Tứ Đại Gia Tộc: Bản Tình Ca Của Vương Tử

Chương 3: Nửa đêm mất hồn (1)



“Mightnight” là quán bar lớn nhất thành phố H, nằm trong khu vực trung tâm thành phố, đông nghịt người đến người đi, vào buổi sáng sớm ánh sao vén ra tia sáng kiều diễm.

Say rượu, thật sự là một hành động kỳ quái, người người kêu phải uống say, cũng đều biết say thì có một ngày tỉnh, nhưng vẫn trước sau như một ở lại chỗ này rất nhiều đêm, mong đợi, không có kết cục giống như vậy. . . . . .

Quán bar không thiếu chính là các chàng trai cô gái xinh đẹp, nhiều nhất cũng là tìm người, muôn màu muôn vẻ, mà tối nay, bốn chàng trai ngồi ở một góc lại thật sự hấp dẫn ánh mắt kinh diễm của mọi người.

Bốn người trong đó, có nhã nhặn tuấn tú, có tuấn tú vô cùng, có tao nhã trưởng thành, có lạnh lùng thần bí, bốn chàng trai khác biệt như thế ngồi chung một chỗ, làm sao có thể không khiến cho người ta kinh diễm.

Người đàn ông áo tơ trắng tao nhã xuất chúng cầm ly rượu trong tay, uống từng chút từng chút rượu ngon trong ly, người đàn ông trẻ tuổi tuấn mỹ hơn người ở bên cạnh cười nói với anh ta: “Mặc Vận, tối nay anh định ở đâu?”

“Có ý gì?” Vân Mặc Vận cũng không ngẩng đầu lên.

“Ê, tôi nghe nói Thi Nguyệt gần đây không cho cậu về nhà, cho nên nói trước tính toán giúp cậu, ai, hiện tại ban tốt giống như tôi vậy thật sự là tìm cũng không tìm được” Quý Thần Hi nhìn Vân Mặc Vận, đôi mắt tìm kiếm “con mồi” ở sàn nhảy tối nay.

“Gần đây cậu thật sự là quá nhàn nhã rồi.” Âu Húc Nhật liếc anh một cái, bất mãn nói: “Nói là làm phụ tá của Mặc Vận, kết quả chính là cậu sâu gạo không làm việc, ba ngày hai bữa không nhìn thấy cậu cũng coi như xong, đáng xấu hổ chính là tiền lương vẫn lĩnh.”

Trình độ học vấn vốn đã cao, đáng tiếc chuyên môn không hợp. Tài ăn nói cũng đạt rồi, đáng tiếc phong cách côn đồ không làm người yêu. Năng lực thì được rồi, đáng tiếc người quá lười biếng. Tổng hợp lại, điều kiện có thể đạt tới sa thải. . . . . .

“Tôi rất bận rộn!” Thấy Âu Húc Nhật dùng ánh mắt tính toán chuyển đến trên người mình, cũng không cố tìm con mồi MM, Quý Thần Hi vội vàng biện bạch cho mình: “Cậu không phải không biết, tôi bây giờ là bị toàn thế giới truy nã, vốn là nghĩ tới ở trong phạm vi thế lực của cậu sẽ tuyệt đối an toàn, nào biết thế giới này vốn không có chuyện tuyệt đối. Mấy ngày trước, tôi đi ra ngoài gặp một chú té xỉu ở ven đường, tôi cũng chính là ra tay giúp đỡ nhé, kết quả người ta mang ơn, quả thật chỉ muốn báo đáp tôi, lại thuận tiện cho tôi lên TV. . . . . . May mắn gần đây tôi núp ở nhà họ Long, nếu không các cậu sao có thể được uống rượu với tôi?”

Vệ sĩ của Eros có cái mũi rất linh, không cẩn thận một chút sẽ bị bọn họ bắt được, anh là có thể kiên cường chống đỡ…, nhưng mà. . . . . . gây chuyện không tốt sẽ biến thành tin tức quốc tế, ngộ nhỡ anh và vị vương phi thái tử vương quốc Anh thành trang đầu, về sau chạy đến đâu cũng sẽ bị nhận ra, thì thật sự đi đời nhà ma rồi.

Vân Mặc Vận nâng ly uống một ngụm rượu, khóe môi chậm rãi nở nụ cười, bộ dạng thâm ý: “Thật ra thì, cậu cũng không nhất định phải làm phạm nhân, tôi nhớ năm nay cậu 25 tuổi, cách 26 tuổi, cũng chỉ có một năm, cần gì chứ?”

“Một năm cũng là tốt rồi, hơn nữa, tôi cũng không nhất định thất bại, nói không chừng ở chỗ này trong vòng một năm là tôi có thể giải quyết bốn người con gái kia, hoặc là, tôi có thể dùng phương pháp thứ hai, nếu không nữa thì, tôi cứ ‘giả chết’ …. Tóm lại , tôi tuyệt đối không làm chuyện lừa gạt để cậu nhỏ chịu khuất phục!”

Luật pháp của lãnh địa Eros, tiền đề gì, giới hạn gì, đều là tăng thêm gánh nặng lên trên người của anh, 25 năm qua lúc nào anh cũng muốn bỏ rơi cái gánh nặng này, nhưng hôm nay kỳ hạn cũng sắp đến. . . . . .

“Thần Hi, cậu nói loại thứ hai là gì?”