Tứ Đại Gia Tộc: Bản Tình Ca Của Vương Tử

Chương 130: Hạnh phúc viên mãn (Đại Kết Cục một)



Mẹ con. . . . . . Bình an. . . . . .

Quý Thần Hi tiêu hóa tin tức này thì đồng thời từ trong phòng sanh đẩy giường bệnh ra, anh vọt tới bên cạnh giường bệnh nhìn Tô Mạt.

Mới vừa sinh xong nên Tô Mạt vẫn còn hôn mê, trên mặt một chút huyết sắc cũng không có, đôi môi cũng trắng bệch , tiều tụy mà suy yếu.

Tô Tô. . . . . . Tô Tô. . . . . .

Quý Thần Hi đưa ngón tay đặt ở cổ của Tô Mạt, phủ lên mạch đập, lật xem con ngươi, xác định Tô Mạt ngoại trừ quá mệt mỏi thì không có gì đáng ngại mới thở phào một hơi.

Nữ bác sĩ nhìn thấy anh kiểm tra chuyên nghiệp như vậy cũng mỉm cười, “Vị hôn thê của anh rất kiên cường, nếu như không phải là liên quan đến ý chí, sợ rằng cô ấy và đứa bé đều sẽ gặp nguy hiểm.”

Con . . . . . .

Quý Thần Hi nghe lời của bác sĩ thì mới nhớ tới con, Tô Mạt ra ngoài rồi nhưng cũng không có nhìn thấy tung tích của đứa bé.

“Đứa bé là bé trai sinh non, đã từ phòng sanh trực tiếp đưa đến phòng chăm sóc, 24 giờ sau mới có thể đưa đến bên người hai vị.” Nữ bác sĩ nhìn thấy bộ dáng Quý Thần Hi nhìn trái phải vòng quanh nên giải thích một chút, “Chờ vị tiểu thư này tỉnh lại thì sau đó hai vị có thể đi đến phòng chăm sóc nhìn em bé một chút, là một bé trai so với Thiên Sứ còn giống Thiên Sứ hơn đấy.”

Lời nói của nữ bác sĩ cũng không phải nịnh hót, cô theo y nhiều năm như vậy thật sự chưa từng gặp qua trẻ sơ sinh nào xinh đẹp hơn em bé ấy.

“Cám ơn.” Quý Thần Hi chân thành nói cảm tạ với bác sĩ, sau đó đi theo đám y tá đẩy Tô Mạt biến mất ở hành lang phòng sanh.

“Công chúa, buông tay thôi. . . . . .” Lưu Lăng không có bỏ qua ánh mắt tính toán trong mắt công chúa Sophie, nhẹ giọng khuyên: “Tô Mạt và điện hạ là thật lòng yêu nhau, hiện tại con cũng có rồi, bọn họ nên nhận được hạnh phúc.”

“Bọn họ nên nhận được hạnh phúc? !” Công chúa Sophie cười lạnh: “Vậy tôi, thì một mình bất hạnh?”

**

Bệnh viện tốt nhất, phòng bệnh tốt nhất, hoàn cảnh tốt nhất ở Provence. . . . . . Đây là Quý Thần Hi đã an bài từ rất sớm, cho nên Tô Mạt sinh xong thì chuyện phải làm là được an bài vào phòng bệnh, do Quý Thần Hi tự mình giám hộ.

Cửa sổ phòng bệnh mở ra một khe hở, có làn gió thổi qua, rèm cửa sổ lụa trắng tạo nên sóng gợn nho nhỏ, trong hoa viên trồng một mảng lớn huân y thảo, hương hoa kia tràn ngập vào trong phòng bệnh thấm vào ruột gan .

Tô Mạt nằm ở trên giường bệnh thoải mái, an tĩnh ngủ say, hít thở đều đều, bàn tay được Quý Thần Hi ngồi ở bên giường nắm nhẹ nhàng. Lúc này an toàn có lẽ chính là nhiệt độ từ Quý Thần Hi.

Động tác của Quý Thần Hi nhẹ nhàng vén sợi tóc có chút xốc xếch của Tô Mạt, mỉm cười nhìn cô, dung nhan vẫn như cũ.

Bên trong phòng yên lặng, qua một lúc lâu, đầu ngón tay của Tô Mạt ở trong tay Quý Thần Hi hơi động đậy, theo đó nhăn mi tâm lại.

“Con. . . . . . Thần Hi. . . . . . cứu cứu con. . . . . .” Âm thanh từ lẩm bẩm chuyển sang kinh sợ: “Thần Hi!”

Đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy dung nhan Quý Thần Hi ở gần trong gang tấc, thần thái hốt hoảng, “Thần Hi! Thần Hi!”

Ngoại trừ gọi tên của anh, Tô Mạt không còn cách nào, ánh mắt luôn luôn trong trẻo lạnh lùng không có tiêu cự —— tay của cô theo thói quen vuốt bụng, nơi đó đã không còn sinh mệnh thường ngày. Con và mình tâm hợp với tâm, huyết mạch tương thông, hôm nay con không còn, trong nháy mắt Tô Mạt cũng đã hiểu.

Quý Thần Hi đứng dậy ngồi lên trên giường, cẩn thận đỡ Tô Mạt dậy, bắt lấy gối đệm ở sau lưng cô, sau đó ôm cả người cô vào trong ngực, “Tô Tô, không có chuyện gì, anh ở đây.”

“Con. . . . . .” Tô Mạt nhắm mắt lại, ý muốn ngăn cản đôi mắt đẫm lệ của mình, “Thật xin lỗi. . . . . . Thần Hi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . .”

Con của bọn họ, bởi vì liên quan đến cô mà cứ như vậy chết đi.

Đây là cốt nhục mà Thần Hi đã chờ đợi rất lâu rồi, đứa con đầu tiên của bọn họ, dễ dàng rời bọn họ như thế.

Cô nhất định không phải là người mẹ tốt, ngay cả con mình cũng không bảo vệ đựơc. . . . . .

Quý Thần Hi hiểu nguyên nhân Tô Mạt buồn bã, liền vội vàng lắc đầu cười nhẹ, “Tô Tô, con không sao.”

Bộ dạng cô rơi lệ khiến cho anh đau lòng, cho nên anh nhất định sẽ không để cho cô rơi lệ.

“Không có sao?” Tô Mạt ngẩng đầu lên, có chút không tiếp nhận được lời nói của Quý Thần Hi, “Con không thấy mà, làm sao lại không sao?”

Đứa bé trong bụng của cô có ở đó hay không nhìn một cái cũng biết, huống chi cái loại cảm giác cùng với con tâm ý tương thông cũng không thấy, cho dù cô không phải là bác sĩ cũng không phải là y tá, nhưng cô biết, mình đã mất con. Mà Thần Hi vì muốn an ủi cô lại có thể lập ra lý do hình thức này, ngoại trừ càng làm cô thương tâm thì không có ích lợi nào khác.

Quý Thần Hi nghiêng đầu nhìn cô cười, vẻ mặt cưng chìu cùng bất đắc dĩ, “Con cũng đã ra đời rồi, nên làm sao còn có thể ở trong bụng em chứ?”

Con, ra đời. . . . . .

Tô Mạt kinh ngạc ngẩng đầu, khó có thể tin, “Con ra đời rồi!”

“Đúng vậy, con đã ra đời rồi, là một bé trai, bác sĩ nói cô ấy chưa từng gặp qua bé trai nào xinh đẹp như vậy.” Quý Thần Hi đắc ý, khôi phục lại đức hạnh lưu manh, dõng dạc nói: “Chủ yếu là gene của cha nó tốt, cho nên con trai cũng xinh đẹp ha.”

Tự động coi thường bộ dáng muốn bị đánh của Quý Thần Hi, Tô Mạt cau mày nói nhỏ: “Nhưng em một chút ấn tượng cũng không có. . . . . .”

“Em lâm vào hôn mê, dĩ nhiên là không có ấn tượng rồi, con là mổ bụng mà ra đời.” Quý Thần Hi đẩy vạt áo trang phục bệnh nhân của cô lên, chỉ chỉ vết thương đựơc băng gạc băng bó: “Đây chính là vết thương mổ bụng để lại, bởi vì còn chưa hết thời gian thuốc mê, cho nên em cũng không có cảm giác đau.”

Tô Mạt theo y phục Quý Thần Hi kéo nhìn thấy băng gạc thật dầy kia, tận mắt thấy mới là thật, tin chắc lời nói của Quý Thần Hi, cô đã mổ bụng sinh ra con trai.

“Vậy, con đâu? !”

“Con sinh non, nên cần ở phòng chăm sóc quan sát 24 giờ.” Quý Thần Hi vừa nói xong vừa kéo vạt áo cô xuống, đem chăn mỏng đắp lên trên người cô, cẩn thận đỡ cô nằm xuống.

Con bình an vô sự, trái tim của Tô Mạt cuối cùng cũng có thể hạ xuống. Theo Quý Thần Hi, nửa nằm ở trên giường, “Hiện tại cách 24 giờ còn bao lâu nữa?”

“Sắp rồi, em đã ngủ một ngày một đêm mà.” Quý Thần Hi cúi người ở trên gò má của Tô Mạt hôn nhẹ, thâm tình chân thành nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Cám ơn. . . . . .”

“Cám ơn?”

“Cám ơn em đã sinh con cho anh, cũng cám ơn em có thể kiên trì, tiếp tục cùng với anh.” Quý Thần Hi nắm tay của cô lên đặt ở bên môi mình, rũ mắt xuống, thấp giọng mà nói ra: “Nếu như không phải là ý chí của em kiên trì, sợ rằng bây giờ anh đã cô độc một mình rồi. . . . . .”

Tô Mạt nháy mắt mấy cái, cười nhạt.

Thần Hi là chồng của cô, ông trời của cô, con là cốt nhục của cô và anh.

Lúc ý thức cô mơ hồ thì cô tự nói với mình, Thần Hi và con, cô cũng không thể mất đi một ngừơi. Có lẽ chính vì tín niệm như vậy mới có thể làm cho cô và con đều thuận lợi sống sót, mà Thần Hi, bởi vì cô bình an mà vui vẻ.

Tô Mạt cười kéo ống tay áo của Quý Thần Hi, “Em muốn nhìn con một chút.”

Cúi đầu nhìn đồng hồ của mình, biết đã đến giờ rồi, mà Tô Mạt nhất định rất nhớ con, Quý Thần Hi hớn hở gật đầu: “Được, em chờ anh một chút, anh đi ôm con.”