Tự Độ Bất Đắc

Chương 3



19.

Tôi và Hạ tiên sinh luôn luôn rất có ăn ý. Chuyện lúc trước mẹ anh mời tôi đến chơi vào dịp Quốc khánh, chúng tôi gần như đồng thời đều quên, cũng không có mở miệng.

Ngày mùng một tháng mười, anh về nhà anh, tôi về nhà tôi.

Nhìn thấy mẹ, tôi phảng phất như thấy mẹ Hạ tiên sinh. Vội trước vội sau, hỏi han ân cần. Cha mẹ trong thiên hạ hẳn là đều có tấm lòng như nhau.

Mẹ, con trai nhất định phải ở cùng một chỗ với con gái sao?

Thế nào, muốn tìm bạn gái hở. Chớp mắt con đã lớn như vậy rồi, nếu con thích đứa con gái nào, mẹ đều không phản đối. Mang đến cho mẹ nhìn là được.

Còn con trai?

Cũng được a. Chỉ cần là bạn con thì đều được.

Tôi không nhắc lại nữa. Có lẽ trong mắt mẹ tôi ngay cả đồng tính luyến là cái gì cũng không biết.

Bà đối với tôi ngày càng cẩn thận, rất sợ nói gì chạm đến tôi. Những nếp nhăn trên mặt và đôi mắt đục ngầu khiến tôi không dám nhìn thẳng vào mẹ.

Những ngày nghỉ này tôi trải qua rất hỗn độn, mỗi ngày miên man suy nghĩ hoặc là ngây người.

Tôi rất nhớ Hạ tiên sinh.

20.

Hạ tiên sinh nói muốn dạy tôi tiếng Anh.

Kỳ thực anh so với tôi cũng chỉ là kẻ tám lạng người nửa cân, cấp bốn còn thi lại mất hai lần. Đương nhiên so với tôi thì tốt hơn, tôi chuẩn bị sắp thi lại lần ba.

Mua một quyển từ điển, một quyển ngữ pháp còn có một chồng bài thi.

Mỗi ngày viết cho anh năm mươi từ đơn, sai một chữ thì sẽ trừng phạt.

Tôi hỏi anh nghiêm phạt cái gì. Việc nhà đều là do em làm, còn có thể thế nào.

Vậy phạt em một ngày không thể động vào anh.

Tôi cười nhạo, anh xác định không phải phạt chính anh.

Anh lập tức kéo tôi qua, hung hăng vò tóc tôi. Chà đạp một phen.

Vậy phạt em đấm lưng cho anh một giờ.

Ác độc thế!

Đây là đang nghiêm khắc thúc giục em.

Hạ tiên sinh tính toán thật tốt a, đều là chuyện có lợi cho anh.

Nếu như em làm đúng toàn bộ, anh sẽ thỏa mãn một yêu cầu của em. thế được rồi chứ.

Được!

Hạ tiên sinh cuối cùng thiếu tôi ba yêu cầu.

21.

Hạ tiên sinh lúc nói mang một chút khẩu âm, giống như giọng Tô Châu, mang một chút âm điệu mềm mại. Đừng nhìn anh vóc người cao lớn, thanh âm lại thanh thúy êm tai như chuông gió, nhưng vẫn mang chút khàn khàn.

Anh có lúc sẽ nói thô tục, là lúc học sơ trung, mắng người mắng đến đâu ra đó.

Tôi không chịu được người miệng đầy lời thô tục, ngoại trừ anh.

Ngữ điệu mềm mại phối hợp với thanh âm thanh thúy nói thô tục, hết lần này tới lần khác làm cho người ta không tài nào tức giận được, giống như là bị trêu chọc.

Anh thường xuyên vừa làm, vừa nói “Ta X”, động tác rất ra sức. Làm xong rồi thì quay lại xin lỗi tôi, nghĩ là làm tổn thương tự tôn của tôi.

Kỳ thực tôi rất hưởng thụ, tôi nghĩ đại khái là do tôi có khuynh hướng tự ngược. Đương nhiên chỉ giới hạn là người trước mắt này.

22.

Cùng Hạ tiên sinh một chỗ đã được ba năm.

Giống như mọi ngày, tôi sớm tan học trở về nấu cơm. Đi ngang qua chợ rau thấy có cá chép còn tươi, mua một con.

Anh luôn luôn đúng giờ, nghe mùi cơm liền bước vào cửa nhà.

Hạ tiên sinh cũng không làm cơm, tôi cũng thỏa mãn chủ nghĩa đại nam tử của anh.

Anh buông cặp liền nhào tới trước bàn cơm. Vừa kêu đói vừa nhét đủ thứ vào miệng.

Tôi rất bất đắc dĩ.

Tắm rửa xong, tôi ôm tài liệu ngồi nhìn. Anh đột nhiên rút đi tài liệu của tôi, xoay người một cái chặn tôi lại, hôn tôi.

Kỷ niệm ba năm vui vẻ, bảo bối!

Tôi sững sờ.

Hạ tiên sinh luôn thế này, khiến tôi vừa yêu vừa hận.

23.

Ngày hôm nay khó có được cùng bằng hữu ra ngoài đi ăn. Là sinh nhật của Lý Tử. Nói là sinh nhật, kỳ thật cũng chỉ là mượn danh nghĩa để mọi người tụ hợp với nhau mà thôi.

Tôi và Hạ tiên sinh ở bên ngoài hơn nửa năm, bọn họ cũng rất khó nhìn thấy chúng tôi.

Chỉ biết là quan hệ của chúng tôi rất tốt, không biết cụ thể thế nào.

Hai người các cậu thế nào vẫn chưa có bạn gái a, đều chuẩn bị làm hòa thượng à.

Tôi sợ nhất loại vấn đề thế này, quả nhiên bản thân vẫn không thể tránh khỏi.

Hạ tiên sinh nói mấy lời thô tục cùng bọn họ trêu ghẹo, tôi làm không được.

Hạ ca anh thâm tàng bất lộ a, thử qua chưa?

Hạ tiên sinh ý tứ không rõ mà cười cười. May là anh không nhìn tôi, bằng không lúc trở về tôi chắc chắn sẽ trở mặt.

Tôi xem tiểu Tô cậu khẳng định là còn non!

Tôi không nói lời nào, sắc mặt nhịn không được khó coi. Hạ tiên sinh cúi đầu uống rượu, thấy không rõ vẻ mặt.

Được rồi được rồi, không nói nữa, tiểu Tô khẳng định đang xấu hổ.

Lúc trở về, hai chúng tôi đều không nói chuyện.

Tôi có thể hiểu anh, nhưng vẫn như nghẹn ở cổ họng, khó chịu đến cả người rét run.

Sau khi về nhà, khi tắm tôi không nhịn được khóc. Nước nóng chảy xuống mặt hòa với nước mắt. Thế giới này có chơi ma túy, đánh bạc, chơi gái, duy nhất khiến cho người khác không khoan dung được chính là đồng tính luyến.

Người như tôi, ngay cả lời cầu khẩn cũng không truyền được đến tai Thượng Đế.

24.

Về việc vì sao tôi gọi Hạ tiên sinh là Hạ tiên sinh.

Bởi vì hai chúng tôi trong mắt người ngoài là riêng biệt, chỉ có chúng tôi biết, chúng tôi là một thể. Chúng tôi là người thân mật nhất của nhau trên thế giới này.

Đây là bí mật không nói giữa tôi và Hạ tiên sinh, chúng tôi đều giấu đối phương.

Sau này có một ngày chúng tôi gặp nhau như người xa lạ, tôi sẽ nói với anh một câu: Hạ tiên sinh. Anh cũng sẽ nhớ rõ quá khứ của chúng tôi như rõ ràng trước mắt, đến chết cũng không thể quên được.

25.

Cấp bốn cuối cùng cũng qua, mà Hạ tiên sinh thi cấp 6 không ngoài dự đoán bị trượt.

Lập tức liền chào đón năm mới, qua nửa năm nữa chúng tôi sẽ tốt nghiệp.

Vị giác trì đường xuân thảo mộng, giai tiền ngô diệp dĩ thu thanh.

(trích từ bài thơ “Ngẫu thành” của Chu Hy, đại ý: chưa kịp tỉnh giấc mộng ngày xuân, lá ngô đồng trước thềm đã vọng đầy tiếng thu.)

Ngày qua chưa kịp đếm, tôi cũng đã trong hoảng hoảng hốt hốt mà đi đến được đây, nhanh đến mức làm cho con người ta kinh hãi.

Tựa như ôn tồn trước ly biệt, cầu vồng trước bão tố.

Con người của tôi trông gà hóa cuốc, cả đời đều không thể an tâm.

26.

Chuyện cuối năm đặc biệt nhiều. Chúng tôi rốt cục không thể mỗi ngày dính cùng một chỗ, tôi cũng thường xuyên không kịp làm cơm. Chúng tôi phải đến một nhà bán vằn thắn ăn.

Anh nói, chúng ta khi già rồi cũng sẽ cùng nhau mở một nhà hàng như vậy nhé.

Chúng ta già còn có thể ở cùng một chỗ sao?

Coi như là bằng hữu, cũng phải cùng một chỗ.

Được.

26.

Năm mới thứ ba từ khi ở cùng anh.

Tiếng pháo trúc bên ngoài nổ đến kinh khủng, tôi chui trong ổ chăn nghe tiếng Hạ tiên sinh truyền đến từ nghìn dặm bên đó.

Chỗ của em thật ầm ĩ.

Chỗ anh không phải cũng vậy sao.

Nhớ anh không?

Thật buồn nôn.

Nói lời thừa nữa đánh anh nha.

Nói thực đó, anh rất nhớ em.

Ừm.

Sắp 0 giờ rồi.

Bản tin phát thanh truyền đến tiếng MC đếm ngược.

5 4 3 2 1

Năm mới vui vẻ!

Năm mới vui vẻ.

Em hai mươi mốt tuổi rồi.

Anh hai mươi hai.

Anh phát ra tiếng cười trầm thấp.

Cười gì vậy?

Không có gì. Chính là nghĩ hàng năm sau này chúng ta đều đếm tuổi của đối phương như vậy. Đến ngày nào đó chúng ta già rồi, anh sẽ nói, ông nó, em chín mươi tám tuổi rồi. Em nói, đúng vậy, anh cũng chín mươi chín.

Tôi nghe, nước mắt liền chảy xuống.

Bảo bối.

Ừm?

Sau này chúng ta sẽ cũng một chỗ trải qua năm mới nhé.

Anh có thể làm được sao?

Anh thử xem.

Được.

Nhớ kỹ chuẩn bị cho anh quà năm mới đấy.

Nói hùng hồn ghê vậy. Nếu như em không chuẩn bị thì sao?

Vậy anh X chết em.

Cút mẹ anh đi!

27.

Tháng ba là thời gian cây anh đào nở.

Tôi rút ra một ngày lôi kéo anh cùng đi ngắm.

Lại muốn hôn trộm anh à?

Cút đi!

Cây anh đào rất đẹp, nở khắp cả đường đều là màu hồng nhạt, thỏa mãn tất cả huyễn tưởng của thiếu nữ. Xung quanh là một đôi nam nữ, hai người chúng tôi cùng nhau ngắm xác thực có chút không hợp.

Tôi không dám nắm tay anh, anh cũng giống vậy không dám dắt tay tôi. Tôi bẻ một cành hoa trên cây, bẻ thành hai nửa. Một nửa cho anh, một nửa chính mình cầm, coi như là đang nắm tay nhau.

Tôi không ngừng chuyển cành hoa trong tay, nhìn chằm chằm nó, trên thực tế ánh mắt tôi không có tiêu cự, là tan rã.

Anh vì sao lúc đó đáp ứng em?

Bởi vì em ngốc.

Nghiêm túc coi.

Anh cũng không biết.

Anh hối hận không?

Không hối hận.

Tôi cũng không hối hận.

28.

Trương Quốc Vinh tự sát.

Lúc nghe được tin tức này là ngày mùng hai tháng tư, tôi đang đánh răng, trong TV truyền đến tin tức.

Tôi cho rằng mình đang nghe nhầm, liền nhào tới trước TV. Cả người bỗng chốc mê mẩn. Đầu kêu ong ong, cái gì cũng không nghe thấy.

Tôi nghĩ chính mình giống như rơi vào vũng bùn, tôi liều mạng muốn thoát đi nhưng căn bản không đứng dậy được.

Trong lòng chỉ còn có lại hai chữ: hết rồi.

I AM WHAT I AM.()

Tôi vĩnh viễn đều yêu chính mình như thế.

Vui sướng là cách vui sướng không chỉ có một loại.(???)

Vinh hạnh nhất là ai cũng là người mà tạo hóa ban tặng.

Không cần lẩn tránh, sống sinh hoạt mà mình yêu thích.

Không cần hóa trang để đứng dưới ánh sáng.

Tôi không biết một người dũng cảm như vậy vì sao lại tự sát. Tôi không muốn truy cứu, tắt TV, đem chăn quấn quanh giấu mình vào trong. Cứ như vậy đợi cả ngày.

Cả ngày đều trống rỗng.

Lúc Hạ tiên sinh đem tôi kéo ra từ trong chăn, tôi vẫn còn đang dại ra. Anh yêu thương dùng khăn nóng lau mặt cho tôi, tôi mới phát hiện mình đã rơi nước mắt đầy mặt từ lâu.

Tôi không muốn khóc, nhưng nước mắt lại không ngừng lại được. Tôi tuyệt không khó chịu, chắc chắn là tuyến lệ bị hỏng rồi.

===

() những chữ này là nguyên văn của tác giả.