Tu La Sắc Đạo

Chương 43: Tả Luân Đồng Xuất - Ảo Ảnh Nguyệt Độc



Cuộc truy đuổi giữa động vật và con người diễn ra tận một ngày một đêm, Bắc Minh Dạ cắm đầu chạy trối chết, Vô Ảnh Bộ khai triển không biết bao nhiêu lần mà kể, tốc độ phải gọi là nhanh đến mức cực hạn của một Võ Sư Cảnh, mỗi nơi hắn chạy qua dường như không để lại bất kỳ một cái tàn ảnh nào, đúng như cái tên "Vô Ảnh" trong võ kỹ.

Tuy nhiên Liệt Vân Báo là hồn thú Tứ giai, tốc độ của nó cũng thuộc hạng siêu đẳng, chỉ thua kém một số loài hồn thú đặc thù chuyên về tốc độ, còn nếu không thì không bất kỳ con nào có thể so sánh tốc độ với nó. Tứ chi khỏe mạnh, cơ thể linh hoạt, sức bền vô hạng, nó rượt đuổi theo sau lưng Bắc Minh Dạ tận một ngày một đêm, ánh lửa trên cơ thể sáng bừng bừng, song nhãn màu hổ phách lóe lên tia hung tợn.

Gràooooo...

Hoả Vân Báo chẳng mấy chốc đã đuổi kịp tên nhân loại đang cố thoát kia, nó nhảy một cái thật mạnh về phía trước, lợi dụng sức bật tựa như cái lò xo, một cái chân mang theo móng vuốt sắc bén vồ tới.

Hự... Ầm...

Bắc Minh Dạ bị đuổi sát chân, hắn không thể tránh đòn, lập tức thi triển Thiết Trư Quyền chống đỡ. Kết quả là, song quyền cứng rắng như bàn thạch cũng bị tát mạnh, thân thể yếu ớt đánh văng xa mười thước, đập mạnh vào một thân cây lớn.

Khụ...

Bắc Minh Dạ đau đến tận tủy, cột sống cứng rắn của hắn như muốn gãy đôi, xương sườn gãy hai cái ngay chỗ hiểm ác, ngực hắn lõm vào, nội tạng bên trong lệch lại còn lệch thêm, toàn thân đầy rẫy vết trầy xước.

Gràooooooooo...

Liệt Vân Báo không hề muốn buông tha cho con mồi của mình, nó một lần nữa lao đến, song vuốt sắc nhọn muốn đem Bắc Minh Dạ xé thành đôi.

" Khốn nạn, lão tử không nhịn mày nữa!"

Bắc Minh Dạ chửi thề một câu, hai cánh tay gồng chặt, thi triển võ kỹ. Bây giờ hắn không còn lựa chọn nữa, một là kháng cự giết con súc sinh này, hai là chết!

Ầmmmmm...

Hỏa Dương Quyền được triển khai, song thủ như cặp sừng hỏa dương khổng lồ ngăn chặn đôi chi trước của Liệt Vân Báo, thân thể to lớn của nó bị cản lại, hai chân của Bắc Minh Dạ cũng chịu sức nặng kinh khủng mà lún xuống đất vài li.

Gràoooo...

Chi trước bị cản, Liệt Vân Báo lợi dụng sức nặng của mình, nó một lần nữa dùng sức, miệng há rộng để lộ cặp nanh dài nhọn của mình, nó muốn cắn tới.

" Hắc Ám Võ Hồn! Xuất!"

Bắc Minh Dạ gầm lên, sau lưng hắn lập tức xuất hiện một mảnh hắc ám to lớn, song nhãn đỏ ngầu vô cảm nhìn về Liệt Viêm Báo, cả bầu trời thoáng chốc trở nên tối đen như mực. Hắn không định mượn lực lượng của võ hồn đâu, bởi vì nó đang trong giai đoạn phát triển, nếu sử dụng quá nhiều hồn lực sẽ khiến nó kiệt quệ nhưng lần này, không thể không dùng tới rồi!

" Vô Ảnh Bộ - Lôi Hùng Quyền."

Bắc Minh Dạ thấy nó muốn cắn tới, lập tức buông tay, dùng Vô Ảnh Bộ né tránh sang một bên, sau đó quyền thủ hóa thành vuốt hùng mang theo lôi điện, một mực đấm tới.

Binh... Hự...

Một cú đấm trời giáng tựa gấu lớn, Liệt Vân Báo bị hất sang một bên, thân thể như voi của nó bị một tên nhân loại đánh văng ra vài thước, đôi mắt hung tợn giờ càng trở nên dữ tợn hơn, nó lại một lần nữa vồ tới.

Hấp...

Bắc Minh Dạ đã có kinh nghiệm, hắn nhảy lên một cái tránh được cú vồ của con Liệt Vân Báo, song thủ khép chặt lại, nhắm chuẩn vị trí thái dương của con thú dữ, sau đó gầm lên:

" Hỏa Dương Quyền! Chết đi con súc sinh!"

Ầmmmmmmm...

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, chỉ trong vòng hai hơi thở, Liệt Vân Báo vồ hụt khiến nó không kịp né được quyền kình từ trên không giáng xuống, ngay lập tức nó phải chịu lấy một lực cực mạnh đập thẳng vào đầu lâu kéo theo nó chìm xuống đất tạo thành một cái lỗ.

Graoooooooo...

Rú lên một tiếng đầy đau đớn, Liệt Vân Báo dùng sức kéo đầu ra khỏi đất, vùng trán lõm xuống chứng tỏ đã bị gãy xương, máu từ tai mũi miệng chảy ra ngoài, cặp mắt màu hổ phách cũng xuất hiện vài đường tơ đỏ, nó phẫn nộ nhìn Bắc Minh Dạ. Đây là lần đầu tiên nó phải chịu đau đớn như thế này, cái tên nhân loại chết tiệt!

" Sinh mệnh hồn thú, quả nhiên cường hãn!"

Bắc Minh Dạ lùi ra xa vài chục bước, nhìn con Liệt Vân Báo còn đứng bệ vệ ở đó khiến hắn bất lực, hai cánh tay của hắn run run, nếu nhìn kỹ sẽ thấy một vệt trắng vôi xuất hiện bên ngoài da của hắn. Sau cú quyền vừa rồi, xương cốt không chịu nổi mà đâm ra da thịt bên ngoài, thậm chí có cả vết nứt bên trong, tình trạng hiện tại của hắn phải gọi là thê thảm vô cùng.

Sau lưng hắn, Hắc Ám Võ Hồn đã biến mất từ lúc nào, có vẻ như lượng hồn lực dự trữ đã bị tiêu hao gần hết, hắn không muốn phải tiếp tục phục dụng võ hồn thêm một lần nữa.

Gràoooooo...

Liệt Vân Báo chịu đau ở đầu, nó gào lên một tiếng hung tợn, sau đó nhảy vồ tới chỗ Bắc Minh Dạ, miệng há rộng muốn cắn xé chết hắn.

Hấp...

Thú dữ đánh tới, Bắc Minh Dạ không nhảy lên trên không, hắn vội vàng lách mình sang một bên để né cú cắn của con thú.

Hự... Binh...

Nhưng Liệt Vân Báo không phải hồn thú bình thường, khi thấy Bắc Minh Dạ lách mình né cú cắn của nó, chi vuốt một bên lập tức đập tới khiến Bắc Minh Dạ không kịp trở tay, thân hình bị đánh bay một lần nữa.

Ầm...

Phụt...

Thân thể nặng nề đập vào một thân cây khác, Bắc Minh Dạ trực tiếp nôn ra máu, trong đó có lẫn cả nội tạng bị vỡ, hắn không thể nào chống đỡ được thêm nữa, hắn trừng mắt lên nhìn con Liệt Vân Báo đang từ từ tiến lại gần.

" Hắc Ám Võ Hồn! Xuất!"

Bắc Minh Dạ một lần nữa gầm lên, sau lưng hắn lại xuất hiện Hắc Ám Võ Hồn.

Gràoooooooo...

Liệt Vân Báo không hề sợ hãi, nó gầm lên một tiếng, sau đó hung hăn lao tới, chi trước mạnh mẽ như tảng thạch hướng về phía Bắc Minh Dạ.

" CUỒNG THÚ QUYỀN!!!!"

Bắc Minh Dạ mượn lấy lực lượng võ hồn, quyền phải gồng chặt nổi lên từng khối cơ sợi gân, song nhãn vàng đồng giờ đây đã đỏ ngầu, hắn hét lớn.

Binh... Ầmmmmmm...

Một quyền đầu như vạn thú tấn công, mang theo uy lực kinh thiên đánh tới, Liệt Viêm Báo như một cái giẻ rách bị đánh bật ngược trở lại, quyền kình khủng khiếp đem thân thể nặng nề của nó văng ra xa mấy thước, đụng gãy cả mấy cây đại thụ liền.

Khụ...

Bắc Minh Dạ lại nôn ra máu, hắn giờ đây đã gần như kiệt sức, toàn bộ lượng hồn lực trong cơ thể đều dùng hết vào một quyền vừa rồi, thậm chí lực phản chấn khiến tay hắn gần như phế đi, xương cốt bị vỡ nát, gân mạch cũng không còn nguyên vẹn mà đứt đoạn từng chỗ.

Hắc Ám Võ Hồn triệt để biến mất, nó không còn lấy một tia hồn lực nào nữa, nó chui vào bên trong nội thể của Bắc Minh Dạ, từng chút hút lấy hồn lực xung quanh bổ sung lực lượng.

Graooooooo...

Tiếng gầm hung tợn kia lại vang lên, Bắc Minh Dạ kinh ngạc, nét mặt tràn ngập điều không thể tin. Một quyền vừa rồi không đủ đánh chết con hồn thú đó hay sao!

Quả nhiên, Liệt Vân Báo nó hùng hổ đi tới, một bên mắt bị đánh cho vỡ, răng của nó gãy cũng vài cái, thân hình mọi điểm đều bị thương nặng, chi trước của nó cũng bị gãy làm nó đi khập khểnh, tuy nhiên sức sống bền bỉ của hồn thú, nó không thể nào chết được.

" Chịu rồi, hồn lực của ta cũng cạn mất tiêu rồi!"

Bắc Minh Dạ bất lực nói, hắn không còn sức để chống trả thêm nữa rồi.

Phập...

Một chiếc nanh nhọn cắm vào bả vai Bắc Minh Dạ, Liệt Vân Báo mạnh mẽ đánh Bắc Minh Dạ khiến hắn bay vụt sang một bên, thân thể nặng nề rơi xuống đất, máu tươi cuồng phún.

" Lão tử không thể chết ở đây!"

Bắc Minh Dạ đứng dậy, hắn nhắm chặt đôi mắt, máu từ bả vai tuôn ra xối xả, không hề có dấu hiệu ngừng lại. Hắn không thể chết ở nơi này, càng không phải chết dưới cái sức mạnh của con súc sinh kia, hắn phải sống!

[Keng, thời gian phong ấn năng lực Tả Luân Đồng kết thúc.]

[Keng, thức tỉnh Tả Luân Đồng Một Phẩy.]

[Keng, thức tỉnh võ kỹ đặc thù Ảo Ảnh Nguyệt Độc.]

Thanh âm lạnh tanh của hệ thống vang lên, Bắc Minh Dạ mở choàng đôi mắt, song nhãn màu vàng đồng lập tức bị thay thế thành cặp huyết nhãn kinh dị, vòng tròn một phẩy hiện lên trên tròng đỏ.

" Có đường sống rồi!"

Bắc Minh Dạ thầm mừng rỡ, hắn không biết năng lực là gì nhưng thời gian không cho phép hắn tò mò.

Gràoooooo...

Liệt Vân Báo gào lên, nó hung hăn nhảy vọt tới mặc kệ vết thương ở chân, nó muốn một lần dứt điểm tên nhân loại này.

Nhìn con súc sinh kia đã phóng tới chỗ mình, Bắc Minh Dạ không hề nao núng, hắn trừng mắt, chậm rãi thốt lên:

" Ảo Ảnh Nguyệt Độc."

Ngay tức khắc, không gian xung quanh dường như bị đông lại, Liệt Vân Báo đang trong thế tấn công liền bị đình chỉ, nó ngơ ngác nhìn hắn, sau đó tiến vào một trạng thái xa lạ.

Bên trong ảo cảnh, một bầu đỏ rực tràn ngập vị huyết tinh, Liệt Vân Báo như một con mèo rừng bị trói chặt trên một cái bàn, nó cố gắng vùng vẫy nhưng những sợi xích kia không hề lay chuyển dù chỉ một chút.

" Chết."

Bắc Minh Dạ lúc này xuất hiện, trên tay hắn là một thanh đao sáng lóa, hắn lạnh lùng thốt lên một tiếng, sau đó đâm tới.

Phập...

Graooooooo...

Liệt Vân Báo đau đớn gầm lên, nó cố gắng vùng vẫy dù thanh đao kia đã đâm thủng người của nó, tứ chi vung loạn xạ khiến sợi xích kêu leng keng.

" Chết."

Phập...

Bắc Minh Dạ lại xuất hiện thêm một tên, hắn vẫn lạnh lùng thốt lên một chữ "Chết", thanh đao sáng lóa một lần nữa đâm phập vào cơ thể của Liệt Vân Báo.

Graooooooo...

Rú lên một tiếng đau đớn, máu tươi chảy ra thêm một lần, Liệt Vân Báo lại vùng vẫy chống trả, nhưng vẫn không ăn thua.

" Chết."

Phập...

Grao...

Màn tra tấn tiếp tục diễn ra, nó dường như không hề có kết thúc, từng người Bắc Minh Dạ xuất hiện với thanh đao trên tay, cứ như vậy mà xuyên thủng con súc sinh kia, cho đến khi tiếng gầm của nó dần dần tắt lịm, cũng là lúc ảo cảnh tra tấn kết thúc.

...

Hự...

Bên ngoài, Bắc Minh Dạ sau khi thi triển Ảo Ảnh Nguyệt Độc thì hự một tiếng, hắn ôm một bên mắt của mình, chao đảo lùi lại, trên vầng mắt chảy ra một đường huyết lệ. Đối diện hắn, Liệt Vân Báo đã tắt thở tự bao giờ, thân hình khổng lồ nằm bẹp xuống đất.

" Thật kinh khủng! Không ngờ Ảo Ảnh Nguyệt Độc lại tra tấn nạn nhân đến thế này!"

Nhìn con quái vật tưởng chừng như không thể giết chết trước mắt, Bắc Minh Dạ kinh hoàng một phen, không ngờ năng lực của đầu tiên của Tả Luân Đồng hắn sở hữu lại đáng sợ tới mức này, có thể tra tấn người ta cho đến chết!

" Thiếu gia vẫn ổn chứ?"

Ánh Nhi vội vàng xuất hiện bên cạnh Bắc Minh Dạ, nàng lo lắng hỏi.

" Ta không sao!"

Bắc Minh Dạ phất phất tay, sau đó nhìn thi thể nặng nề của con hồn thú, hắn chậm rãi hỏi:

" Nàng biết gì về khả năng của Ảo Ảnh Nguyệt Độc hay không?"

Ánh Nhi nghe xong lập tức kinh ngạc, ngữ khí gấp gáp nói:

" Thiếu gia thức tỉnh được năng lực Ảo Ảnh Nguyệt Độc?"

Bắc Minh Dạ thấy nàng thất thố thì ngạc nhiên, hắn đây là lần đầu tiên thấy bộ dạng này của nàng, dù cho việc hắn thức tỉnh Vô Định Võ Hồn cũng không khiến nàng biểu hiện như thế này!

" Phải, nàng nhìn con Liệt Vân Báo kia đi, nó chết là do năng lực của Ảo Ảnh Nguyệt Độc ta khai triển."

Nói xong thì chỉ tay về con Liệt Vân Báo đã nằm chết.

Ánh Nhi đưa mắt nhìn, nàng hít sâu một hơi, trầm trọng nói:

" Ảo Ảnh Nguyệt Độc là loại võ kỹ mà người mang huyết thống của dòng tộc này thức tỉnh được Huyết Kế Giới Hạn, tuy nhiên khả năng cực kỳ thấp, thậm chỉ cả gia tộc trên ngàn người may mắn cũng chỉ có một người sở hữu."

" Ảo Ảnh Nguyệt Độc là một ảo thuật, nó đưa người khác vào một phiến không gian ảo ảnh, người bị dính sẽ bị tra tấn liên tục, gây ra đau đớn kéo dài, vài giây ngoài đời thực sẽ kéo dài đến mấy ngày trong ảo giác khiến nạn nhân tổn thương tâm lý nặng nề, thậm chí có thể chết."

" Tuy nhiên người thi triển cũng phải chịu một áp lực không nhỏ, nếu như tinh thần yếu ớt sẽ bị phản phệ nặng, khiến cho thị lực bị hao mòn, có thể dẫn đến mù lòa. Dấu hiệu bị phản phệ là một dòng huyết lệ chảy ra từ khóe mắt. Cho nên không được lạm dụng quá nhiều về võ kỹ này, có thể khiến thiếu gia bị mù lòa vĩnh viễn đấy."

Bắc Minh Dạ hít sâu một hơi, hắn không nghĩ cái loại đặc thù võ kỹ này lại kinh khủng như vậy, hèn gì khi tra tấn xong con Liệt Vân Báo, hắn cảm thấy mắt có chút đau đớn, thậm chí bị nhòe đi trong một vài giây ngắn ngủi.

" Thiếu gia thức tỉnh được thứ tốt, nhưng đừng quá lạm dụng, chỉ khi bước vào ranh giới sinh tử hãy sử dụng đến nó, bởi vì nó không giới hạn dù là ở cấp bậc nào!"

Ánh Nhi lên tiếng khuyên nhủ, nàng thật không muốn thiếu gia nhà mình lạm dụng loại đặc thù này quá nhiều!

" Ta biết rồi, cám ơn nàng nhiều lắm!" Bắc Minh Dạ gật đầu, sau đó hắn thấy trời đất quay cuồng, lập tức ngã lăn ra đất ngất xỉu!

" Thiếu gia..."

...Còn tiếp...