Tứ Đại Gia Tộc: Bản Tình Ca Của Vương Tử

Chương 131: Hạnh phúc viên mãn (Đại Kết Cục hai)



Trong phòng chăm sóc có một thân ảnh lén lén lút lút, cô ta nhẹ tay đẩy cửa ra, từng bước từng bước đi tới, nhìn chung quanh một lúc thấy không có một người thì sau đó mới yên tâm. Cô ta ngắm nhìn mỗi một bé sơ sinh ở trên hộp giữ nhiệt, nhìn lại một chút bảng tên phía trên, tìm một lúc rốt cuộc ở bên trong cùng, cũng là trong hộp giữ nhiệt sang trọng nhất tìm được đứa bé mình muốn tìm.

Nhẹ nhàng mở ra nắp hộp giữ nhiệt, cô ta lấy ôm đứa bé lên, đôi mắt nhíu lại.

Đây chính là con của Elroy và con tiện nhân Tô Mạt kia. . . . . . Hừ, Elroy, có lẽ nằm mơ anh cũng không nghĩ tới, tôi sẽ mang con của anh đi.

Không phải là anh rất coi trọng con tiện nhân Tô Mạt kia mà không quan tâm đứa bé này sao, đã như vậy, thì bản công chúa thay thế anh “chăm sóc” sinh mệnh nhỏ này.

Anh cư xử tôi thế nào, tôi sẽ đối xử với con của anh như thế! Tôi muốn để cho nó hối hận vì đã đi tới trên đời này, càng để cho con nhỏ Tô Mạt kia vĩnh viễn thống khổ!

Cô ta cướp đi chồng của tôi, thì tôi cướp con của cô ta đi, mọi người không thiếu nợ lẫn nhau, huống chi, không có đứa bé này, cô ta còn có tư cách gì trở thành Vương Phi Eros, Vương Hậu tương lai! Vị trí này sớm muộn vẫn là của tôi, bất luận kẻ nào cũng không được giành!

Công chúa Sophie ác độc vụng trộm cười một tiếng, ôm bé sơ sinh chuẩn bị rời đi, cửa phòng chăm sóc đột nhiên mở ra.

Có người!

Công chúa Sophie có tật giật mình, lui về phía sau một bước, nhìn chằm chằm vào người ở cửa.

Quý Thần Hi đẩy cửa ra thì nhìn thấy Sophie, cũng nhìn thấy đứa bé ở trong ngực cô ta, mặc dù nói không biết là con ai, nhưng anh vẫn cả kinh, “Cô làm gì đó!”

Công chúa Sophie khẽ cắn răng, khàn giọng nói: “Không nên tới!”

Quý Thần Hi thấy rõ đứa bé trong ngực cô ta là từ ôm ra từ cái hộp giữ nhiệt đặc biệt phía sau, dĩ nhiên cũng biết đó là con của mình, trong mắt căng thẳng, hung hăng mở miệng: “Để đứa bé xuống!”

Hai tay của công chúa Sophie ôm trẻ sơ sinh, lui về phía sau, “Không nên tới. . . . . . Không được tới. . . . . . Nếu không tôi. . . . . .”

“Cô muốn làm thế nào!”

“Tôi. . . . . . đứa bé . . . . .” Đôi ưng của Quý Thần Hi căm tức nhìn , Sophie công chúa nói không mạch lạc, không thể làm gì khác hơn là lùi bước lần nữa.

“Buông con tôi xuống!”

“Không. . . . . . Không nên tới. . . . . .”

Quý Thần Hi đi một bước, thì cô ta lùi một bước, rốt cuộc cũng đến bên tường, không thể lui được nữa.

“Sophie, nếu như cô thông minh thì bây giờ trả con cho tôi, tôi có thể sẽ bỏ qua chuyện cũ, nếu không. . . . . .” Quý Thần Hi không nói tiếp, đứng cách Sophie năm bước xa, không tiến tới gần nữa.

Chó gấp sẽ nhảy tường, huống chi là người, huống chi là một cô gái không có lương tri không quan tâm tới.

Công chúa Sophie vốn là tim đập nhanh, hiện tại bị Quý Thần Hi bắt được tại chỗ, cô hốt hoảng đến độ không biết nên tự xử như thế nào.

Đứa bé trong ngực mặc dù là do Tô Mạt sinh ra, vừa vặn phần địa vị vẫn còn ở đó, nó là vương tử tương lai Eros, là một Quý Tộc nhỏ. Nếu như Elroy nói việc này ra ngoài, cho dù cô là công chúa Thụy Điển cũng vô ích, chuyện này đủ làm cho nửa đời sau của cô bị hủy. . . . . .

Không, không thể bị người biết, tuyệt đối không thể!

Công chúa Sophie nuốt nước miếng, miễn cưỡng chống lại mắt Quý Thần Hi, đôi môi run rẩy mở miệng: “Anh. . . . . . sẽ không nói cho người khác biết?”

Quý Thần Hi nhíu mày, biết trong lòng cô ta đang giùng giằng, “Sẽ không, chỉ cần cô trả đứa bé lại cho tôi, tôi bảo đảm chuyện này sẽ không có người thứ ba biết.”

Cúi đầu, công chúa Sophie lần đầu tiên nhìn thấy rõ trẻ sơ sinh trong ngực: đó là cậu bé xinh đẹp con hơn Thiên Sứ, đứa bé này giống như cha của nó, hẳn là có một nửa huyết thống Châu Âu, nó rút đi nếp nhăn của trẻ sơ sinh, làn da cực kỳ trắng nõn, lông tóc rất nhỏ, có thể thấy được là một đứa trẻ tóc đen, môi nho nhỏ chu lên đáng yêu, cái mũi xinh đẹp cao thẳng, gương mặt mượt mà mê người, toàn thân đều là mùi sữa.

Đứa bé xinh đẹp như vậy, sau này lớn lên nhất định sẽ giống như cha của nó, là một anh chàng đẹp trai xuất chúng. . . . . .

“Sophie, đưa con cho tôi!” Quý Thần Hi sợ Tô Mạt chờ sốt ruột, không thể không thúc giục Sophie trả lại con.

Công chúa Sophie nhìn đứa bé sơ sinh, cười nhạt nói: “Điện hạ, anh nói xem, nếu như mà đứa bé tôi sinh ra, có phải so với đứa bé này càng xinh đẹp hơn hay không?”

“Tôi không biết.” Quý Thần Hi không nhịn được trả lời.

Công chúa Sophie dường như nghiện trêu chọc đứa bé này, ngón tay dọc theo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé từ từ hoạt động.

Đứa bé mới vừa ra đời chớp động lông mi, đôi mắt nhỏ đóng chặt lại chậm rãi mở ra.

Một đôi mắt xanh thẳm chiếu vào trong mắt công chúa Sophie.

Đó là màu sắc còn xinh đẹp hơn biển rộng, tinh khiết gần như thủy tinh, trong suốt, xinh đẹp.

Đứa bé này, thật sự là Thiên Sứ?

Công chúa Sophie ở đáy lòng thích cậu bé xinh đẹp tinh khiết này, lại không nỡ ra tay tổn thương nó. . . . . . Ngước mắt, nhìn thấy bộ dáng của Quý Thần Hi, đứa bé và anh ta chính là một khuôn mẫu in ra .

Người đàn ông này là mình vẫn luôn yêu, đứa bé này là cốt nhục của người đàn ông này, cho dù là lấy được thì có thể thế nào? Điện hạ có lẽ sẽ hận cô, nhưng hận, cũng không phải là một loại phương thức vĩnh viễn nhớ cô sao. . . . . . Nếu là trước kia, cho dù cô có được tình yêu của điện hạ hay không cũng nhất định phải lấy được hận của điện hạ, nhưng hôm nay đối tượng là đứa bé này. . . . . .

Tiểu Thiên Sứ ôm trong ngực hình như có cảm ứng, cái mũi nhỏ nhíu lại bắt đầu lên tiếng khóc lớn.

Tiếng khóc của trẻ sơ sinh vang vọng trong phòng chăm sóc an tĩnh, làm công chúa Sophie luống cuống tay chân.

“Này. . . . . . Đừng khóc. . . . . . Đừng khóc chứ. . . . . .”

“Mau đưa đứa bé cho tôi!” Quý Thần Hi cho rằng Sophie đang âm thầm làm cái gì đó mới làm cho đứa bé khóc lớn như vậy.

Sophie chưa từng có mang thai làm sao biết dụ dỗ trẻ con, cũng không có biện pháp. Tổn thương nó? Thật sự không làm được, Thiên Sứ như vậy làm xúc động tình mẹ sâu trong lòng một cô gái, thật sự cũng dám xuống tay làm gì với nó.

Trẻ sơ sinh khóc không có nước mắt, lại làm cho Sophie cảm thấy đau lòng.

Thôi mà, thôi mà. . . . . .

“Huyết thống cao quý của chúng tôi nhất định có thể sinh ra một đứa bé còn xuất chúng hơn đứa bé này. . . . . .” Công chúa Sophie vênh váo nói: “Đáng tiếc, anh nhất định muốn cô gái không có thân phận sanh con cho anh. Đứa bé xấu như vậy, tôi mới không lạ gì!”

Đi lên trước một bước, công chúa Sophie giao đứa bé cho Quý Thần Hi, xoay người rời đi.

Đứa bé đến trên tay Quý Thần Hi, giống như kỳ tích tiếng khóc dừng lại, mở một đôi mắt to nhìn Quý Thần Hi.

Lần đầu tiên ôm đứa bé, còn là ở dưới tình huống này ôm một trẻ sơ sinh được băng bó giống như bánh tét, Quý Thần Hi cũng có chút luống cuống tay chân. Nhìn lại một chút nó và mình cực kỳ tương tự dáng ngoài, Quý Thần Hi lại thở dài một tiếng, không đứng đắn nói: “Cha con tốn nhiều năm như vậy cũng không giải quyết được cô gái kia, mà con chỉ dùng một phút đã giải quyết được, con trai, con thật là thiên tài đối phó phụ nữ.”

Nói xong, ôm con trai thiên tài của mình đi ra phòng chăm sóc.