Tứ Đại Đại Náo Học Đường

Chương 7



Trước cổng nhà Thiên Di

-kiing koong-- Dì Tâm chạy ra mở cổng

" Chào chủ tịch, chào cậu chủ "

" Chào dì "- Thiên Thịnh, anh trai Thiên Di

" ừ, con gái ta về chưa "- Ông Nguyễn Hoàng, ba T.Di

" cô chủ đã về từ trưa rồi thưa chủ tịch "

" được rồi "- ông nói rồi cùng con trai đi vào nhà.

T.Di ngủ mãi đến 5 giờ mới thức dậy, nghĩ bụng chắc ba và anh trai cũng sắp về nên vào VSCN, sau đó đi xuống nhà

" cha, anh hai mới về "- T.Di đi xuống thấy ông thì vội chạy lại đỡ lấy mớ hồ sơ trên tay ông

" chào con gái " ông xoa đầu cô

" chỉ lo ba mà quên mất thằng anh này rồi "- T.Thịnh cũng xoa đầu T.Di

" được rồi đi ăn cơm thôi, cha đói rồi "

" dạ, để con đi gọi mẹ xuống "- nói rồi 2 anh em khoác vai nhau đi lên lầu, T.Di sang phòng mẹ

- cốc- cốc- cốc-

" vào đi "

" mẹ à, xuống dùng cơm thôi "

" được rồi mẹ xuống ngay "

- một bàn cơm thịnh soạn được dọn ra, tuy chỉ có 4 người nhưng rất ấm áp.

" con đã sắp xếp chuẩn bị gì cho chuyến bay chưa? "- mẹ T.Di hỏi

" dạ, con chuẩn bị cả rồi "

" con sang đó nhớ tự chăm sóc tốt cho bản thân đó, đừng cố sức quá, có gì thì cứ để ba và anh hai con lo "-giọng nói nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt luôn chĩa về phía 2 cha con đang cắm cúi ăn. Mẹ T.Di đang giận vì dám đem con gái bà đi xa. Tình hình là ông đã bị bà bơ mấy ngày qua.

" ây da mình à, ý kiến này cũng không phải do mình tôi đề ra mà "- ông quay qua T.Thịnh cầu cứu

" có liên quan gì con đâu "- Thằng con vô tâm thế là cùng, ông lại quay sang T.Di, cô chỉ cười cười nhún vai, tỏ ý như: " con không liên quan đâu cha à "

Ông thấy vậy chỉ biết uất ức mà ăn tiếp.

_ Biệt thự nhà Ái Vũ_

[ Trong phòng thí nghiệm ]

bùm.... bùm.... bốp.... xoảng....

Hàng loạt tiếng động vang lên, thủ phạm không ai khác chính là siêu quậy Ái Vũ.

Vào 30 phút trước: Ái Vũ đại tài đã lập nên một kế hoạch để tác chiến, vùng phạm vi tác chiến chính là phòng thí nghiệm của ông Lâm. Bước 1: bắt đầu

-" Đường đường chính chính " leo cửa sổ phòng thí nghiệm vào.

Bước 2

- vào thành công thì khóa chốt cửa.

Bước 3

- nếu bước 2 thành công thì bắt đầu thực hiện sứ mệnh nghiên cứu. ( t/g: haizzz phá phách thì có, nghiên cứu nổi gì)

30 phút sau ở hiện tại

Nghe tiếng động, ông Lâm từ phòng làm việc chạy ra, phải giật mình trước cảnh hỗn độn kia ( cho tác giả mạn phép khỏi tả)

Hình như quá quen với sự việc này nên không tức giận, mà thở dài hỏi thủ phạm

" Haizzz... ai làm con giận à? sau không đi phá cái khác mà đi phá cái phòng thí nghiệm vô tội của cha? "

Nghe những lời nhẹ nhàng nhưng không nhẹ nhàng kia, Ái Vũ vội gom mớ " Bom bi " là thành phẩm của mình vào túi rồi đi ra cười cười trả lời

" Cha đáng yêu à, không ai làm con giận cả, có trách thì trách cái phòng thí nghiệm của cha đi, ai kiêu nó màu mè quá chi, nó làm con ngứa mắt "

" trời ạ! có cái chuyện đổ thừa lãng nhách đó nữa hả. Ái Vũ? "- anh trai Minh Điển đang lướt Đt đi ngang qua, tiện mồm hỏi lại.

" anh im ngay cho em "- Ái Vũ bắn con mắt hình viên đạn sang nhìn anh hai rồi lại quay sang ông Lâm, thấy ông nãy giờ cứ im im, cô lay tay ông hỏi

" cha à, có gì cha nói đi chứ, cha cứ im im làm con sợ a~ "

" Ái Vũ, mi mà cũng biết sợ à? "- anh hai lại xen vào

" vậy là anh hai không biết rồi, mấy người nói nhiều như anh thì không sao, chứ mấy người im im là rất hiểm a~ "

Ông Lâm nghe vậy cười hiền xoa đầu con gái

" Ây, con biết vậy là tốt. vậy ta sẽ không im nữa "

" hehe đúng rồi, có gì cứ nói ra hết chứ đừng có im như thế..."

Anh hai M.Điển cười gian xảo

" Đúng, vậy cha đừng im lặng nữa, cha hãy đi mách với mẹ để mẹ xử lí. "

" như vậy nhé, ta đi đây " - hai cha con người tung kẻ hứng, Ái Vũ ngây thơ chưa tiêu hóa được sự việc, nhưng 3s sau, sau khi tiêu hóa hết cô vội chạy đến kéo cha cô lại.

" A cha à, có gì thì ngồi lại thương lượng a~, đừng vội đừng vội, là quân tử không nên chấp nhặt kẻ tiểu nhân.

" ta có chấp nhặt gì con đâu, ta chỉ về phòng kể chuyện cho vợ ta nghe thôi mà "

" như nhau cả, thà cha bắt phạt còn hơn bị mẹ bắt mặt váy trang điểm làm con gái "

" vậy mi không phải con gái à? "- anh hai lại xen vào

" em đương nhiên là..." thấy sai sai nên cô đành giở bài chuồn

" ơ mà thôi, con buồn ngủ rồi, không nói chuyện với hai người nữa, con đi ngủ đây ngủ ngon bey a~ "- Sau đó chạy một mạch về phòng. Hai cha con nhìn theo chỉ biết lắc đầu thở dài...

" không biết khi nào nó mới chịu chững chạc đây? "

" sau này tội ngiệp cho thằng em rễ rồi "

Ông Lâm nhìn sang con trai

" con! dọn dẹp đi "

" hã? "

Ông không nói gì thêm cứ thế một mạch bỏ đi, để lại thằng con trai tội nghệp phải dọn tàn cuộc trong phòng thí nghiệm kia