Tự Chui Đầu Vào Lưới

Chương 6-1



Có lẽ Đoạn Thiên nên đi làm Quân Nhân.

Cậu tuyệt đối là một Quân Nhân hoàn mỹ, bởi vì cậu có đầy đủ những phẩm chất – kiên nghị, dũng cảm, thất bại không lùi bước, đầy tinh thần chiến đấu, cùng quyết tâm cao độ.

Quyết tâm cao độ của cậu xem trong ở mắt Lưu Quang liền trở thành kiên quyết không sợ chết – điển hình của loại ‘điếc không sợ súng’

Người bị khoá hai tay rồi bị thượng kịch liệt đến ‘chết đi sống lại’ nhưng vẫn luôn tích cực dụ dỗ, lừa gạt Lưu Quang về nhà của mình, thì trên đời này chỉ có duy nhất một tên Đoạn Thiên ‘não bị vào nước’ này thôi.

« Muốn uống cái gì ? » Đem cửa phòng đá mở, Đoạn Thiên vừa bước vào vừa hỏi.

Lưu Quang bước vào phòng Đoạn Thiên, bước tới bên giường trong đầu liền nhớ tới đoạn tình sắc đầy điên cuồng lần đó, hắn quay đầu nhìn gương mặt tuấn lãng của Đoạn Thiên mỉm cười một cái.

Nụ cười mỉm có điểm chút ngại ngùng cùng hai gò má hơi hơi phiếm hồng làm cho Lưu Quang thực đáng yêu thực ngây thơ, nhưng khảm sâu ở trong đôi mắt lại là hào quang vô cùng sắc bén tựa như ánh mắt của thợ săn đang nhìn còn mồi.

Đoạn Thiên quay ra phòng bếp lấy tới một lon bia, rồi dựa vào cửa phòng của mình bày ra bộ dáng tà tiếu nhìn Lưu Quang nở nụ cười thưởng thức.

Lưu Quang lắc đầu: « Học sinh không nên uống rượu. »

« Anh đã là sinh viên, Lưu Quang bảo bối thân yêu à. » Đoạn Thiên kêu lên một cách thân mật, rồi lại thuận theo Lưu Quang mà đem lon bia trong tay ném cho Lưu Quang.

Bia ở trong không trung bay thành một đường vòng cung tuyệt đẹp rồi dừng đúng ngay trong tay Lưu Quang.

Hắn đem nắp lon bia mở ra, ngưỡng đầu ‘ực ực’ uống một hơi dài, cổ ngưỡng ra sau tạo thành một đường cong vô cùng tinh tế, làm cho Đoạn Thiên đứng phía trước trừng lớn hai mắt, nuốt xuống một ngụm nước miếng.

« Lưu Quang …. » Tựa như mèo rình chuột, Đoạn Thiên thật cẩn thận tiến từng bước từng bước đến trước mặt Lưu Quang, đưa tay lên vuốt ve da thịt mềm mịn trên mặt Lưu Quang. Cậu híp nửa mắt, mở miệng tán thưởng : « Lưu Quang thật đẹp. »

Đối với tiểu lão hổ tự động tự giác tiến lại gần, Lưu Quang cũng rất phấn kích – cười khẽ, vươn bàn tay thon dài tiến vào trong cổ áo của cậu rồi mò dần xuống, ở trên khoả trân châu mẫn cảm của cậu nhẹ nhàng ma xát, tiếp đến cởi từng cút áo làm lộ ra thân hình rắn chắc của cậu, trên thân hình ấy tràn đầy những dấu vết tình ái do hai ngày trước cậu phản công thất bại lưu lại.

« Tiểu lão hổ….. » Lưu Quang dùng giọng nói đầy gợi cảm trào phúng hỏi : « Lại muốn thượng tôi sao ? »

Đoạn Thiên dùng ánh mắt khát vọng nhìn nhìn Lưu Quang, thành thật gật đầu : « Có thể chứ ? »

« A a, cậu nói xem ? » Lưu Quang nói cười vô cùng thoải mái, nhích người tới trước cấp cho Đoạn Thiên một nụ hôn mang đầy tính ‘siêu cường đoạt lấy’, đầu lưỡi tham lam xâm nhập vào trong miệng Đoạn Thiên quấy nhiễu khắp nơi, tuyên cáo ai mới là người có năng lực công kích.

« Ngô … không đồng ý anh cũng sẽ thượng …. » Đoạn Thiên bị hôn đến thở dồn dập, bỗng nhiên lộ ra nụ cười vô cùng đắc ý, mạnh mẽ quay đầu né đi nụ hôn sâu của Lưu Quang, trong mắt ánh lên sự hưng phấn khi quỷ kế thực hiện được.

« Không đồng ý …. » Vừa định trào phúng lặp lại lời nói tự đại của Đoạn Thiên, Lưu Quang bỗng nhiên cảm thấy không ổn, hắn kêu to một tiếng, tựa hồ sức lực cạn kiệt, chậm rãi ngã lên chiếc giường phía sau lưng.

« Chết tiệt, cậu dùng thuốc. » Âm thanh hữu khí vô lực

« Thực xin lỗi. » Lời xin lỗi nghe không ra một chút ý biết lỗi. Đoạn Thiên đem chân của Lưu Quang cũng đặt lên giường, đối với người tình trong mộng nằm yên bất động mà nở nụ cười thoả mãn, hưng phấn đến múa máy tay chân : « Mộng đẹp đã trở thành hiện thực a. »

[Sau bao nhiêu lần thất bại cùng bị Lưu Quang ‘trừng phạt’ đến chết đi sống lại, rốt cuộc cơ hội ‘phản thụ vi công’ đã đến … hahahah]

« Kỳ thật, dựa theo tính toán thì hôm nay anh phải cùng em đại chiến ba mươi hiệp. » Đoạn Thiên không quên nhẫm tính số lần mình bị thượng, bỗng nhiên lại lắc lắc đầu, ôn nhu nói : « Bất quá, kéo dài như vậy sợ rằng Lưu Quang không chịu nổi, nếu Lưu Quang bệnh nặng, người đau lòng chính là anh a. »

« Ha ha. » Lưu Quang nằm ở trên giường cười lớn : « Đại chiến ba mươi hiệp ? Cậu có khả năng đó sao ? » Chậm rãi giơ tay phải lên, ngón tay trỏ chỉ chỉ Đoạn Thiên, nói nhẹ một câu : « Nghĩ muốn thượng tôi thì mau bắt lấy cơ hội đi a. »

Bị loại vô lực ngạo mạn này hấp dẫn, tất cả hưng phấn xao động của Đoạn Thiên lập tức chuyển hết xuống hạ thể. Vội vàng leo lên giường, phủ phục lên thân mình Lưu Quang, cầm lấy ngón tay đang chỉ về phía mình cắn nhè nhẹ.

Hai tay ấn mạnh lên hai vai của Lưu Quang, dùng đầu gối tách hai chân của Lưu Quang ra, chen mình vào giữa.

Đang lúc hưng trí bừng bừng, lòng tràn đầy vui sướng, một cỗ lực mạnh mẽ đột nhiên ập đến, đem Đoạn Thiên chuyển mình nằm xuống giường.

Nguyên bản Đoạn Thiên nằm trên người Lưu Quang, trong chớp mắt cư nhiện lại chuyển thành nằm dưới thân Lưu Quang.

« Ách ? » Đoạn Thiên trừng lớn hai mắt, đối với tình huống trước mắt đầy mờ mịt.

Lưu Quang thiếu gia cao ngạo một lần nữa lại nắm trong tay hết thảy, nhíu lại đôi mi thanh tú, thần sắc tà khí nói không nên lời.

« Hắc hắc, chỉ với một chút mê dược này mà đòi đối phó với Lưu Quang thiếu gia ta sao ? » Lần này đến phiên Lưu Quang dùng đầu gối tách hai chân của tiểu lão hổ ra.

Vươn tay đem quần của Đoạn Thiên kéo xuống, bắt lấy phân thân nóng rực đã ngẩng cao đầu của cậu mà chơi đùa.

« Ô…. » Đoạn Thiên khó nhịn, văn vẹo thân mình.

[ Lại một lần nữa thất bại ….]

Đoạn Thiên bắt đầu suy nghĩ lần sau nên dùng biện pháp nào …. nhưng hành động của Lưu Quang làm cho suy nghĩ không cách nào tập trung lại được.

« Không …. Buông …. buông…. » Đoạn Thiên bị người chế trụ nhược điểm, những tiếng rên rỉ mềm nhẹ đứt quảng từ trong miệng thoát ra vô cùng mời gọi có thể so với Đoạn Địa anh của cậu.

Khí lực toàn thân dưới sự khiêu khích thuần thục của Lưu Quang biến mất không còn một chút.

« Không cái gì ? Nhìn vẻ mặt của cậu đi, hoàn toàn say mê. » Lưu Quang vô tình phê bình, bàn tay gia tăng lực cùng tốc độ, làm cho mật dịch trên phân thân của Đoạn Thiên chảy ra càng nhiều.

« Tiểu lão hổ, sướng chứ. » Phân thân run rẩy đáng thương bị Lưu Quang khống chế, hắn cúi người liếm loạn lên đôi môi ngọt ngào của Đoạn Thiên.

« Câm miệng, sướng cái đầu của ngươi ! » Trong hít thở dồn dập hỗn loạn gắng sức rống to một tiếng, Đoạn Thiên không biết cậu lại đang khơi mào nhiệt lưu trên người Lưu Quang.

Ngọn lửa dục vọng trong nháy mắt ở trong đôi mắt thâm thuý của Lưu Quang hừng hực cháy cao.

Thế nhưng hắn không vội, đặt lên môi Đoạn Thiên một nụ hôn sủng nịch, dùng thanh âm mềm nhẹ ôn nhu mà hắn chuyên dùng để lừa gạt người khác, nói : « Không thích ở cùng một chỗ với tôi sao ? Việc thoải mái này không muốn tôi giúp cậu làm sao ? »

Thật sự là em ruột của Đoạn Địa. Ở thời điểm mấu chốt như thế này, cự nhiên không biết đường thối lui lại bị Lưu Quang mê hoặc.

« Thích… »

Nhìn thấy tiểu lão hổ đang muốn ‘phản thụ vi công’ cự nhiên thần tình mê loạn trả lời câu hỏi của hắn, Lưu Quang thú vị cười rộ lên.

Hắn vươn tay vuốt ve khắp thân thể tản ra hương vị tuổi trẻ của Đoạn Thiên. Niết niết hai điểm mẫn cảm trước ngực cậu, ân cần hỏi : « Thoải mái không ? »

Đoạn Thiên tựa như bị điện giật mà nảy mình lên một cái. Con mắt trong sáng bắt đầu bịt kín một tầng hơi nước.

« Lưu Quang, A ….. Lưu Quang … » Thanh âm sang sảng đã trở nên yêu mị, so với những cô gái phong trần còn làm cho đàn ông động tâm hơn

Lưu Quang trào phúng cúi đầu nhìn xem hạ thể đã ngẩng đầu cao cao của chính mình, thật sự không rõ Đoạn Thiên yêu mị như vậy vì cái gì cho đến nay vẫn chưa từ bỏ ý định muốn làm công?

[ Vốn là trời sinh ra để nhận vưu vật của đàn ông a.]

Thời điểm tiến vào, nghe thấy tiểu lão hổ phát ra một ít thanh âm không hài lòng. Kháng cự trên cơ thể so với trước kia giảm bớt rất nhiều.

Mặc dù không cam lòng nhưng cậu biết Lưu Quang sẽ mang đến cho mình khoái hoạt cùng sung sướng, những lúc không được thoả mãn thân thể của cậu tự động văn vẹo hướng Lưu Quang tác cầu đòi yêu. Rất khó tưởng tượng cùng với Đoạn Thiên vừa mới moi hết tâm tư muốn được ‘công’ Lưu Quang là cùng một người.

« Rõ ràng thân thể so với nữ nhân còn nữ tính hơn, cự nhiên còn muốn thượng tôi ? » Lộ ra vẻ mặt thoả mãn cùng say mê, Lưu Quang trầm thấp cười : « Đời này của cậu chỉ có bị tôi thượng thôi, biết chưa ? Tiểu lão hổ. »

Khi hắn kêu ba chữ ‘tiểu lão hổ’, biểu tình trở nên rất ôn nhu, trong ngữ khí còn mang theo một tia sủng nịch.

« Ân…. » Đoạn Thiên bị tình ái tra tấn đến thần hồn điên đảo, mơ mơ màng màng trả lời thuận theo, hai tay vươn lên ôm lấy cổ của Lưu Quang, tác cầu muốn được hôn Lưu Quang.

Phân thân nóng rực đỉnh mạnh vào nơi chứa nó, không ngừng đâm tới trọng điểm trong thân thể dưới thân, làm cho thân thể tràn đầy sức sống ấy không ngừng run rẩy. Bản thân Lưu Quang cũng dần trở nên mê say cùng điên cuồng.

« Thực phấn kích nhỉ ? » Một cái động thân thật mạnh, liền nghe thấy người dưới thân phát ra tiếng rên rỉ kiều mỵ.

« Lưu Quang ! Ô …. Lưu Quang…. » Tiếng rên rỉ đứt quãng tựa như đang khát cầu cái gì đó, làm cho trong lòng Lưu Quang thêm ngứa ngáy.

Cái tên từ khi mình sinh ra đã đi theo mình hai mươi mấy năm, đến giờ phút này cái tên ấy nghe vào tai sao mà ấm áp, sao mà dễ nghe.

« Lão hổ, tiểu lão hổ đáng yêu của tôi …. »

Lưu Quang cắn cắn lên điểm mẫn cảm trước ngực của Đoạn Thiên, một tay nắm lấy phân thân của cậu dùng sức nhu lộng, còn động khẩu phía sau không ngừng ra vào kịch liệt, làm cho tiểu sủng vật ngoan ngoãn đáng yêu này cùng hắn đi đến thiên đường.