Tử Đằng Không Nở Lần Hai - Không Còn Là Nữ Phụ

Chương 24: Tử Đằng - Và sẽ không còn đi cùng anh nữa



PHIÊN NGOẠI 3

*** Bão đang kéo về từng đợt. Chúng ngạo nghễ đánh sấm rền vang oanh động cả bầu trời như lòng ai cũng đang rất hỗn độn, chúng mạnh mẽ xé toạc bầu trời ra làm hai, cũng như trái tim ai đó đã bị chẻ đôi. Mưa rơi mãi không ngớt, không biết là đang khóc than cho ai đó... Hay là đang muốn rửa trôi đi kí ức của ai đó...

*** Ngôi nhà im ắng chỉ có sự lặng lẽ đến đáng sợ quanh quẩn, không gian buồn bã chốc chốc lại ghé thăm. Thăm   một người đàn ông có đôi mắt trống rỗng mãi nhìn về phía khung ảnh người con gái có nụ cười vô hồn. Ngụy Ngạo Quân mệt mỏi dựa vào giường bệnh của mẹ, tiếng máy đo nhịp tim của bà vẫn vang lên từng tiếng não lòng. Sao anh chưa bao giờ nhận ra... Anh chưa bao giờ có tất cả mọi thứ mỹ mãn như anh đã tự hào. Tiền tài, địa vị, danh vọng, hạnh phúc của anh, đã đi theo người con gái ấy xuống nấm mồ lạnh lẽo đã tự lâu. Tuyệt vọng nhẹ thấm không gian, anh đang rung động bởi thương đau bạt ngàn. Nên trách, trách ai? Nên khóc, khóc cho ai? Tất cả mọi chuyện, đều là những gì anh tạo nên.

*** Chu Tử Đằng... Cô có một cái tên rất đẹp. Ba của anh và ba của cô, vốn là bạn tri âm tri kỷ. Chính vì thế, anh mới quen biết Chu Tử Đằng. Cô bé ấy, ngay từ thuở nhỏ, đã luôn đi theo anh. Cô luôn sánh vai với anh, anh bước nhanh một bước, cô sẽ khoan thai bước tiếp hai bước, anh dừng lại, cô cũng sẽ đứng lại đợi anh. Anh lúc đó còn nghĩ, cô là con bé hiếu thắng kì lạ. Chỉ những giây phút buồn lây đến giấc mộng như thế này, anh mới đau đớn nhận ra. Ngay từ những khoảnh khoắc ban đầu, cô đã luôn đồng hành đi bên anh, ông trời đã gửi cho anh một người luôn sóng vai với anh, luôn nhìn cùng anh một hướng, nhưng anh... lại rẻ rúng món quà đó...

*** Chu Tử Đằng là một cô gái thẳng thắn, miệng lưỡi lại rất sắc sảo, tính tình thì không quá nồng nhiệt. Không như Đường Vi Yên, người bạn hàng xóm thuở bé của cô. Vi Yên rất nhút nhát và yếu đuối, không có nét tinh khôn như Tử Đằng, tính nết cũng rất mềm mại, không mạnh mẽ, tự lập như Tử Đằng. Đem lại cho anh một cảm giác muốn che chở cho bóng dáng rụt rè luôn khuất sau lưng Chu Tử Đằng. Anh tiếp cận Vi Yên nhiều hơn, lại rất thích cô luôn bẽn lẽn, ngại ngùng mỗi khi anh trêu chọc, luôn nghe lời, đồng tình với mọi ý kiến của anh, khi anh giận sẽ vội vã xin lỗi rối rít, khi bị bắt nạt sẽ chạy tới ôm anh mách lẻo. Cô là một thái cực hoàn toàn khác với Chu Tử Đằng. Với Tử Đằng, anh thật không có hứng thú đi trêu cô, cô là người luôn mạnh dạn phản bác ý kiến của anh, anh mắc lỗi cô cũng sẽ thẳng thừng chỉ điểm. Cô quá kiên cường và cứng rắn, anh muốn một người con gái sà vào lòng anh mỗi khi anh về chứ không muốn một người con gái tự tin khoác tay anh ở chốn đông người. Mẹ anh rất ưng ý và ngầm định cô là con dâu nhà họ Ngụy, ba anh sẵn đã có mối quan hệ tình thâm với ba cô, liền thúc đẩy anh tiến triển với Chu Tử Đằng. Tuổi trẻ bồng bột, anh bất mãn với sự sắp đặt của ba mẹ, liền càng thêm qua lại với Đường Vi Yên. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, một đêm mảnh trăng tàn treo héo hắt sau làn mây, anh cùng Vi Yên, ăn trái cấm.

*** Anh mê luyến cơ thể còn đẹp đẽ, căng nở của cô đến điên dại. Cô mang lại cho anh một xúc cảm khoái lạ, một hứng thú nóng bỏng, khác với Chu Tử Đằng thủ thân như ngọc, một hai không muốn "ăn cơm trước kẻng". Anh say đắm trong hoan lạc với Đường Vi Yên, vì muốn được tiếp xúc thân mật với cô hơn, anh đã cãi lời ba, vứt đi truyền thống quân đội của nhà mình theo học ngành y chung với Vi Yên. Suốt quãng thời gian đó, thời gian gặp Chu Tử Đằng ngày càng ít, ngày đêm mặn nồng với Đường Vi Yên thêm một nhiều. Dẫu gì cũng là người đã lấy đi tấm thân trong trắng của cô, anh muốn xỏ vào tay cô chiếc nhẫn cưới. Đó cũng là lúc Vi Yên thay đổi.*** Vi Yên ngày càng đòi hỏi nhiều hơn, anh nghĩ người yêu với nhau vòi vĩnh một chút cũng không sao nên luôn đáp ứng cô. Phía bên gia đình, ba vẫn luôn thúc ép anh chuyện kết thông gia với Chu Tử Đằng. Anh mặc dù không thích sự gượng gạo này, nhưng vì uy thế của ba, anh không thể tỏ ra đối kháng. Dù gì thì với anh, Chu Tử Đằng có là vợ đi chăng nữa cũng chỉ là người chiếm nửa cái giường, ăn thêm một cái bát nữa thôi. Vì vậy, anh im lặng tức là đồng ý. Một đêm trăng le lói núp sau ánh sao mờ, anh sửng sốt khi nhận được tin cô quen một vị đại gia giàu sụ. Anh tức giận gọi điện cho cô, nhưng khi nghe tiếng nức nở, khóc lóc của cô, anh lại mủi lòng, tin rằng lúc đó Đường gia khốn khó cô mới bất đắc dĩ như thế. Chu Tử Đằng chuyển đến sống cạnh căn hộ của anh, ngày nào cũng qua chăm sóc anh như một người vợ thực thụ. Bóng lưng đảm đang ấy anh đã quá quen thuộc, thế nhưng lại quên mất sự tồn tại của người con gái này.

*** Thời gian thấm thoát thoi đưa, anh không đếm nổi mình đã dung túng cho Đường Vi Yên bao nhiêu lần và từ chối cô bao nhiêu lần. Chu Tử Đằng ngoài mặt là hôn thê của anh, nhưng giá trị của cô lại không bằng một tình nhân. Sự khoan dung của cô làm anh lầm nghĩ rằng đó là thứ anh nên nhận vì anh đáng được thế. Cho đến một ngày Đường Vi Yên nói với anh cô ấy đã có thai. Chu Tử Đằng, xin lỗi...

*** Lúc nào cũng vậy, người ta cứ nhân danh tình yêu để làm khổ nhau, rồi sau đó nhân danh niềm đau để làm khổ chính mình.

*** Mất đi Chu Tử Đằng, anh mới biết thế nào là niềm đau. Sao ngày đó nhất định phải cưới người mình yêu? Nếu như em không cùng anh đi chung một lối, có lẽ giữa hai ta sẽ chỉ là một đường thẳng song song. Anh sẽ không tổn thương em, em cũng sẽ không tàn nhẫn với chính mình đến thế. Tử Đằng, anh không hối hận vì đã không yêu em, anh chỉ hối hận vì đã không trân trọng em. Điều đáng tiếc nhất trên cuộc đời không phải là đánh mất người mình thương, mà điều đáng tiếc là vì một người không thương ta, ta lại đánh mất chính mình. Vi Yên vốn chưa từng yêu anh, anh cũng vốn chưa từng yêu cô ta, hai người vì không dám đối diện với sự thật chưa- từng- yêu nên mới huyễn hoặc nhau như thế. Lạc lối. Vi Yên sai vì ham muốn vị kỷ của mình, còn anh sai, vì đã để lỡ Tử Đằng...

*** Giờ đây anh chẳng còn gì cả. Gia đình, đã tan nát, sự nghiệp, đã tàn hoang, ngay cả bản thân mình, anh còn không dám đối mặt, anh phải dùng con mắt nào để nhìn nhận cuộc đời? Con người ta khi nhận ra cuộc sống trở nên vô giá trị, hoặc là họ tự tử, hoặc là họ xách ba lô lên và đi. Đi, anh phải đi về đâu? Chết, nơi nào sẽ chấp chứa anh? Anh... không có mục đích sống, có chăng là vì người mẹ đang thoi thóp ở kia. Tử Đằng, như vậy đã đủ chưa? Nhân quả thường đến muộn làm cho người đời tưởng thế gian không có báo ứng. Giờ thì anh đã lĩnh đủ mọi tang thương rồi, như vậy đã đủ chưa, Tử Đằng?

*** Chu Tử Đằng đã đi không để lại cho Ngụy Ngạo Quân một lời nhắn. Ngụy Ngạo Quân chưa từng hay biết rằng, ngày ấy người cô muốn giết không phải là anh, mà là Đường Vi Yên. Có đôi khi, những người mà ta để ở gần mình nhất, sẽ là người dễ dàng tổn thương ta hơn, sự phản bội của tình bạn có lẽ còn đau đớn hơn sự ruồng bỏ của tình yêu. Ngụy Ngạo Quân đã để người con gái ấy trong cô đơn quá lâu, cho đến một ngày cô ấy thích ứng được điều đó, cô ấy đã không cần đến anh nữa rồi.

*** Nắm trong tay mảnh giấy báo kết quả nhiễm HIV, Ngụy Ngạo Quân lẳng lặng cười một nụ cười u ám đến thê lương.

-- Tử Đằng... anh đang đến với em đây... Lần này, anh sẽ đi cùng em...

*** Ở một nơi xa cách muôn trùng, nơi bánh xe đang dần dần chuyển hướng, Bạch Dĩ Hiên gục đầu thiếp đi bên cạnh cô. Khi thời gian chầm chậm trôi nương theo giấc ngủ, anh nghe Chu Tử Đằng khe khẽ nói trong mông lung:

-- Thật xin lỗi...đã đi cùng anh một thoáng thanh xuân... và sẽ không còn đi cùng anh nữa... quãng đường ấy, anh phải tự đi thôi...

^^^^^ Dạo này lớp có nhiều tiết dự giờ nên mình phải đăng chậm. Các mem yên tâm. Những ngày nghỉ ta sẽ đăng bù lại cho các tềnh iu nhé. Trong chap này, bạn tâm đắc nhất câu nào?^^^^^