Truyền Thuyết Yêu Nghiệt

Chương 2: Tà đạo ôi tà đạo!



“Cô là đồ ngốc sao, không nói ra thì sẽ không chết?” Xà Quân cốc mạnh vào đầu tôi, tôi giận: “Đây là bán mình, bán mình anh có hiểu haykhông?”

“Cô là một con yêu, trinh tiết để làm gì?” Anh ta lại giơ tay ra muốn vỗ đầu tôi, tôi vội vàng tránh ra.

“Làm sao bây giờ?”

“Còn làm gì được? Chỉ có thể trở về tìm chân thân thôi.”

“Nhưng tôi cho rằng tiểu hầu kia sẽ không trả lại.”

“Không thử một lần làm sao biết?”

“Hắn ta sẽ không bắt tôi đi chế thuốc chứ?” Có lẽ cũng không cần luyện, tiểu hầu kia có khi lại ăn sống tôi.

“Nhưng nếu như cô không đi, cả đời cũng khó có thể tu thành chínhquả.” Giọng nói Xà Quân mang theo sự quan tâm không thể che dấu, tôi dèdặt nhìn anh ta: “Kỳ thật không tu thành chính quả cũng không sao, nhưvậy không được ư?”

“Bốp!”

“Oái, đã bảo anh không nên vỗ vào đầu tôi mạnh như vậy! ! ! !”

“Cô có tham vọng một chút được không! ! !”

“Ôi, được rồi được rồi, tôi sẽ đi tìm hắn về ngay.”

“Một mình cô đi, là đối thủ của hắn ta sao?” Giọng nói vang lên phía sau lưng, tôi biết anh ta sẽ không để tôi đi một mình.

Thất Diệp Linh Chi mặc dù tích tụ linh lực vô biên, nhưng chung quychỉ là vật dẫn linh lực. Nói trắng ra, tôi có cả thân pháp lực, lạikhông tự dùng được, chỉ có thể giúp người khác gia tăng pháp thuật để họ sử dụng, hiểu không? ? ?

Cho nên Thất Diệp Linh Chi hiếm khi đắc đạo thành tiên, các trưởngbối gọi chúng ta là củ nhân sâm, hơn nữa còn khắc lại “Tăng thêm tu vi,lập tức thành tiên, cường thân tráng thể, trọng chấn hùng phong [1]. . . . . .” Oái, câu cuối cùng hình như khắc nhầm rồi. . . . . . Cứ như vậymà một củ nhân sâm, Thất Diệp Linh Chi, muốn đắc đạo thành tiên, tuthành chính quả càng không cần phải nói.

[1] Khôi phục lại năng lực nam giới.

( Mỗ Quân giơ cao biển quảng cáo: Thất Diệp Linh Chi gia truyền,chuyên trị mọi chứng bệnh từ giang mai, liệt dương, xuất tinh sớm, không sinh không nở. . . . . .

Mỗ Thảo: Tên khỉ già, làm quảng cáo lừa bịp để đưa ta vào chỗ chết. . . . . . Phía sau nghe thấy tiếng kêu thảm thiết: a a a —— ta là lão đại của các ngươi ——)

Nếu biết mình là củ nhân sâm, sẽ không đặt chân đến nhân gian này,vậy vĩnh viễn cũng không biết thế giới này, cho dù bị người ăn tươi,cũng không lưu luyến.

Nhưng tôi cảm thấy mình là một người khá may mắn. Tu vi của Xà Quâncộng thêm linh lực của tôi, hẳn sẽ không dễ dàng để tôi bị người ta ănhết.

Thật háo hức xuống núi cùng anh ta, đỉnh Nguyệt Lãng thật sự rất cao, nhưng chúng tôi đều phải che giấu hơi thở, bởi vì tôi không có chứngnhận thân phận của yêu giới, đi ra ngoài như vậy sẽ bị vệ đạo nhân sĩ[2] bắt giết.

[2] Người bảo vệ luân lý.

Xà Quân nói tôi là kỳ trân dị bảo, không thể ở lại nhân gian quá lâu, vì thế tìm thẳng đến tiểu hầu kia.

Hắn đang ngồi trong gian phòng trang nhã của một khách điếm, tiểu nhị đi tới đi lui ở trong sảnh, thế nhưng không có chú ý tới chúng tôi.

Thanh Dương Tử, đạo chủ mới nhận chức của Diệt Cảnh Tự.

Tóc dài màu bạc, vài sợi tóc trắng nghiêng trên trán, áo đạo sĩtrắng, tay áo tung bay khơi toát lên sự bình thản mà tang thương.

( Mỗ Thảo: Mỗ Quân ngươi mê mẩn sao? Bộc bạch linh tinh gì đấy? Tachỉ thấy trên trán người này có ba chỏm tóc trắng, người gầy teo như con khỉ già! ! ! ! Mỗ Quân: O(∩_∩)O)

“Rõ là, có rượu không có mồi.” Anh ta nói một tiếng, doạ tôisợ đến mức mặt không còn chút máu, hồn bay phách tán. Nhanh chóng trốnphía sau Xà Quân, Xà Quân kéo tôi ra hỏi: “Cô lại làm gì nữa?”

Lúc này tôi mới nhớ ra mình đã tu thành hình người, ừ, đúng, chẳng lẽ anh ta dám ăn thịt người trước mặt đám đông hay sao?

Trái lại Xà Quân rất thẳng thắn: “Thanh Dương Tử đạo trưởng.”

Hắn ta ngẩng đầu, nhìn tôi một cái, lại nhìn Xà Quân, sau đó sờ sờmặt của mình: “Chẳng nhẽ dáng vẻ của ta quá mức hoà ái dễ gần? Một conyêu quái cũng dám tuỳ tiện tới bắt chuyện?”

Bắt chuyện! ! ! ! !

=##

“Nói đi, hai tiểu yêu.”

Tôi lập tức thấy được vẻ tức giận trong mắt Xà Quân, nhưng giọng điệu của anh ta vẫn rất hòa nhã: ” Đạo trưởng vô ý ăn phải chân thân của xámuội [3], nên yêu giới không thừa nhận thân phận, kính xin đạo trưởngtrả lại.”

[3] Cách nói lịch sự dùng để gọi em gái nhà mình khi nói với người khác.

Ánh mắt Thanh Dương Tử lại đảo qua tôi, hồi lâu vẫn chưa nhớ ra. Saucùng thở dài: “Tu thành hình người rồi à, Thất Diệp Linh Chi.”

Mặt Xà Quân liền biến sắc, Thanh Dương Tử tiếng cười dần cao: “Như vậy, tại sao mi lại giúp cô ta hả Thanh Xà?”

Tôi liên thủ với Xà Quân, vẫn bại bởi hắn ta. Tôi chưa từng giao thủvới những kẻ khác, nhưng ở trên tay hắn ta, tôi gần như hoàn toàn khôngcó sức đánh trả.

Xà Quân bỏ chạy, tôi thở phào nhẹ nhõm, dù sao cũng là chuyện củatôi, nếu như hại anh ta rơi vào tay tên tà đạo này thì thật có lỗi.

Tay của Thanh Dương Tử hạ xuống, cầm lấy chén trà của khách sạn, húttôi vào trong tay áo rồi đóng lại, lẩm bẩm: ” Thất Diệp Linh Chi tuthành người sao. . . . . .”

Tôi khóc, tà đạo, ôi, tà đạo. . . . . .

Hắn ta không nghe thấy tôi nói, cũng không đợi tiểu nhị dọn thức ănlên, lập tức ra khỏi khách sạn. Vội vàng trở về Diệt Cảnh Tự, ta giãygiụa xung quanh chén, kết giới lại không hề có sơ hở. Chẳng lẽ tôi đaukhổ cay đắng tu thành hình người, lại chỉ để cho hắn nhắm rượu, bữa ăncàng thêm thịnh soạn hay sao?

Đáng giận, đáng giận quá. . . . .