Tù Binh

Chương 28



Về phía Hoàn Nhan Tự sau khi rời khỏi tẩm cung của Tố Y thì lập tức đi đến thư phòng, sai người truyền hình bộ thượng thư Hạ Kiên tới gặp. Hắn nguyên bản nghe Tử Nông báo tin nói Tố Y luyến tiếc hắn rời đi, trong lòng phảng phất ngọt ngào. Sau khi lệnh Tử Nông trở về, chính mình rốt cuộc nhịn không được, lòng tràn đầy vui mừng đi đến, ai ngờ lại nhìn thấy một màn như vậy, nhớ tới tín nhiệm của mình đối với Tố Y, bao nhiêu tâm sức giành cho y, sao không hồn đoạn thần thương, thật vừa hận vừa giận. Hạ Kiên vừa vào thư phòng, hắn liền oán hận nói: “Hạ Kiên nghe chỉ, trẫm lệnh ngươi trong vòng ba ngày, đem thân bằng hảo hữu, bạn cũ của Tố Y ở Đô Duyên cùng với người nhà của bọn họ hết thảy bắt giữ, một người cũng không cho sót, sót một người, ngươi đem đầu tới gặp trẫm, hơn nữa chuyện này phải làm bí mật, miễn cho khiến dân chúng khủng hoảng, ngươi hiểu được ý tứ trẫm chứ?”

Hạ Kiên kia đêm khuya bị gọi đến, vội vàng đã tìm đến ngự thư phòng, không nghĩ tới là vì chuyện này, tuy rằng đoán không được ý của người trước mặt, nhưng mắt thấy sắc mặt Hoàng Thượng bất hảo, hắn nào dám bất tuân, vội lĩnh chỉ, thưa dạ đáp ứng rồi lui ra ngoài. Sau khi trở về liền vội vàng phái người đem mấy cựu thần Đại Tề từ trong ngục giải đến, bắt bọn họ liệt kê ra tất cả bằng hữu hàng xóm có quan hệ cùng Tố Y, ngày hôm sau liền cho người hành động.

Tố Y bị nhốt trong phòng, liền cứ bị trói như vậy, y không ăn, người đưa cơm cũng không bắt buộc, như thế qua ba ngày, y đã đói đến váng đầu hoa mắt, trong lòng lại nói: “Nếu có thể mặc kệ như vậy, cho ta chết đói cũng tốt.” Chính là nghĩ đến ánh mắt một đêm kia của Hoàn Nhan Tự không ngừng biến hóa cuối cùng trở nên lạnh lẻo, trong lòng cũng ẩn ẩn đau đớn, cùng một cỗ sợ hãi hỗn loạn. Sợ y tự sát thật sẽ liên lụy đến người vô tội.

Ngày thứ tư, Tử Lưu đến giúp y đổi dược cho vết thương. Tố Y không thể mở miệng, Tử Lưu cũng im lặng. Cho đến khi vết thương một lần nữa được băng bó xong, Tố Y thấy nàng muốn đứng lên, rồi lại ngồi xuống, do dự sau một lúc lâu bỗng nhiên nói: “Công tử xin thứ cho Tử Lưu lắm chuyện. . . . . . việc lập hậu, người vẫn là mau chóng đáp ứng đi. Sớm muộn gì cũng phải đáp ứng, tội gì chịu khổ mấy ngày rồi.”

Tố Y nghe thấy mấy lời này của nàng, không khỏi giương mắt lên nhìn, Tử Lưu cũng không nói gì thêm, Tố Y nhìn nàng, bỗng nhiên lắc lắc đầu, Tử Lưu liền biết y không chịu thỏa hiệp, thở dài một hơi, lui ra ngoài, lưu lại Tố Y ở trong này âm thầm ngờ vực vô căn cứ.

Khi đến trưa, thời tiết bỗng nhiên thay đổi, mây đen dày đặc, nhưng lại khởi lên cơn gió phương bắc ngày xuân hiếm thấy. Tố Y nhìn sắc trời âm trầm ngoài cửa sổ, trong lòng không biết vì sao đột nhiên liền cảm thấy bất an, tổng giác dường như có điều gì sắp phát sinh. Bỗng nhiên “Chi nha” một tiếng, cửa mở ra liền có mấy thị vệ đi vào, đến gần y cũng không nói gì, chỉ đưa y ra ngoài, Tố Y trong miệng vẫn bị chèn bởi mảnh khăn, cố gắng thế nào cũng vô pháp mở miệng.

Mãi tới khi đến được diễn võ trường của hoàng cung, liền thấy Hoàn Nhan Tự ngồi ở long tòa thượng trên đài cao, nhìn thấy y liền lạnh lùng cười, vung tay lên, có một cung nữ tiến lên, lấy ra mảnh khăn trong miệng y, Tố Y bị bắt trương miệng ba ngày, lúc này khăn vừa lấy ra, hai má liền đau nhức, răng lưỡi đều đơ, trong lúc nhất thời không thể nào ngậm miệng lại. Chỉ thấy cung nữ kia lấy ra hai cái nha bộ, đeo vào răng y, mỉm cười nói: “Đại vương nói, có trò hay xem, e là cho tướng quân chịu không được, cắn phải đầu lưỡi.”

Tố Y trong lòng càng lo sợ bất an, Hoàn Nhan Tự thấy trên mặt y lộ vẻ sợ hãi, trong lòng càng đắc ý, hắn thật sự rất hiểu rõ Tố Y, khổ hình hay danh lợi đều không thể khiến y đi vào khuôn khổ, lại chỉ có mềm lòng mới chính là khuyết điểm chí tử, chỉ bằng điểm này, liền cũng đủ buộc y khiến cho chính mình như nguyện.

Trên diễn võ trường ngoại trừ Hoàn Nhan Tự cùng mấy thị vệ cung nữ và Tố Y ra, liền không có một bóng người. Tố Y chính đang không hiểu Hoàn Nhan Tự muốn làm chuyện ma quỷ gì thì phát hiện Tử Nông Tử Lưu cũng không ở đây, điều này càng khiến y kinh ngạc, biết bốn nữ tử này đều là tâm phúc của Hoàn Nhan Tự, bất cứ lúc nào, luôn luôn có một người ở bên người hắn. Còn có tiểu thái tử yêu thích giúp vui kia lại cũng vô ảnh vô tung, sao không khiến cho Tố Y hoài nghi.

Hoàn Nhan Tự thấy ánh mắt y nhìn trái nhìn phải, lập tức hiểu được tâm sự y, mỉm cười nói: “Tố Tố, ngươi nhất định là thấy kỳ quái, vì sao Tử Nông cùng Sóc Nhi cũng không ở đây đúng không, thật không dám giấu diếm, thật sự là tiết mục này quá mức tàn nhẫn, trẫm không muốn cho bọn họ nhìn thấy. Hy vọng Tố Tố ngươi cũng ngàn vạn lần chịu đựng được.” Nói xong không nhanh không chậm vỗ tay, chỉ thấy một đội nam nữ già trẻ đều bị khóa trói, bị mười mấy quan binh áp giải từ phía sau đài cao đi ra.

Tố Y ngẩng đầu vừa nhìn, trong lòng không khỏi run lên, đang định nhìn kỹ rõ ràng, chợt nghe một tiếng gọi thê lương: “Tố đại ca cứu ta. . . . . . Cứu cứu ta a. . . . . .”