Tu Chân Nữ Phụ Đào Hoa Kiếp

Chương 11: Hồng anh



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content



“ Hồng Nhiễm sư muội, ta đợi ngươi hảo lâu đó……”

Tiết Linh đang mơ mơ màng màng đột nhiên nghe thấy một câu như vậy.

Hồng Nhiễm cô cô? Bỗng dưng tỉnh lại, phát hiện mình cùng đồng môn, còn có Hồng Nhiễm cô cô đều không ở ngọc linh sơn, mà là tới một địa phương xa lạ. Nhìn chung quanh bốn phía là đại thụ rậm rạp, ánh sáng u ám, một chút ánh chiều tà mờ nhạt theo kẽ hở lá cây chiếu đến, thực im lặng, chỉ ngẫu nhiên có hai tiếng kêu to của chim chóc.

“ Hồng Nhiễm cô cô……..” Tiết Linh nghi hoặc nhìn thanh y nữ tử bên cạnh.

Đã thấy nàng làm như không có nghe thấy, chính là mím chặt môi nhìn về phía tầng tầng lớp lớp người ở ngoài.

Tiết Linh ngẩng đầu nhìn, người phía trước dần dần tách sang hai bên, hiện ra một thân ảnh hồng sắc.

_ Hồng Anh cô cô? Còn có……… Hắc bào nhân?

“ Hồng Anh sư tỷ! Ngươi như thế nào theo chân bọn hắn cùng một chỗ. Ngươi không biết bọn hắn là ai sao?” Hồng Nhiễm nắm chặt nắm tay, tản mát ra lạnh nhạt tức giận.

“ A, ta không theo chân bọn hắn cùng một chỗ chẳng lẽ với các ngươi cùng một chỗ sao?” Hồng Anh miễn cưỡng nói.

“ Ngươi có ý tứ gì?” Hồng Nhiễm dừng lại, ánh mắt không thể tin nhìn về phía Hồng Anh, “ Ngươi cùng bọn hắn là một phe?”

Hồng Anh nhếch khóe miệng khinh thường, cười cui.

“ Ngươi…… Ngươi cái phản đồ! Ngọc linh sơn đối đãi ngươi không tệ, vì sao……”

“ Ha hả a……” Còn chưa chờ Hồng Nhiễm nói xong, chợt nghe tiếng cười của Hồng Anh truyền đến, vẫn cười không ngừng.

“ ……Đúng, Ngọc Linh sơn chính xác là đối đãi không tệ……” Hồng Anh rốt cuộc ngưng cười, lập tức biểu tình trở nên cay nghiệt, giọng căm hận nói, “ Nhưng đó là đối với nữ nhân kia!”

“ Nữ nhân nào? Ngươi là nói Tử…..” Hồng Nhiễm nhíu mày đoán nói.

“ Đúng! Chính là tiện nhân đó! Vì cái gì nàng phải xuất hiện? Vì cái gì Trục Lưu muốn đem nàng mang về? Vì cái gì?” Hồng Anh giống như không bình thường quát, “ Nàng ở đó, Trục Lưu sẽ thấy cũng không có để ý tới ta, nguyên bản hắn hẳn là bạn đời cùng ta song tu không phải sao? Các ngươi tất cả mọi người đều nói nàng nơi này tốt nơi đó tốt, phát sinh xung đột cũng đều đứng về phía nàng, hoàn toàn không có bận tâm đến ta, ta mới là người thân thiết của các ngươi không phải sao? Dựa vào cái gì nàng cướp đi tất cả tình yêu của ta? Dựa vào cái gì?”

“ Phụ thân……” Tiết Linh nghe đoạn đối thoại bất khả tư nghị trước mặt này, trong lòng kinh ngạc dị thường, bọn họ nói chính là ai, phụ thân cùng…… Mẫu thân sao?

“ Ngươi, không thể nói bậy!” Hồng Nhiễm tức giận nói, “ Tiết sư huynh cho tới bây giờ cũng không nói qua sẽ cùng ngươi song tu, hơn nữa mỗi lần người đều là ầm ĩ quá phận, chúng ta bất quá mới nói hai câu thôi……”

“ Năm đó sư tỷ muội đồng môn thì ta bộ dạng tốt nhất, tu vi tiến nhanh nhất, Trục Lưu cũng là ưu tú nhất, hắn đương nhiên phải theo ta cùng một chỗ!” Hồng Anh kiêu ngạo mà nói, lúc sau như nghĩ tới cái gì, khinh miệt liếc Hồng Nhiễm một cái, “ Không chọn ta chẳng lẽ chọn ngươi sao? Một câu pháp quyết đều phải học nửa ngày mới xong giả tiểu tử!”

Hồng Nhiễm nghe xong không giận mà cười nói, “ Ta không thảo luận chuyện đó với ngươi, Tử cũng đã chết mười mấy năm, vì cái gì ngươi hiện tại lại phản bội Ngọc Linh sơn?”

“ Đúng vậy, nàng ta đã chết mười mấy năm, ha hả……” Hồng Anh mặt mang khoái ý, lập tức cắn răng nói, “ Nhưng vì cái gì….. Hai nữ nhi của nàng lại thay nàng âm hồn không tan tìm lại đây, vì cái gì?” Móng tay đỏ tươi thẳng chỉ Tiết Linh trong đám người sau lưng.

“ Ngươi……” Tiết Linh vừa định mở miệng đã bị Hồng Nhiễm ngăn lại, nàng gắt gao cầm tay Tiết Linh, hơi hơi có chút run rẩy.

“ Hai nàng cùng nương của nàng giống nhau  đều là tiện nhân, đặc biệt là nàng, quả thực là từ một khuôn mẫu khắc ra, thấy khiến cho ta chán ghét. Vì cái gì các nàng phải vẫn nhắc nhở ta, ngươi chính là cái sự thất bại ấy, ngươi luôn luôn kiêu ngạo nhưng hết thảy cũng không chịu nổi một kích của nữ nhân trước mặt, vì cái gì? Ha ha……” Nói đến sau lại bắt đầu cười như điên dại, cười thật lâu mới chậm rãi ngừng lại, nhìn thấy ánh mắt phẫn hận của người phía trước nhìn mình, ánh mắt kinh hoàng, trong lòng càng cảm thấy khoái ý.

“ Hồng Nhiễm, đừng nói ta không niệm tình cảm đồng môn, chỉ cần ngươi đem con tiểu tiện nhân kia giao cho ta, sau đó mang theo đệ tử đầu nhập làm môn hạ của tân ngọc linh sơn ta, ta cam đoan không đụng vào mọi người một chút nào.” Hồng Anh đi tới hấp dẫn nói.

“ Ngươi nằm mơ!” Hồng Nhiễm nhổ một ngụm nước bọt nói.

“ Ta nằm mơ? Phải không? Ngươi xác định nhiều đệ tử này sẽ cùng nha đầu kia chôn cùng? Ta xem ngươi nguyện ý, người khác cũng không nhất định nguyện ý đâu!” Hồng Anh cười duyên nói.

Hồng Nhiễm nắm tay Tiết Linh nhìn bốn phía, phát hiện đa số các đệ tử đầu đều cúi thấp xuống, không dám nhìn thẳng vào mình.

“ Hồng Nhiễm sư thúc, Ngọc Linh sơn vì Tiết Linh đã bị giết, ngươi còn muốn tiếp tục hy sinh chúng ta, mọi người táng mạng chỉ vì bảo hộ cho mình nàng sao?” Một giọng nữ tức giận vang lên. ( Hồng Nhiễm là nữ mà không biết vì sao lại gọi bằng sư thúc nhỉ???)

“ Đúng vậy, mạng của nàng là mạng, của chúng ta không phải là mạng sao?”

“ Lúc trước chưởng môn cùng Lý sư thúc nói ta đều nghe được. Mười mấy năm trước, Ngọc Linh sơn vì nương Tiết Linh đã gặp một lần đại họa, hiện tại lại vì Tiết Linh mà lưu lạc đến nước này, toàn gia yêu tinh hại người……”

“ Ngươi như thế nào có thể nói như vậy? Trong thế lực tu chân, lung nguyệt cốc không màng thế sự, Phù Diễm đảo cùng Ngọc Linh sơn ta từ trước đến nay luôn tranh đoạt vị trí số một, sớm hay muộn sẽ phát sinh xung đột, sao lại có thể oán trách lên người Tiết sư thúc?”

“ Đúng vậy, sư phụ các ngươi là phản đồ Ngọc Linh sơn, các ngươi cũng muốn nhận giặc làm cha sao?”

……

Trong lúc nhất thời, các đệ tử tranh cãi ầm ĩ lên, Hồng Anh nguyên bản còn nghe vui vẻ, sau lại khóe miệng dần dần thu liễm, mặt không biểu tình nhìn về phía đệ tử nói nàng là phản đồ, tức thì thanh âm đệ tử này chậm rãi thấp xuống mà đệ tử của Hồng Anh lại đắc ý dào dạt hẳn lên.

Tiết Linh ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, phát hiện đủ loại ánh mắt hướng tới mình, nén giận có, phẫn hận có, thấu hiểu có, khổ sở có…… Thật là lỗi của mình sao, là chính mình hại bọn họ sao? Đó là không phải…… Chỉ cần mình rời đi, bọn họ vẫn có thể sống sót chứ? Có phải hay không……

Hồng Nhiễm nghe vậy cũng nhìn chung quanh, quả nhiên, lúc trước nói hy sinh bọn họ, bảo hộ Tiết Linh, nói linh tinh với mọi người chính là môn nhân (học trò) của Hồng Anh, nhíu chặt mày cũng muốn nói cái gì đó, lại phát giác tay mình bị buông lỏng ra.

Nhìn thấy Tiết Linh cúi đầu lui về sau hai bước, Hồng Nhiễm trong lòng đột nhiên có dự cảm bất hảo.

“ Hy vọng ngươi có thể nói được làm được! Không cần khó xử bọn họ!” Bỏ lại một câu, Tiết Linh nhanh chóng rút ra một thanh đoản kiếm, phi thân hướng một bên trong rừng phóng đi.

“ Linh nhi!” Hồng Nhiễm thấy thế định đuổi theo.

“ Ngăn bọn họ! Lưu lại tính mạng!” Hồng Anh thấy thế cười lạnh một tiếng, bỏ lại một câu mệnh lệnh, cũng ngự kiếm đuổi theo sau.

Hồng Nhiễm cùng một số đệ tử cước bộ đi tới lập tức bị hắc bào nhân phía trước ngăn cản, song phương lập tức động thủ.

……

Trong rừng.

Tiết Linh ở phía trước, ngự kiếm lúc rảnh quay đầu lại nhìn, phát hiện Hồng Anh cách mình càng ngày càng gần, cảm thấy khẩn trương, thực lực của mình mới chỉ đến trúc cơ bảy tầng, mà đối phương không sai biệt lắm cao hơn mình bảy tám bậc, đánh bừa là tuyệt đối không lại, làm sao bây giờ?

Hồng Anh nhìn bóng dáng chạy trốn phía trước, cảm thấy thống khoái cực kỳ, Ân Tử, ngươi nhìn thấy không? Nhìn nữ nhi của ngươi hiện tại nhiều chật vật a! Đều là ngươi làm hại, biết không? Về sau nếu các ngươi có gặp lại nhau, nhớ kêu nàng cho ngươi mấy bạt tai a, ha ha.

Tiết Linh chạy thật lâu, phát hiện Hồng Anh hiện tại giống như căn bản là không muốn bắt được mình, mà càng có khuynh hướng thưởng thức bộ dáng chạy trốn của mình, đúng, chính là thưởng thức. Lúc nàng sắp bắt được mình thì, lại thả chậm cước bộ, luôn để mình chạy một khoảng khá xa thì rất nhanh đuổi theo, chỉ vì sẽ thấy được bộ dáng nóng lòng chạy trối chết của mình. Thật giống như mèo vờn chuột, vì cái gì? Hồi tưởng lại lời nói lúc trước của nàng, chẳng lẽ là bởi vì…… Mẫu thân?

Kỳ thật, về mẫu thân, nàng đã không còn nhớ gì, chỉ biết là lúc nàng còn rất rất nhỏ nàng đã đi mất. Bất quá nàng đã thấy qua bức họa của nàng, ở trong phòng phụ thân, nữ tử trong bức tranh cười đến thực ôn nhu rất đẹp, tuy rằng không có viết tên nhưng từ ánh mắt đầu tiên nhìn vào nữ tử trong bức tranh thì nàng biết đó chính là mẫu thân các nàng, bởi vì mặt mày nữ tử trong bức tranh cơ hồ cùng minhg giống nhau như đúc, hơn nữa cười rộ lên cùng ấn tượng của mình về mẫu thân giống nhau rất ấm áp.

Nhưng vì sao mẫu thân lại có nhiều cừu nhân như vậy? Vì sao? Nàng nghĩ muốn không rõ.

Nhìn thấy thần sắc Hồng Anh ẩn ẩn có chút không kiên nhẫn, Tiết Linh biết nàng hẳn là đùa đủ rồi, muốn bắt mình trở về. Căn chặt răng, không được, Mật nhi cùng phụ thân còn đang ở nhà chờ mình, mình không thể chết, tuyệt đối không thể!

Tưởng tượng đến Tiết Mật, Tiết Linh cảm thấy mình có chút an ủi, hoàn hảo mấy ngày nay nàng về nhà vấn an phụ thân, không ở Ngọc Linh sơn, bằng không chính mình tuyệt đối thúc thủ vô sách _ bó tay khong biện pháp.

Bất quá hiện tại cũng tốt không có ở đây, nhìn thấy Hồng Anh thần tình không kiên nhẫn cách chính mình càng ngày càng gần, Tiết Linh ngoan nhẫn tâm, hướng cây cối một bên bay đi, tốc độ rất nhanh, nhánh cây đánh vào trên mặt rất đau, Tiết Linh biết mặt mình hẳn là bị cắt qua, quần áo cũng bị nhiều vết rách, hiện tại bộ dáng của mình cùng tên khất cái  hẳn là không kém là bao, Tiết Linh cười khổ,lại nhanh chóng tăng tốc độ.

Phía sau, Hồng Anh bởi vì sợ nhánh cây quẹt đến mặt mình, tốc độ thoáng chậm lại, nhìn thấy bóng dáng liều lĩnh của Tiết Linh phía trước, trong lòng có chút căm tức, một tiểu nha đầu trúc cơ thôi, nhìn ngươi chạy hướng nào!

Tiết Linh chạy được một đoạn đường, phát hiện chung quanh có chút rộng mở, ngẩng đầu nhìn phía trước, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch, quay đầu lại nhìn nhìn, Hồng Anh đã sắp đuổi kịp.

Hồng Anh nhìn con đường phía trước, ngừng lại, trêu tức nói, “ Chạy a, như thế nào không chạy?”

Tiết Linh nhìn nhìn Tịch Diệt nhai cao vạn trượng phía sau, lại nhìn nhìn Hồng Anh không ngừng tới gần phía trước, không nói được một lời, mười ngón tay nắm chặt, móng tay thật sau cắm vào da thịt, bất quá nàng lúc này một chút cũng không cảm giác đau đớn, chỉ có thể cảm nhận tim mình đập kịch liệt. Ai chẳng biết Tịch Diệt nhai cũng giống Lung Nguyệt cốc, cửu âm tuyệt cảnh (nơi không có lối thoát) giống nhau đều là cửu đại hiểm (chín nơi cực kỳ nguy hiểm) của Tu Chân giới, đừng nói nàng một tu sĩ trúc cơ nho nhỏ, chính là tu sĩ hóa thần kỳ cũng không nhất định còn sống trở về. Hơn nữa đáng sợ không phải là từ vách núi đen ngã xuống, bình thường tu sĩ có chút tu vi từ sườn dốc nhảy xuống cũng không có cái gfi trở ngại, chân chính nguy hiểm chính là đáy cốc, các loại linh thú bậc cao cơ hồ là thành đàn thường lui tới, hơi bất cẩn sẽ bị ăn đến ngay cả xương cốt cũng không còn.

“ Hừ, ngươi nghĩ chỉ bằng ngươi cái loại tu vi này cũng có thể thoát khỏi lòng bàn tay của ta sao, nực cười! Theo ta trở về!” Hồng Anh coi thường nói.

Tiết Linh thấy Hồng Anh cách mình càng ngày càng gần, phía sau đứng sát vách núi đen, lúc nàng cách mình chỉ mấy bước chân thì thả người nhảy xuống.

Hồng Anh thấy thế vội vàng phi thân giữ chặt ống tay áo của nàng, Tiết Linh lập tức dùng đoản dao cắt đứt ống tay áo, Hồng Anh kinh ngạc ánh mắt phẫn nỗ nhìn người rớt xuống dưới.

Phụ thân, Mật nhi, kiếp sau gặp lại……

……

Lung Nguyệt cốc.

Đang chơi đùa cùng hắc báo Tiết Mật đột nhiên trong lòng run lên, dừng lại, vì cái gì cảm thấy giống như có người kêu mình? Cẩn thận lắng nghe lại phát hiện thanh âm đã không còn, sao lại thế này? Hay là bị tra tấn nhiều ngày khiến mình tâm thần hoảng hốt?

“ Tiết sư muội, ngươi đang làm gì vậy?” Sau lưng đột nhiên vang lên một thanh âm.

Tiết Mật hoảng sợ, đưa lưng về phía chủ nhân thanh âm, nửa ngày không dám nhúc nhích, xong rồi, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, này không, tra tấn đến đây!

“ Ta…… Ta đang chơi cùng tiểu hắc…… Hắc hắc……” Tiết Mật xoay người đối với Cảnh Trung Lưu ngây ngô cười nói.

“ Phải không? Kia tốt lắm a, nhớ trước kia lão tổ cũng có một cái linh thú, gọi là gì ta?” Cảnh Trung Lưu giống như tự hỏi nói.

“ Không có đi, sưu phụ không có linh thú.” Tiết Mật bất đắc dĩ nói.

“ Nga, hình như là vậy, ta nhớ lầm. Vậy không quấy rầy ngươi, ta còn có việc đi trước.” Nói xong Cảnh Trung Lưu liền cười xoay người ly khai.

Tiết Mật xác nhân người này đã đi xa, thân mình căng thẳng lập tức nhuyễn xuống dưới, có để yên cho ta không a, một ngày ít nhất cũng bị thử hơn mười lần, là không tin ta a, tuy rằng thật là giả. Nhưng một ngày cứ như vậy ai chịu nổi, lơi lỏng một chút sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục a, ai ~ vẫn là nhanh chóng chạy đi thôi!

Một đầu khác, Hồng Anh theo vách đá trở về thấy hắc bào nhân đã toàn bộ xử lý tốt, không thuận theo thì đều bị trói đứng ở một bên, còn nghe lời thì lại đứng ở phía bên kia.

“ Người đâu?” Một gã hắc bào nhân dò hỏi.

“ Ngã xuống Tịch Diệt nhai rồi.” Hồng Anh tức giận nói.

“ Tịch Diệt nhai!” Tất cả mọi người đều kinh hô, Hồng Nhiễm sau khi nghe được cơ hồ mặt không còn giọt máu.

“ Ngươi không biết chủ thượng muốn một Tiết Linh nguyên vẹn sao? Ngươi như thế nào có thể cho nàng rớt xuống Tịch Diệt nhai.” Hắc bào nhân lớn tiếng nói.

“ Ba” Hồng Anh xoa bàn tay phiếm hồng của mình, liếc mắt nhìn hắn nói, “ Ngươi tính cái gì, cũng dám như vậy theo ta nói chuyện?”

Hắc bào nhân lấy tay che má phải của mình, mặt mang sợ hãi, lui sang một bên, cung kính nói, “ Phu nhân, thuộc hạ không dám.”

“ Phu nhân? Ngươi……” Hồng Nhiễm kinh ngạc mở miệng, còn chưa nói xong, đã thấy thân ảnh Hồng Anh trước mắt càng ngày càng mơ hồ, sau đó hôn mê, mà ở trong đầu hình ảnh cuối cùng là vẻ mặt cười lạnh của Hồng Anh.