc làm thủ tục trả phòng khách sạn Đường Du lại tình cờ gặp được mẹ của bé gái kia.

Hai người tán gẫu, lúc này mới biết tên bé gái là Phi Phi, không phải là phi trong bay cao bay xa. Bé gái này cũng họ Nhiếp, gọi là Nhiếp Phi Phi, vừa mới tròn bốn tuổi.

Hồi ức tràn về như nước tràn bờ đê, muốn ngăn lại cũng không được nữa.

Đường Du nhớ, ngày gặp được hai đứa bé này là đang trong mùa anh đào nở rộ. Cũng là mùa biển xanh trời xanh, cảnh xuân tươi đẹp, chim cu cu cùng cò trắng từ hướng Bắc di cư về phương Nam, một đường bay thẳng, trong tầm mắt đều là không khí xuân trong lành tươi mát. Khách sạn nơi Đường Du ở vựa vặn xây một công viên, bên trong có một khu rừng nhỏ, trong khu rừng phía sau khách sạn có một đền thờ, dẫn đến đền thờ là 17 cây cổng thờ thần, khi ấy mỗi sáng bà đều đến trước chỗ này đi dạo.

Sáng ngày hôm đó, mới ngồi trên bậc thềm đá thư giãn không được bao lâu thì bà nhìn thấy hai đứa nhỏ từ trong lớp sương mù một trước một sau bước tới. Bé trai đi đến cổng đền thì dừng chân, bé gái ở theo sau nhóc ấy không xa thấy vậy thì cũng dừng lại. Đường Du vốn là nghĩ rằng có lẽ là người trong khách sạn mang theo hai đứa nhỏ đi tới đây thám hiểm, phía trước là anh trai còn sau là em gái, có lẽ là lạc mất người lớn rồi chăng.

Thế nhưng im lặng một lúc, bé trai liền quay lại bé gái kia mở miệng: “Ra khỏi khách sạn em liền đi theo anh, theo tới tận đây, bố mẹ em đâu?” Nhìn qua đoán chừng là một cậu bé khoảng bảy, tám tuổi, một tay cậu nhóc bỏ trong túi quần, đầu hơi cúi, bộ dáng như người lớn dạy dỗ trẻ nhỏ. Khách sạn cách nơi này cũng không gần, đường cũng không hề dễ tìm, Đường Du lúc này mới chú ý tới tờ bản đồ trong tay bé trai. Ôi, lại thật sự không có người lớn đi theo, mà hai đứa bé này còn không phải anh em.

Sáng sớm sương mù dày đặc bao phủ, con đường có mười bảy cổng đền thờ thần xếp thành hàng dài cao dần lên tít đỉnh núi, hai đứa nhỏ ấy đứng đó, luôn duy trì một khoảng cách.

Đường Du cảm thấy mới mẻ.

Đứng trước cổng đền thờ, đứa bé mới lớn tên Nhiếp Diệc đã khiến Đường Du cảm giác rất mới mẻ khi đó mới vừa tròn bảy tuổi. Nhiếp Diệc lúc bảy tuổi cực kỳ không thích trẻ con, tuy rằng lấy tuổi của cậu ra mà xét thì cũng chỉ là một đứa bé. Vì vậy nên lúc ra khỏi khách sạn phát hiện cô nhóc kia đi theo mình cũng không buồn để ý.

Cậu vốn muốn đi tới gần chỗ cổng đền này, trên bản đồ có đánh dấu chỉ cách khách sạn hai km, còn có núi và hang động. Con trai bản tính yêu thích mạo hiểm, cậu chọn một nơi khó đi nhất trong đó. Nhưng cô nhóc này nhìn qua đoán chừng chỉ tầm ba, bốn tuổi, đường đi khó khăn như vậy, đáng lẽ là không thể đi theo xa được như thế. (bát bát: cái này ngừi ta gọi là sức mạnh tình yêu:3)

Kỳ thực cậu còn dự tính, đoán đi qua khách sạn có hai thảm cỏ lớn dùng để đá bóng, cô nhóc kia sẽ sợ sệt mà khóc lớn đòi về. Chuyện này cậu vốn rất chắc chắn, mấy đứa nhỏ như vậy, cái gì cũng sợ, lại đặc biệt yếu đuối thấy ghét, đặc biệt là mấy cô nhóc, vừa khóc vừa nháo đến là ồn ào. Giống như đứa em gái nuôi mẹ cậu mang về kia vậy.

Cậu cau mày nhìn qua thảm cỏ, cô nhóc đó theo cậu đi qua đó, hơi khiến cậu kinh ngạc đó là cô nhóc không có dừng lại khóc rống, cho đến khi cậu tiến vào rừng rậm, đứa bé kia theo đuôi bước chân của cậu cũng không chần chừ mà chạy theo. Điều này tuy khiến cho cậu nhìn cô nhóc đó với một ánh mắt khác, nhưng nội tâm vẫn như cũ chắc chắn sẽ đến lúc cô nhóc đó phải dừng lại ồn ào một trận thôi, bất giác suy nghĩ đó lại cậu vừa đi vừa tính toán thời gian.

Giữa núi Thần Vụ, mơ hồ có tiếng chim hót, cây cỏ hai bên núi đá đều bị sương làm cho ướt đẫm, sương phủ đầy trên mấy tán lá xanh lại đặc biệt khiến chúng thêm xanh tươi mơn mởn, cũng khiến cho khí sắc trời xuân càng thêm tinh khiết.

Bọn họ một trước một sau đã đi như vậy được 20 phút rồi, suốt dọc đường cậu duy trì tốc độ bước chân khá chậm, hơn nữa còn đặc biệt chọn con đường đơn giản hơn gấp trăm lần dự tính ban đầu. Nguyên nhân chính có lẽ là do cô nhóc ở phía sau kia.

Lúc vừa mới đi vào khu rừng có một nhánh ngã ba đường, cậu trong lúc vô tình quay đầu lại liếc cô nhóc kia. Khi đó không biết là làm sao cô nhóc bị ngã sấp mặt, cậu quay đầu lại đúng lúc cô nhóc đang chật vật từ dưới đất bò lên, lúc phát hiện cậu đang nhìn mình, liền ngượng ngùng kéo kéo kéo quần xuống, lại có chút ngượng ngùng cười cười với cậu, trên đầu gối vì lần ngã đó mà dính một ít bùn.

Nhiếp Diệc nhìn một lúc, quỷ thần xui khiến thế nào cuối cùng lại chọn con đường so với dự định ban đầu hoàn toàn ngược lại.

Trên đường cậu nghe được tiếng bịch hai lần, đoán chừng đều là cô nhóc trượt chân ngã. Mỗi lần như vậy cậu lại rút điện thoại ra, chờ cô khóc nháo thì gọi điện về khách sạn, để bố mẹ của cô nhóc đến đón về, nhưng cô nhóc đó hoàn toàn không gây phiền đến cậu, bò lên vỗ vỗ hai tay vào nhau, sau đó lại phủi phủi đầu gối, sau đó lại tiếp tục bám theo phía sau.

Lại thêm 20 phút nữa, coi như cũng đã gần đến đích, Nhiếp Diệc liếc mắt một cái nhìn cổng đền thờ thần cao to phía trước, rốt cuộc không nhịn được quay đầu lại hỏi cô: “Ra khỏi khách sạn em liền đi theo anh, theo tới tận đây, bố mẹ em đâu?”

Cũng chính lúc ấy cậu mới chính diện nhìn đến cô nhóc ấy dáng vẻ thế nào. Tóc trên đầu dùng một chiếc dây cột cao lên, chiếc dây cột tóc còn có hai quả cầu nhỏ màu xanh nước biển lắc qua lắc lại, mái cắt bằng dài đến lông mày, chỉ để lộ ra đôi mắt thật to, khuôn mặt trẻ con bầu bĩnh, làn xa trắng hồng hào, đại khái là có lẽ đi đường quá lâu nên có chút mệt, môi hồng nhạt hơi mở thở hổn hển.

Thật sự là một bé gái rất khả ái.

Cô nhóc không lên tiếng.

Cậu nhíu nhíu mày, nghĩ rằng có thể cô nhóc này nghe không rõ câu hỏi của mình, liền đi gần đến vài bước nhắc lại lần nữa: “Sao lại đi theo anh? Bố mẹ em đâu?”

Cô nhóc vẫn im lặng không trả lời, do dự một chút rồi đi đến gần cậu vài bước, sau đó như quyết tâm cái gì, tăng nhanh tốc độ bước chân, bình bịch bình bịch, đến khi cách trước mặt cậu chỉ còn hai, ba bước đột nhiên dừng lại, hơi vặn vẹo người, sau đó tay phải từ phía sau lưng lôi ra bó hoa: “Anh xinh đẹp, tặng anh hoa nè.” Trên cánh tay mập mạp cầm một bó hoa vân môn màu trắng, bó hoa này cao cũng phải đến nửa cô nhóc. Cô nhóc ấy ngẩng đầu lên nhìn cậu, ánh mắt nhu thuận, lại có chút kì cục nhìn cậu.

Nhiếp Diệc sửng sốt: “...... Tặng anh hoa?”

Cô nhóc sờ môi, sau đó nhón chân nâng cao tay, dùng sức đặt bó hoa vào trong lòng cậu, miệng còn giục: “Cầm đi nè.”

Loại hoa vân môn này không phải ở giữa núi này có thể tùy ý hái ở dọc đường, điều này khả năng lớn là nhóc con này mang đi từ trong khách sạn, sau đó đi theo cậu 40 phút, còn không tiếc vấp ngã mấy lần trên đường. Hoa này dù vậy vẫn không bị dập nát, chỉ là cành cùng cánh hoa dính chút bùn.

Cậu nhìn hoa trên tay mình một chút, lại cúi đầu nhìn cô ba giây, sau đó cậu hỏi cô nhóc: “...... Em theo anh, chính là vì muốn đưa cho anh cái này?”

Cô nhóc phải ngước cao đầu nói chuyện với cậu, đã có chút mỏi cổ, đưa tay ra vẫy vẫy: “Anh ơi, anh ngồi xuống nói chuyện với em được không?”

Cậu liền ngồi xuống phối hợp với độ cao của cô. Kết quả vừa mới ngồi xuống cô nhóc kia liền tiến đến trước mặt cậu, cậu còn chưa kịp phản ứng, liền bị một đôi môi ập đến, chụt một cái hôn môi cậu, còn liếm liếm thêm vài cái. Đôi môi hoa anh đào của cô nhóc vừa rời đi, hai tay cùng lúc cũng buông khỏi, cậu còn đang sững sờ, nhóc con kia lại cũng như ngượng ngùng rũ mắt xuống, tuy nhiên vẫn nhớ tới xin xỏ: “Anh ơi mang em đi chơi cùng đi.”

Cậu còn chưa kịp trả lời, cô nhóc lại đột nhiên kinh ngạc: “Ôi ôi, sao mặt anh lại bị bẩn rồi?” Nói xong liền đưa tay lên, “Phi Phi lau đi cho anh nhé.”

Nhiếp Diệc không nói lời nào liền giữ chặt lấy cổ tay cô, khiến cho tầm mắt cô nhóc lần nữa thả xuống bàn tay bùn đất lem luốc: “Nói thử xem, vì sao mặt anh lại bị bẩn hả?”

Cô gái bình tĩnh nhìn lòng bàn tay của mình, nhỏ giọng nói: “Xì.”

Cậu nói: “Có biết là không nên......”

Cô nhóc vô tội nói: “Anh ơi đừng làm như đấu vật thế.” Lại làm bộ nhăn nhó: “Đau nha.” Cuối cùng, có chút chờ mong nhìn cậu: “Anh ơi, anh lại cho hôn nữa nhé.”

“......”

Một đứa bé bốn tuổi bình thường, tư duy còn chưa khai mở, không nói được lý lẽ cũng không nói được theo trình tự, đương nhiên càng không thể đòi hỏi hành động của bọn nhỏ có logic. Mà cô nhóc này so với hiểu biết của cậu lại như hơn một bậc, quả thực khiến cho cậu mở ra một thế giới mới, cho cậu biết được trong đầu một đứa bé đến cùng có bao nhiêu cái tưởng tượng.

Nhiếp Diệc đứng lên, một tay đút túi quần một tay cầm bó hoa vân môn cô nhóc vừa mới đưa cho, trầm mặc hai giây nói: “Anh dẫn em đi tìm bố mẹ.”

Cô nhóc vẻ mặt lập tức khẩn trương: “Anh xinh đẹp tức giận rồi?”

Cậu không có tức giận, chỉ là có chút không biết xử lý với một cô nhóc thích nói lý luận không như những đứa bé bình thường ra làm sao. Đang tính tùy tiện dỗ dành cô nhóc một chút, cô đã oan ức chớp chớp đôi mắt, tự mình gật đầu: “Anh đẹp trai tức giận thật rồi.”

Hóa ra lại còn là một đứa nhỏ cố chấp, cậu phủ nhận nói: “Anh không tức giận.:

Cô nhóc thế nhưng kiên định lắc đầu: “Anh chính là tức rồi, bởi vì hôn anh nên anh tức giận rồi!”

“......” Đáng lẽ nên sớm từ bỏ cùng cô nhóc này phân phải trái, cậu bất đắc dĩ, tay móc ra một chiếc khăn giấy vừa lau mặt vứa nói, “Cứ cho là có tức giận, thì anh cũng phải tức giận vì em biến mặt anh thành như vậy này.”

Cô nhóc không biết có nghe không, hai giây sau mặt lại sưng lên: “Không thể trách Phi Phi nha, tặng hoa xong là phải thơm mà, ngã đau xong cũng còn phải thơm đấy.”

Đây chính là không có nghe vào tai rồi......

Hiển nhiên cô nhóc còn chìm đắm trong cái suy nghĩ “Bởi vì bị hôn lén nên anh đẹp trai tức giận rồi,” đồng thời cho là đã nghĩ ra được một cái lý do hết thức thỏa đáng bước đến, không tiếc công sức lắp ghép từ ngữ thành một câu dài nói với cậu: “Anh không biết ạ, tặng hoa xong đều phải thơm, té đau xong cũng phải thơm, đó là phép lịch sự đó!”

Nhiếp Diệc lau mặt xong, nghe đến lý luận mới mẻ vậy thì sửng sốt một chút: “Phép lịch sự? Ai nói vậy với em, nói đây là phép lịch sự?”

Cô nhóc như là bị hỏi cho cứng họng, chống tay suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Không phải là do Phi Phi nghĩ ra đâu.” Khả năng có lẽ cũng cảm thấy nếu thừa nhận là mình tự nghĩ ra sẽ không có sức thuyết phục, do dự hỏi cậu: “Anh ơi, anh không thích Phi Phi rồi hả?” Mặt liền bí xị, muốn kéo tay cậu, đến một nửa đường thì lại rụt về “A” một tiếng sau đó quay đầu chạy đi đâu đó.

Nhiếp Diệc khi ấy nhìn cô nhóc xị mặt cũng hơi đáng thương, vốn định nhẫn nhịn chịu bùn đất cầm tay cô nhóc, kết quả đứng trơ đó nửa ngày không phục hồi lại tinh thần.

Chờ đến khi đuổi kịp cô nhóc đến một bờ suối, lại thấy cô đang đứng ở bên bờ rửa tay, vừa chà rửa còn vừa bi bô hát: “Rửa đi rửa sạch bùn đất, rửa đi rửa sạch hết bẩn.” Nơi này là một con suối nhỏ chảy từ trên núi, cô cúi người chà rửa rất chăm chú, hát cũng rất vui vẻ. Nhiếp Diệc lặng lẽ đi đến phía sau cô, khoanh tay nhìn cô một hồi lâu, thử mô phỏng theo suy nghĩ của cô nhóc, mở miệng hỏi: “Đột nhiên chạy đi mất, là nhìn thấy cái này chơi vui hơn rồi sao?”

Quay đầu lại nhìn thấy cậu khiến cô nhóc hơi giật mình, nhưng cuối cùng lại vô cùng vui vẻ đứng lên, kéo tay cậu, vẻ mặt ngượng ngùng nói với cậu: “Không phải, anh đẹp trai không thích Phi Phi, bởi vì Phi Phi vừa rồi dính bẩn.”

“Vậy nên?”

Cô nhóc chớp mắt một cái: “Đều rửa sạch cả rồi nè, hiện tại anh đẹp trai liền có thể thích Phi Phi rồi a.”

Cậu đã hoàn toàn từ bỏ dự đoán câu tiếp theo của cô, tiếp tục hỏi: “Sau đó?” Có chút hiếu kỳ cô nói chuyện lung tung có thể cho cậu thêm bất ngờ gì nữa.

Cô nhóc rất nghiêm túc nhìn cậu, cũng làm ra vẻ mình rất theo logic mà nói: “Vì vậy muốn anh đẹp trai dẫn Phi Phi đi chơi, đừng bỏ lại Phi Phi a.”

Quả thực ngoài dự đoán, hai câu này rất theo trật tự, đồng thời hoàn toàn không có đi lệch khỏi chủ đề nói chuyện của bọn họ. Nhiếp Diệc suy nghĩ một chút: “Anh dẫn em đi tìm mấy bạn nhỏ cùng tuổi chơi nhé.”

Cô nhóc sau khi tự mình rửa sạch sẽ tay chân sự tự tin đã vùn vụt tăng cao, lập tức ôm lấy chân Nhiếp Diệc, căn bản không có lo lắng ôm đùi người khác sẽ có thể bị cốc đầu, còn dùng giọng mũi làm nũng: “Muốn anh đẹp trai cơ, không muốn mấy bạn nhỏ khác đâu.”

Nhiếp Diệc lớn như vậy chưa từng bị ai ôm chân như thế, cậu quen thuộc nhất với cô bé khác cùng tuổi với cô nhóc chính là người em gái nuôi Giản Hề mà mẹ mang về, nhưng cho dù Giản Hề muốn gần gũi với cậu, cũng chỉ dám kéo kéo tay áo cậu.

Cô nhóc ngước đầu nhìn cậu, ánh mắt nhu thuận, miệng mở ra, lặp lại: “Muốn chơi với anh đẹp trai, những bạn nhỏ khác không biết không chơi cùng đâu.”

Lý ra cậu phải cảm thấy phiền chán, nhưng trước mặt cô nhóc làm nũng này, cậu lại một chút cũng không thấy chán ghét. Cậu không biết vì sao cô lại trên người mình cảm thấy hứng thú, nhưng cô nhóc thân mật ôm lấy cậu như vậy lại khiến cậu có chút động lòng. Cậu hỏi cô nhóc đó: “Em cũng không quen biết anh, vì sao chơi với anh thì được mà những bạn nhỏ thì không được?”

Cô cười khúc khích, buông chân cậu ra, lại đem mặt vùi vào cánh tay cậu. Chôn trong đó lúc lâu, lại khẽ ngẩng đầu mở một mắt ti hí nhìn cậu, nhưng không nói, trên trán có chút mồ hôi, ánh mắt sáng rực. Lại nhẹ nhàng nói một tiếng: “Anh đẹp trai chơi với Phi Phi.”

Cậu nhìn cô nhóc, rõ ràng chưa bao giờ nghĩ sẽ vì những khoảnh khắc này mà bóng ma giao thiệp với trẻ con đã dần mờ đi, trong nháy mắt đó cũng không biết vì sao lại động lòng trắc ẩn, gật đầu đồng ý: “Được rồi, mang em đi chơi.” Nhưng vẫn không quên nói điều kiện với cô: “Xem xong liền mang em trở về, sau đó lập tức đi tìm bố mẹ cho em nhé.”

Cô nhóc vô cùng phấn khởi đồng ý ngay tắp tự: “Vậy em muốn chơi......” Gò má vẫn dựa vào cánh tay cậu, ánh mắt lấp lánh ý cười, một tay đưa lên khua loạn, “Muốn chơi rất nhiều rất nhiều một lúc!”

Lúc cậu bốn tuổi chắc chắn sẽ không dùng từ như vậy, nghĩ thầm tiểu hài tử bốn tuổi hóa ra còn có loại ngốc ngốc mà ngây thơ thế nay. Nếu như bình thường mấy loại như thế này cậu sẽ lạnh nhạt không phản ứng, nhưng có lẽ lúc này đặc biệt cảm thấy cô bé này nói chuyện hết sức đáng yêu, liền lạnh nhạt gật gật đầu, lặp lại một câu ngốc nghếch kia: “Ừ, rất nhiều rất nhiều một lúc.”

Cô nhóc bốn tuổi còn không quên xác nhận lại: “Là anh đẹp trai cùng chơi với em.”

Cậu dắt tay cô nhóc hướng về phía cổng đền lớn đi tới: “Ừa, anh dẫn em đi.”

Đường Du từ bệ đá trượt xuống cũng là lúc hai đứa bé đó đi lên bậc thang cao nhất.

Ánh mặt trời xuyên qua sương mù dày đặc phủ lên toàn bộ khu rừng, những giọt sương trong suốt được ánh nắng chiếu vào phản quang thành những màu sắc mê ly, mỗi tán lá cây đại thụ cũng giống như đang tỏa ra ánh sáng bạc, núi đá mỗi một chi tiết đều thanh mát sáng trong.

Đường Du không nghĩ nhiều, lấy chiếc máy ảnh từ trên vai xuống, sau đó quay về phía cổng đền phía sau chụp một tấm, lúc chụp sang tấm thứ hai, tiêu cự chuyển qua hai đứa nhỏ đứng ở bậc thang.

Ấn xuống nút chụp, bé trai hai tay đang bỏ trong túi quần ngửa đầu nhìn gì đó, đại khái có lẽ là chữ cổ khắc trên cổng, bé gái thì lại nghiêng mặt giơ tay phải lên kéo góc áo cậu nhóc, miệng còn đang nói cái gì đó. Ảnh chụp xong, Đương Du lại thấy bé gái hai tay vịn bé trai làm nũng, bé trai tuy mặt vẫn không đổi sắc nhìn xà ngang trên đỉnh đầu, tay phải vẫn duỗi ra nắm lấy tay bé gái. Bé gái cười sáng lạng, thân thể nhỏ tuy vậy vẫn quẹo tới quẹo lui, qua khoảng 10 giây, cậu dường như là thở dài, cuối cùng cũng phải cúi đầu nhìn cô nhóc, cô nhóc ấy chớp chớp mắt, cậu liền ngồi cầm lấy hai tay cô nhóc, sau đó đặt ở bên miệng thổi thổi, sau lại xoa xoa. Cô nhóc cũng học theo bộ dáng cậu, hướng bàn tay nằm trong lòng bàn tay của cậu cũng thổi khí phù phù. Bé trai khóe miệng cong lên nhè nhẹ, nói câu gì đó. Nhưng vì cách xa, Đường Du không nghe ra là cậu nhóc ấy nói cái gì, nhưng trong ống kính hình ảnh hiện lên thập phần ấm áp yên bình, liền ấn chụp thêm một tấm.

Khi đó cả ngọn núi giống như là một bài đồng thoại, hai đứa bé như là từ trong đồng thoại đi ra, lại cũng như bước từ trong truyện cổ tích đi ra.

Trên khung cửa sổ tiếng chuông gió vang lên leng keng.

Cô cháu gái vẫn đang lật xem ảnh cũ, đột nhiên rung đùi đắc ý thở mạnh một cái: “Khi còn bé đã nhìn đáng yêu như vậy, lớn lên còn đẹp đến nhường nào đây. Ôi, bác nè, bác cho con tấm ảnh này nhé?”

Đường Du mang nước trái cây đến, không đồng ý phản bác: “Con người phát minh ra máy ảnh là để ghi lại những hồi ức, không phải là để so sánh.” Lại nhíu mày hỏi cô ấy: “Con lấy bức ảnh này làm gì?”

Cô cháu gái cười nói: “Khi dưỡng thai sẽ dùng a.”

Đường Du gõ vào đầu cô: “Mới có mười chín tuổi, kết hôn không được quá sớm, thai cái gì mà thai.”

Cô cháu gái làu bàu: “Sẽ có một ngày dùng đến mà.” Sau đó đem trả bà cuốn album.

Thu lại cuốn album, Đường Du lần nữa nhìn lại tấm ảnh đó. Đã gần hai mươi năm, hiện tại có lẽ hai đứa nhỏ này cũng đã trưởng thành, đều thành người hơn hai mươi tuổi rồi. Lần đầu tiên nhìn thấy bọn trẻ, chúng cũng coi như là lần đầu tiên gặp gỡ nhau đi, sau này bà cũng không còn gặp lại hai đứa bé đó nữa. Có thể còn gặp lại, sau đó kết tình cảm thanh mai trúc mã không nhỉ? Mà cũng có thể sau này mỗi người một ngả không gặp lại nữa, khả năng cả đời không còn gặp lại, cũng sẽ không còn nhớ đến người kia nữa chăng? Con người xưa nay vốn dễ quên đi, với trẻ nhỏ lại càng dễ quên hơn.

Hai đứa nhỏ này hiện tại thế nào nhỉ? Cuối cùng là có thể gặp lại nhau không? Đường Du nghĩ.

Dĩ nhiên là không nghĩ ra kết quả gì.

Mỗi người trong cuộc đời mình, có thể có bao nhiêu lần cùng người xa lạ ngẫu nhiên gặp mặt, cuối cùng lại bị thời gian xóa nhòa, vùi lấp đi dấu tích? Cặp đôi từ hai mươi năm trước này có lẽ cũng là có kết quả như vậy đi?

Bà cười cười.

Vô luận là ra sao, trong một khoảnh khắc kia gặp nhau của hai người, ít nhất cũng để lại nơi này một dấu ấn, bất luận là bọn họ còn nhớ hay đã quên, bất luận quên đi ký ức như vậy có phải là một loại tiếc nuối cùng trống rỗng hay không, vẫn sẽ còn có bà ở đây thay bọn họ lưu giữ.

Tấm ảnh này của bà sẽ giúp lưu giữ lại ký ức cho bọn họ, rằng từng có một thuở bọn họ đã gặp nhau như vậy.





***

Bát nương: Mới tìm được phần lời dẫn nên thêm vào, khi ấy đọc tự nhiên ta nhớ đến phim Đại Ngư Hải Đường. Các nàng có ai xem chưa? Rất cảm động.