Từ Bi Thành

Chương 42: Lên Đường



Có lẽ ông bác sỹ quân y đúng là người có kinh nghiệm chữa trị vết thương đạn bắn, đến sáng ngày hôm sau, Đinh Hành hạ sốt hoàn toàn. Mộ Thiện thở phào nhẹ nhõm, ba người quyết định lên đường ngay buổi tối hôm đó.

Lúc mười một giờ đêm, Mộ Thiện thay quần áo trong phòng của Buma rồi đi ra phòng khách. Buma ôm miệng cười, ánh mắt hiền hòa. Mộ Thiện nhìn qua gương, không khỏi phì cười. Cô mặc bộ đồ bà thím thùng thình của Buma không khác gì trẻ con diện đồ người lớn. Khi cô ra khỏi phòng, Trần Bắc Nghiêu và Đinh Hành đều mỉm cười khi thấy bộ dạng của cô.

Khói thuốc phiện ở trong phòng vẫn chưa bay hết, bọn họ mặc bộ quần áo cũ kỹ, tuy ngồi yên một chỗ nhưng dáng người bọn họ vẫn cao lớn nổi bật. Trên tay Trần Bắc Nghiêu còn cầm điếu thuốc phiện, anh hơi nheo mắt, hai đồng tử sáng lấp lánh. Đinh Hành cũng có có tinh thần hơn mấy ngày trước, anh nói với Mộ Thiện: "Đáng yêu quá."

Mộ Thiện rất hiếm khi được người khác khen là đáng yêu nên cô không mấy lưu tâm. Cô tiến lên đỡ Đinh Hành đứng dậy rồi lấy cây gậy đã chuẩn bị từ trước đưa cho anh. Sau đó cô lại dìu Trần Bắc Nghiêu. Khi Trần Bắc Nghiêu đứng dậy, môi anh vô tình lướt qua tai cô, anh nói nhỏ: "Em rất gợi cảm."

Mộ Thiện vốn càng gần tới giờ xuất phát trong lòng càng hồi hộp khẩn truơng. Nhưng hai người đàn ông sau khi hút thuốc phiện tỏ ra rất thoải mái, thậm chí còn trêu chọc cô. Cô không biết bọn họ thật sự không biết sợ hãi hay bị thuốc phiện làm cho hưng phấn lạ thường.

Khi ba người đi ra phòng khách, Buma đột nhiên thay đổi sắc mặt khi thấy Trần Bắc Nghiêu và Đinh Hành, bà đưa tay chấm nước mắt. Có lẽ bà nhớ đến ông chồng đã khuất qua bóng dáng của hai người đàn ông. Trần Bắc Nghiêu và Đinh Hành lên tiếng cảm ơn sự giúp đỡ của Buma trong những ngày qua.

Bốn người đi ra đằng sau ngôi nhà, nơi có con sông nhỏ chảy qua. Lúc này mặt sông tối đen, chỉ có thấp thoáng ánh đèn của nhà dân phía xa xa và những vì sao trên bầu trời.

Một con thuyền dài khoảng năm mét, rộng một mét giống một chiếc lá lặng lẽ đậu ở bờ sông. Khoang thuyền hiện lên dưới ánh đèn lờ mờ, bên trong trống không. Ba người đứng ở mạn thuyền chào tạm biệt Buma. Buma chắp hai tay trước ngực, bà nói một câu tiếng Trung: "Chư ác mạc tác, chúng thiện phụng hành, tạm biệt."

(*Chư ác mạc tác, chúng thiện phụng hành: một câu trong Kinh Phật, có nghĩa "Mọi điều ác đừng làm, hãy làm những điều thiện")

Hai người đàn ông không lên tiếng. Mộ Thiện mấy ngày qua trở nên thân thiết với Buma, khóe mắt cô cay cay, cô cũng chắp hai tay trước ngực cung kính cúi chào Buma.

Ba người lên thuyền, con thuyền thuận theo dòng nước trôi đi rất nhanh, thôn làng và hình bóng nhỏ bé của Buma từ từ biến mất, chỉ có nước sông đen tối và cây cỏ dại ở hai bờ sông quệt qua. Mộ Thiện sờ túi đồ ăn khô Buma chuẩn bị ở bên cạnh, cô nghĩ, Buma là người phụ nữ nghèo khổ ở Tam giác vàng, chồng bà qua đời khi bà còn trẻ, lại không có con cái. Vậy mà tấm lòng của bà còn rộng hơn trời đất, bà còn biết sống hơn cả ba người bọn cô. Nghĩ đến đây, Mộ Thiên cảm thấy bình tĩnh hẳn. "Chư ác mạc tác, chúng thiện phụng hành", cô niệm thầm ở trong lòng, lời Phật dạy cô sẽ không bao giờ quên, không thể nào quên.

Trần Bắc Nghiêu và Đinh Hành ngồi đối diện nhau. Không có ánh sáng, hình bóng của hai người ẩn hiện trong đêm tối. Sợ bị binh lính trên bờ phát hiện, ba người hạn chế nói chuyện. Con thuyền lặng lẽ trôi khoảng nửa tiếng đồng hồ, tốc độ đột nhiên chậm hẳn. Mộ Thiện cầm tay chèo đi xuống cuối thuyền lặng lẽ khua nước. Mấy ngày qua cô bỏ nhiều thời gian cùng Buma học chèo thuyền. May mà động tác của cô khéo léo, nắm kỹ thuật rất tốt nên con thuyền nhỏ tiếp tục lướt đi khá nhanh.

Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời hai người đàn ông để phụ nữ lao động khổ cực, còn họ ngồi yên ở đó. Nhưng bọn họ đều biết bây giờ không phải lúc làm tàng, họ không thể làm gì hơn. Hai người cầm hai cái ống nhòm, quan sát động tĩnh trước và sau con thuyền. Chỉ đến khi Mộ Thiện mệt đến mức thở hổn hển, Trần Bắc Nghiêu và Đinh Hành mới buông ống nhòm và quay đầu nhìn cô. Sau đó họ đưa mắt về đối phương, trầm mặc không lên tiếng.

Hai bên bờ thấp thoáng bóng nhà dân, thậm chí phía xa xa còn có nhà cao năm sáu tầng, đèn điện bật sáng. Trên bờ thỉnh thoảng có hai ba người đi lại, nhìn thấy con thuyền nhỏ, họ cũng chỉ coi là ngư dân về muộn, không phát giác ra điều bất thường. Con thuyền nhỏ lặng lẽ tiến về phía trước, không kinh động đến bất cứ người nào. Đi thêm một đoạn, họ nhìn thấy bên bờ xuất hiện một luồng sáng chói mắt lia đi lia lại trên mặt sông, đó là đèn pha dùng trong quân đội.

Một khối kiến trúc không lớn lắm hình tròn sừng sững và kiên cố trong bóng đêm, đó là boong ke canh gác bên bờ sông, luồng sáng xuất phát từ nơi đó. Trần Bắc Nghiêu nói nhỏ: "Áp vào bờ!". Mộ Thiện lập tức điều chỉnh phương hướng, con thuyền nhỏ áp vào một bên bờ con sông rộng hơn hai mươi mét. Sau đó con thuyền tiếp tục trôi đi với tốc độ chậm hơn hẳn.

"Dừng lại." Đinh Hành đột ngột lên tiếng, Mộ Thiện lập tức rút tay chèo. Ngọn đèn pha quét qua mặt sông trước mũi con thuyền chưa đến mười mét. Mộ Thiện sợ đến mức toát mồ hôi lạnh. Luồng sáng lại chiếu về bờ bên kia con sông, Đinh Hành và Trần Bắc Nghiêu đồng thời thì thầm: "Đi!". Mộ Thiện tiếp tục chèo thuyền, con thuyền lướt qua cây cầu nhỏ, rời khỏi phạm vi luồng sáng.

Boong ke biến mất trong đêm đen, luồng sáng đáng sợ đó mỗi lúc một xa, tay Mộ Thiện đổ đầy mồ hôi, tay chèo ngày càng trơn tuột. Cô nghĩ, quả nhiên muôn sự tại người, trước đó Buma nói với cô, trên sông có hai trạm gác, cô cảm thấy phía trước mù mịt. Nhưng trạm gác đầu tiên vượt qua tương đối dễ dàng, không đến mức đáng sợ như cô tưởng tượng. Mộ Thiện ngẩng đầu nhìn hai người đàn ông, có lẽ họ cũng không thể dự tính trước con đường này nguy hiểm đến mức nào, nhưng họ dám dùng mạng sống đánh cược một phen. Nhờ phẩm chất này, họ mới kiếm được nhiều tiền, mới vươn tới vị trí cao nhất? Cũng có thể khi sinh ra, họ đã thuộc về thế giới cá lớn nuốt cá bé.

Lại đi tiếp hai tiếng đồng hồ, đến gần ba giờ sáng, bọn họ không gặp bất cứ trở ngại nào. Chỉ hai tiếng sau là trời tờ mờ sáng, ba người ngày càng cảnh giác. Mộ Thiện mỏi tay đến mức tê liệt, động tác chèo thuyền không còn chuẩn như trước. Nước sông đột ngột đẩy con thuyền xoay tròn, Mộ Thiện ráng hết sức mới giữ con thuyền đứng lại, điều chỉnh mũi thuyền tiến lên. Đúng lúc này, hai người đàn ông trong khoang thuyền đồng thời nhổm dậy.

"Em nghỉ đi."

"Để tôi."

Hai người đàn ông cùng lên tiếng.

Mộ Thiện đoán sắp đến trạm gác tiếp theo, miễn cưỡng quá sẽ ảnh hưởng đến tất cả mọi người. Cô nói dứt khoát: "Đinh Hành chèo thuyền mười lăm phút rồi lại đổi cho tôi." Trần Bắc Nghiêu dừng lại, Đinh Hành đứng dậy từ từ đi xuống đuôi thuyền, nhận tay chèo từ Mộ Thiện.

Mộ Thiện để Đinh Hành chèo thuyền là xuất phát từ đại cục. Tuy trước đó vết thương của Đinh Hành bị nhiễm trùng nhưng anh chỉ bị trúng một phát đạn, tình trạng thương tích nhẹ hơn Trần Bắc Nghiêu. Hơn nữa đôi chân anh vẫn hoạt động bình thường, nhỡ xảy ra chuyện cũng có thể kịp thời ứng phó.

Thật ra Mộ Thiện không để ý, đây chính là phương thức chung sống của ba người trong những ngày qua. Hai người đàn ông đều là nhân vật hô phong hoán vũ của giới hắc đạo, vậy mà bây giờ mọi việc đều do cô quyết định. Cô bất giác trở thành dầu bôi trơn của hai người đàn ông. Bọn họ đều là người thông minh nên trong lòng hiểu rõ điều này, chỉ có điều cả hai tự nguyện mặc nhận.

Mộ Thiện bò về khoang thuyền, cô cảm thấy hai cánh tay rời khỏi cơ thể, đôi chân cũng tê liệt. Trần Bắc Nghiêu ngồi đối diện cô, một tay anh cầm ống nhòm, tay kia nhẹ nhàng xoa bóp cánh tay Mộ Thiện. Mộ Thiện dễ chịu đến mức muốn kêu lên, nhưng không dám to tiếng, cô chỉ có thể thở hắt ra tựa người vào mạn thuyền. Trần Bắc Nghiêu quen nhìn cô quật cường độc lập, hiếm có dịp thấy cô mệt mỏi rã rời, lại nghĩ đến chuyện một người phụ nữ trói gà không chặt như cô liên tục chèo thuyền suốt mấy tiếng đồng hồ, tim anh như bị cứa vài nhát.

Ánh trăng chiếu sáng, mặt sông im lìm. Khoảng mười phút sau, chân tay Mộ Thiện dần dần có cảm giác trở lại, cô nói nhỏ với Trần Bắc Nghiêu: "Cám ơn anh." Trần Bắc Nghiêu cầm tay cô đưa lên môi hôn, mắt anh vẫn không rời khỏi chiếc ống nhòm. Mộ Thiện cầm ống nhòm nhìn về đằng sau. Đinh Hành cúi đầu chèo thuyền, anh thở hổn hển nhưng con thuyền vẫn bình ổn lướt đi trên mặt nước.

Vài phút sau, bọn họ gặp trạm gác thứ hai. Vẫn là cây cầu nhỏ, boongke sừng sững và đèn pha chiếu sáng như trạm đầu tiên. Chỉ là lần này, trên sông còn đậu một con thuyền nhỏ, mũi thuyền có ngọn đèn sáng trắng, hai tên lính không gác trên boongke mà ở trong khoang thuyền tu bia ừng ực.

Mộ Thiện và Trần Bắc Nghiêu giật mình, họ tưởng có thể lặng lẽ vượt qua trạm gác như lần trước, nhưng lần này không xong. Nếu họ quay đầu ở đây, chắc chắn sẽ có động tĩnh và sẽ thu hút sự chú ý của đám lính trên thuyền. Ba người im lặng vài giây, sau đó Đinh Hành tiếp tục chèo thuyền về phía cây cầu, cho tới khi đối diện với con thuyền của đối phương. Quả nhiên một tên lính đứng dậy hỏi: "Người ở đâu?" Hắn nói bằng tiếng Trung.

Đinh Hành dừng tay, con thuyền nhỏ đứng lại. Anh hơi ngẩng đầu, cất giọng đầy cung kính, như biến thành người hoàn toàn khác: "Trưởng quan, chúng tôi là người của thôn Mẫn Á, chúng tôi vừa đi thôn Trường Thủy thăm người thân trở về. Đường bộ bị phong tỏa nên chúng tôi chỉ còn cách đi đường thủy." Thôn Mẫn Á là thôn làng gần thị trấn nhất, còn thôn Trường Thủy là thôn của nhà Buma. Đây là lý do bọn họ đã chuẩn bị sẵn từ trước. Đường bộ bị phong tỏa mấy ngày, bọn họ chỉ có thể viện cớ trong nhà có người ốm cấp cứu, phải nhanh chóng quay về nhà.

"Thôn Mẫn Á? Không được, bây giờ mọi tuyến đường đều bị phong tỏa rồi, các anh hãy quay lại thôn Trường Thủy đi!". Tên lính trả lời, một tên lính khác cũng buông chai bia đứng dậy.

"Trưởng quan, xin hãy châm chước cho hoàn cảnh của tôi. Mẹ già hơn bảy mươi tuổi bị bệnh nặng, bây giờ về may ra tôi mới gặp mặt bà lần cuối, xin các anh thông cảm." Đinh Hành nghẹn ngào. Mộ Thiện ngồi trong khoang thuyền nhìn anh, tim cô sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Trần Bắc Nghiêu nắm chặt tay Mộ Thiện, anh không rời mắt khỏi hai tên lính ở phía đối diện.

"...Vậy các anh lại gần đây, để chúng tôi kiểm tra."

Mộ Thiện liền đưa một tập đồng bạt cho Đinh Hành. Số tiền đút lót không quá nhiều cũng không thể quá ít. (Đồng bạt: tiền Thái)

Con thuyền từ từ áp sát thuyền của binh sỹ. Một tên lính nhảy sang thuyền bên này, thò đầu vào trong khoang nhìn một lượt. Đinh Hành cười: "Đây là anh trai và em gái tôi." Trần Bắc Nghiêu và Mộ Thiện nhổm dậy, cung kính cúi chào: "Chào trưởng quan."

Khoang thuyền rất nhỏ, bọn họ đứng thẳng người nên càng chật hẹp hơn. Tên lính xua tay: "Ngồi xuống." Hắn ngẩng đầu, đúng lúc luồng sáng trên con thuyền đối diện quét qua mặt Đinh Hành. Hắn hơi ngây người khi nhìn thấy diện mạo xuất chúng của Đinh Hành.

Đinh Hành cũng phát hiện ra tia bất thường trong mắt hắn, anh vội rút tiền nhét vào tay hắn. Hắn nhìn tập tiền khá dày trong tay rồi quay đầu nói với tên lính kia: "Người Trung Quốc chúng ta có câu tục ngữ "Bách thiện hiếu vi tiên". Cho bọn họ đi qua đi."

(*Bách thiện hiếu vi tiên: Trong một trăm điều thiện, chữ hiếu đứng đầu)

Tên lính đó không lên tiếng, cúi người chui vào khoang thuyền của hắn. Tên lính ở thuyền bên này mở miệng: "Các anh đợi một lát, chúng tôi đi báo với thiếu úy một tiếng."

Khoang thuyền bên kia vọng đến giọng đàn ông ồm ồm: "Hai ngàn? Được, cho qua. Chỉ cần không phải hai người đàn ông và một người đàn bà là được. Đúng rồi, bọn chúng đều rất đẹp trai xinh gái. Hôm nay tao vừa nhận được lệnh truy nã từ bên trên, ngày mai quân bộ sẽ cử đội lùng bắt tới đây."

Hai tên lính khựng lại, đến lúc này Trần Bắc Nghiêu và Mộ Thiện mới biết trong khoang thuyền còn có cấp trên của chúng. Đinh Hành phản ứng vô cùng nhanh, anh giơ tay kẹp cổ tên lính đứng bên cạnh anh, tay kia đánh mạnh vào tay cầm súng của hắn. Hắn đau đớn thả lỏng bàn tay, khẩu súng rơi vào tay Đinh Hành. Tuy nhiên đối phương là lính dã chiến từng được huấn luyện, khẩu súng vừa tuột khỏi tay, hắn vung mạnh về phía sau, đập trúng ngực Đinh Hành.

Đinh Hành không kịp né tránh, anh hự một tiếng, thân hình lảo đảo, nhưng anh không ngã xuống mà giơ tay bóp cò, viên đạn bay trúng đầu tên lính. Hai tên ở thuyền đối diện biết xảy ra chuyện lập tức xông tới bóp cò. Đinh Hành cũng đồng thời giơ súng, nhưng tên lính ở trước mặt anh đổ xuống khiến đạn bắn ra chậm hơn đối phương nửa nhịp. Tên thiếu úy ở thuyền bên kia chửi thề một tiếng, chĩa mũi súng đen ngòm về bên này.

Pằng, pằng, pằng, pằng! Bốn phát đạn bắn ra, ba bóng hình từ từ ngã xuống.

Đinh Hành cố nhịn đau ôm chặt thân thể mềm mại ở trong lòng, Mộ Thiện cắn môi để không thét lên. Trần Bắc Nghiêu lập tức lao đến, giật người Mộ Thiện từ tay Đinh Hành. Đinh Hành không kịp phòng bị, đến khi vòng tay trống không mới có phản ứng. Anh giữ vết thương trên bụng Mộ Thiện, máu đỏ từ từ thấm qua kẽ tay anh.

"Đi nhanh lên!" Trần Bắc Nghiêu tập trung mọi sự chú ý vào Mộ Thiện, giọng nói của anh vô cùng lạnh lùng. Đinh Hành nắm bàn tay giá lạnh của Mộ Thiện một hai giây mới buông ra, quay về cuối con thuyền, cầm tay chèo ra sức chèo thuyền khỏi khu vực nguy hiểm.

Ở con thuyền đối diện, tên thiếu úy nằm gục gần cửa khoang, tên lính còn lại nằm nghiêng trên mũi thuyền, chúng đều bị bắn trúng mi tâm. Hai viên đạn đều xuất phát từ khẩu súng trong tay Trần Bắc Nghiêu. Lúc đó tên lính giơ súng bắn Đinh Hành, Mộ Thiện nhìn thấy rõ, theo phản xạ cô vơ tay chèo ở bên cạnh ném mạnh vào người tên lính, hắn bị chệch tay, viên đạn đáng lẽ hướng về Đinh Hành bắn trúng mạn thuyền. Tên thiếu úy thấy vậy liền quay mũi súng, bắn một phát vào bụng Mộ Thiện.

Cả quá trình xảy ra trong nháy mắt, bọn họ giải quyết gọn ba tên lính gác, nhưng tiếng súng đã kinh động đến doanh trại cách đó không xa, tòa nhà trong doanh trại bật đèn sáng trưng. Bây giờ chậm chễ một giây là thêm một phần nguy hiểm, Trần Bắc Nghiêu và Đinh Hành chỉ còn cách ra sức chèo thuyền, hy vọng thoát khỏi địa giới và sự truy bắt của đối phương. Ở đoạn tiếp theo nước sông cuồn cuộn chảy, thuyền của bọn họ thuận theo dòng nước nên trôi đi rất nhanh, cơ hội thoát thân ngày một lớn.

Chỉ có điều bọn họ không ngờ tới, cái giá của cuộc đào thoát lần này lại là Mộ Thiện.

Khi tia sáng đầu tiên của buổi bình minh lộ ra trên bầu trời, con thuyền nhỏ đã hòa vào dòng sông lớn. Hai bên bờ ẩn hiện bóng dáng thành phố đang trong giấc ngủ say. Phía sau không còn tiếng súng của đám lính đuổi bắt.

Bọn họ đã may mắn thành công.

Trần Bắc Nghiêu ôm Mộ Thiện ngồi ở mũi thuyền. Vì có ít thuốc phiện vào người, cô đã thiếp đi. Trần Bắc Nghiêu băng bó vết thương cho cô, máu tươi nhuộm đỏ cả vùng bụng Mộ Thiện và nhuộm đỏ hai bàn tay anh. Trần Bắc Nghiêu đờ đẫn khi nhìn gương mặt trắng bệch của cô. Anh biết cô không bị nguy hiểm đến tính mạng, biết hiện tại cô chỉ hôn mê, chỉ là ngủ một giấc. Nhưng khi ôm thân thể lạnh toát của cô, cả người anh vẫn ớn lạnh, trái tim anh như bị một lớp băng bao phủ, tê liệt đến mức không còn cảm giác.

Đinh Hành nửa nằm nửa ngồi ở đuôi thuyền, anh nhìn hai người ở phía trước qua khoang thuyền trống không. Bây giờ anh không còn chút sức lực nào, vết thương lại bị vỡ ra, thuốc phiện cũng đã hết tác dụng. Ý thức của anh bắt đầu mơ hồ, lúc này bất cứ người nào cũng có thể giết chết anh, nhưng sau một đêm căng thẳng mệt nhọc, anh không muốn động đậy. Anh dán mắt vào hai thân hình ở mũi thuyền. Ánh trăng như muốn rọi chiếu tia cuối cùng trước khi mặt trời mọc nên vô cùng sáng. Mặt nước lấp lánh như có vô số mảnh ngọc vỡ nổi bồng bềnh. Đinh Hành cảm thấy con thuyền giống một giấc mơ, hình bóng Trần Bắc Nghiêu ôm Mộ Thiện là điểm sáng duy nhất trong giấc mơ đó. Gương mặt anh ta lạnh lẽo như tuyết, còn cô trắng đến mức đáng sợ. Bọn họ là đôi tình nhân sống chết không xa rời, bọn họ chìm trong thế giới của bọn họ không màng đến cảnh vật xung quanh.

Còn anh chỉ có thể ngồi ở đây, chống mắt nhìn kẻ thù giết cha ôm người phụ nữ anh yêu mà không thể động đậy. Trong lúc thần trí mơ hồ, Đinh Hành nhặt khẩu súng, anh vấp ngã mấy lần mới có thể bò lên mũi thuyền. Đúng lúc Trần Bắc Nghiêu quay sang bên này, anh bò đến trước mặt Trần Bắc Nghiêu, cầm súng chĩa vào anh ta. Trần Bắc Nghiêu cũng giơ súng nhằm thẳng vào trán Đinh Hành.

Không biết bao lâu sau, Trần Bắc Nghiêu chậm rãi buông tay xuống. Anh không còn nhìn Đinh Hành mà nhắm mắt, dịu dàng áp mặt vào đầu Mộ Thiện. Đinh Hành thõng tay, khẩu súng rơi xuống sàn, anh tựa người vào khoang thuyền, mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt.