Tứ Đại Gia Tộc: Bản Tình Ca Của Vương Tử

Chương 50: Không mời mà tới (1)



Sáng sớm mùa đông ở Giang Nam hơi có sương mù, cư xá an tĩnh chợt có vài tiếng chim hót, nhưng vẫn là nghênh đón một ngày mới.

Năm chiếc xe gần như là cùng dừng lại ở cửa biệt thự nhỏ, động tác cũng đồng loạt.

Năm người con trai xuất sắc và một cô gái xinh đẹp, một nhóm sáu người này đứng ở cửa biệt thự, và nhìn nhau cười.

Liễu Thi Nguyệt đứng đầu và cô xoay người nhìn năm người kia, vẻ mặt cười xấu xa: “Đã tới lúc rồi nhé, các vị tổng tài đã chuẩn bị xong chưa?”

Vân Mặc Vận cười nhẹ, cực kỳ yêu thích khi cô đầy sinh lực và sức sống như vậy, cũng dung túng bất kỳ hành động nào đó của cô.

Đôi mắt tím của Ôn Nhược Khê ẩn chứa một nụ cười, vẻ mặt như xem kịch vui, dứt khoát quyết định làm một diễn viên quần chúng.

Long Thừa Viêm giống như không có nhìn thấy bộ dạng của Liễu Thi Nguyệt, nên hé ra khuôn mặt cực kỳ lạnh lùng không thể hiện bất kỳ thái độ gì.

Ngược lại, Tiêu Nặc Mưu thân là chủ sở hữu tương đối có ý tốt, lấy hành động mà biểu đạt ý nghĩ của mình, lắc lắc một chùm chìa khóa trong tay: “Gõ cửa, hoặc là chúng ta trực tiếp đi vào.”

Liễu Thi Nguyệt dương dương đắc ý: “Vẫn là anh Tiêu tốt nhất, không giống bốn người câm kia, rõ ràng rất muốn đến mà bày đặt làm giá, nói cho cùng chính là đạo đức giả, đạo đức giả nghiêm trọng!”

“Nhưng mà Thi Nguyệt” Âu Húc Nhật một trong những ngừơi câm hơi chần chờ : “Mục đích của em đem bọn anh đến là?”

Liễu Thi Nguyệt là bà xã tương lai của Vân Mặc Vận, cũng là em gái của mấy người bọn họ, một câu nói của cô bé quả thật có thể triệu tập mấy nhân vật lớn đến, nhưng lại không nói rõ là vì cái gì.

Liễu Thi Nguyệt quét qua mấy người con trai xuất sắc phong độ hiên ngang, như có thâm ý mà cười nói: “Kỳ thật nguyên nhân em tìm các anh tới, hẳn là các anh rõ ràng hơn em chứ.”

“Nguyệt Nguyệt. . . . . .” Nụ cười của Vân Mặc Vận đầy cưng chìu, nhẹ nhàng nói: “Anh biết rõ ý nghĩ ở trong lòng em, nhưng. . . . . .”

“Nhưng mà em muốn các anh cũng đồng ý.”

Liễu Thi Nguyệt bướng bỉnh cướp lời nói, hung hăng trừng mắt liếc Vân Mặc Vận, lúc chuyển con ngươi qua thì ánh mắt đã là sâu kín: “Các anh cũng rất rõ thân phận của Quý Thần Hi, cũng hiểu rõ lai lịch của Tô Mạt. Em biết rõ người của công quốc Eros đã tới tìm các anh, không bao lâu nữa, thân phận của Quý Thần Hi sẽ sáng tỏ, mà mấy vị kia cũng sắp xuất hiện. Mặc dù các anh đều có tự tin với Quý Thần Hi, cảm thấy trong tương lai anh ấy có thể vượt qua, nhưng em vẫn là không nhẫn tâm với Tô Mạt. . . . . . Có thể, là em quá đáng, nhưng mà em thật sự hi vọng bọn họ có thể đạt được hạnh phúc”

Liễu Thi Nguyệt rũ lông mi xuống, rồi nhẹ giọng thở dài, thanh âm trở nên trầm thấp dị thường: “Tô Mạt là một cô gái tốt, anh Quý thật sự yêu chị ấy, em có thể nhìn ra được những thứ này. Nhưng mà, thân phận chênh lệch là không thể thay đổi, em muốn giúp bọn họ, nhưng lại không có năng lực. Em biết rõ năng lực của các anh, em hi vọng các anh cũng có thể giống như em đồng ý chấp nhận Tô Mạt, nếu như về sau bọn họ phải đối mặt với các cửa ải khó khăn, thì các anh có thể nể tình tình cảm của anh Quý mà trợ giúp cho Tô Mạt. Để cho bọn họ có thể có được hạnh phúc, đây chính là toàn bộ thỉnh cầu của em”

Liễu Thi Nguyệt nói khẩn thiết, hiểu rõ lấy lý lẽ để lay động tình cảm, trong đôi mắt to sáng ngời di chuyển hi vọng và khẩn cầu.

Vân Mặc Vận biết rõ, Liễu Thi Nguyệt là sợ Tô Mạt sẽ lập lại đau khổ như cô lúc trước nên mới yêu cầu bọn họ chấp nhận Tô Mạt, và trợ giúp Tô Mạt.

Công quốc Eros ở Châu Âu đã tìm được bọn họ thì thân phận của Quý Thần Hi cũng không thể giấu giếm nữa, vương tử một nước, lại là người thừa kế thứ nhất, tôn nghiêm từ xưa của hoàng thất là không có khả năng thừa nhận Tô Mạt làm vợ của Quý Thần Hi, như vậy. . . . . . kết cục cuối cùng của bọn họ nhất định là bi thảm.

Liễu Thi Nguyệt không đành lòng, bọn họ sao có thể nhẫn tâm để cho bạn tốt đau khổ cả đời?