Tử Đằng Không Nở Lần Hai - Không Còn Là Nữ Phụ

Chương 100.2: Tử Đằng_ Chính Là Đã Khắc Cốt Ghi Tâm



Chung Băng Tâm bỗng chốc trở thấy trơ trọi trên cõi đời này. Tất cả mọi người đều đang chống đối bà ta, mà kẻ thù của kẻ thù là bạn, bà trở thành đối tượng để chúng hợp sức tiêu diệt! Trên không là những chiếc trực thăng bao vây sẵn sàng bắn hạ trực thăng của bà, dưới đất là thủ hạ của Bạch gia cùng Lãnh gia đang chờ bắt sống bà. Rơi vào tình cảnh như này, Chung Băng Tâm chợt cười phá lên:

- Vậy ta nên vui mới đúng chứ? Ta đã trở nên quá mạnh với quyền lực được thâu tóm trong tay! Đến nỗi các ngươi phải liên kết nhau mới có thể hạ bệ được ta! Một lũ kém cỏi! Hahahaha!!!

Nhìn biểu hiện của bà ta, Bạch Dĩ Hiên không khỏi dâng lên một chút lo lắng. Đó là biểu hiện của kẻ không còn gì để mất, hệt như Bạch Kỳ Sơ ngày đó. Trong cơ thể kia là những thống hận, bất mãn cùng tuyệt vọng, những người như vậy thậm chí chẳng tiếc mạng để làm như chuyện dại dột. Anh nói khẽ với Lãnh Vô Triệt: "Phải kết thúc nhanh trước khi bà ta manh động."

Lãnh Vô Triệt gật đầu. Anh muốn bắt sống bà ta bằng mọi giá, nhưng Lãnh Dịch Khiêm thì không. Anh muốn bảo toàn mạng cho bà ta nếu có thể, ngay cả khi bà ta làm ra những hành động điên rồ, nhưng Lãnh Dịch Khiêm thì sẽ không chần chừ mà kết liễu bà ta ngay. Vì vậy, anh đang cố gắng dùng lời lẽ khuyên bà ta quy hàng:

- Bỏ cuộc đi Chung Băng Tâm. Bà thua rồi. Nếu bà chịu đầu hàng, tôi thề trước vong linh của mẹ tôi sẽ bảo vệ mạng của bà. Còn không...

- Còn không thì sao? - Không để Lãnh Vô Triệt nói hết câu, Chung Băng Tâm đã ngắt lời với một nụ cười quỷ quái. - Ngay cả khi ta không còn gì, ta cũng muốn ngươi mất hết tất cả!

Vừa dứt lời, bà ta đạp thẳng tên lính bắn tỉa đứng cạnh bà ta khỏi máy bay. Hắn ta gào lên trước khi thân thể nặng trịch đập xuống đất rồi bất động. Mọi việc xảy ra quá nhanh, mọi sự chú ý của mọi người đều dồn vào tên lính xấu số bị đẩy ngã bất thình lình cùng tiếng hét của Lãnh Vô Triệt:

- Không được bắn!

Chung Băng Tâm tiến thẳng vào buồng lái, tên phi công cũng vì sợ hãi mà run rẩy nép qua cửa kế. Bà ta khởi động súng lắp của trực thăng rồi nã vào những kẻ cản đường trước mặt.

- Các ngươi còn đứng đó làm gì!? Bắn hạ nó trước khi mụ ta chạy thoát! - Lãnh Dịch Khiêm đùng đùng bước tới giật lấy súng của một thủ hạ kề đó, nóng súng hướng vào chiếc trực thăng của Chung Băng Tâm. Sau hai phát súng của Lãnh Dịch Khiêm, vì tầm bắn quá xa mà anh không thể nhắm chuẩn xác, thành ra kẻ trúng đạn chết lại là tên phi công ngồi cùng buồng lái với bà ta. Tuy nhiên phát súng thứ ba cuối cùng lại chệch hướng găm thẳng vào cánh máy bay, tuy chưa khiến nó rơi hẳn nhưng chắc chắn không cầm cự được lâu!

- Chết tiệt! - Đôi mắt Lãnh Dịch Khiêm long sòng sọc, anh quay người ra khỏi Dinh thự đã đổ nát với hiệu lệnh triệu tập - Dò xem vị trí hạ cánh của mụ ta.

Quay lại lúc thủ hạ trên không đang phân vân mệnh lệnh của hai vị chủ nhân, thời khắc đó đủ để Chung Băng Tâm rẽ hướng chạy thoát. Còn Lãnh Vô Triệt vẫn còn bị ám ảnh bởi nụ cười ma quỷ kia của bà ta, lời bà ta nói có nghĩa là gì?