Truyền Thuyết Không Sánh Bằng

Chương 2: Khói thuốc



“Tiểu Nam, nay bạn trai thân yêu không đến à?”

Thắng Nam đang ngồi trên chiếc sô pha đôi, đưa đôi mắt thẫn thờ nhìn vào một điểm cố định, khi nghe tiếng tổng quản lý nói, mới định thần lại.

Nở một nụ cười nhạt, Thắng Nam đã quen với lời trêu chọc của tổng quản lý rồi: “Chị Phi à, em đâu quản người ta được!”

Ồ, nghe như đang giận lẫy vậy ý. Lư Hoà Phi cười hì hì, khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp của chị trong đủ sắc ánh đèn trở nên cực kỳ quyến rũ. “Chị thật sự không tin được hai đứa đã quen nhau hai năm trời, ôm ôm ấp ấp, cuối cùng hỏi, chỉ nói là bạn bè.”

“Là tri kỷ.” Thắng Nam mỉm cười.

“Ồ, tri kỷ, tri kỷ.” Lư Hoà Phi không bàn thêm về chuyện tình cảm này, chuyển sang chủ đề khác. “Tối nay khách quý của Boss đến, chắc sẽ nhờ đến vài PG ngồi chung, em muốn ‘job’ này không? Để chị điều động người cho đủ. Nói trước, không chỉ tiếp rượu, em căng nhắc cho kỹ.”

“Được.” Thắng Nam gật đầu không suy nghĩ, không quên nói lời cám ơn Lư Hoà Phi.

Chống nạnh, Lư Hoà Phi nhìn khuôn mặt non nớt của Thắng Nam mà đau xót, nếu như không phải con bé này ôm một đống nợ trên đầu, thì chắc hẳn cuộc đời con bé sẽ khác. “Chậc, Tiểu Nam, đừng quá sức em nhé!”

“Vâng.” Thắng Nam ngẫm nghĩ một hồi, khẽ hạ giọng: “Chị Phi đừng lo.”

Lư Hoà Phi mỉm cười rồi đảo gót giày, rời đi.

Đế Đài về đêm không khác gì một viên ngọc toả sáng dưới dòng nước, rực rỡ, chói loá, cũng cực kỳ đắt giá.

Đế Đài nằm ngay trung tâm lớn của Thành phố S, “xa hoa lộng lẫy” chỉ bốn từ kiều diễm ấy mới lột tả hết Đế Đài. Là nơi đổ tiền bạc không tiếc nuối của dân thượng lưu, nơi như thiên đường phải đến để trải nghiệm, sáu năm trước, Đế Đài chỉ là KTV hạng ba, bây giờ không ai phủ nhận khi bước chân vào đến bật thềm, nhìn vào ba cánh cửa đưa bạn đến ba thiên đường trần gian khác nhau, ai cũng cảm thán, tại sao lại có nơi làm “kinh hồn bạt vía” như thế này.

Một cánh cửa đưa đến khu pub, nhạc xập xình đinh tai nhức óc, nơi buông thả bản thân chẳng cần nghĩ ngại điều gì.

Một cánh cửa khác đưa đến khu KTV chính hiệu, là công việc kinh doanh đầu tiên của Đế Đài. Nơi chia nhiều phòng karaoke cũng là nơi tiếp khách thường thấy của cách doanh nhân, không ồn ào, lại kín kẽ.

Cánh cửa còn lại chính là Las Vegas thu nhỏ, cũng là nơi có bảo vệ canh cửa nghiêm ngặt nhất. Đây chính là chỗ tiêu tiền nhanh nhất, cũng là chỗ đầy rẫy cạm bẫy nhất. Thắng Nam đã bước vào đôi ba lần, lần nào cũng mặt trắng bệch đi ra.

Thắng Nam đứng một góc trong phòng thay đồ, trò chuyện cùng vài cô gái PG mà Lư Hoà Phi đã book lịch cùng họ vào ngày hôm nay, ai cũng sắc mặt rạng rỡ, khuôn mặt trang điểm kỹ càng, tìm kiếm một vết nhỏ chân lông cũng khó. Họ chăm chút vào khuôn mặt và vóc dáng của mình, vì đây là cách họ “kiếm cơm”.

Khác với họ, Thắng Nam cao chỉ ở mức trung bình, khuôn mặt non nớt, hai má lúc nào cũng ửng hồng tô điểm cho khuôn mặt nhợt nhạt, mái tóc đen nhánh xoã xuống vai gầy, cô mặc bộ váy ôm bó sát người, trong nom ba vòng, vòng nào cũng ra vòng nấy.

Tiếu Tiếu chính là người bảo cô đừng trang điểm, cứ để khuôn mặt tự nhiên, sẽ thu hút khối đàn ông.

“Tiểu Nam đáng yêu, đừng tô son đỏ, nhìn em như ma nữ vậy! Nào, để chị Tiếu Tiếu ra tay, em sẽ đẹp một cách thuần khiết, biết đâu tối nay lại câu được con rùa vàng, đổi đời cũng nên.” Tiếu Tiếu vừa nói, vừa dùng khăn ướt bôi màu đỏ trên môi Thắng Nam, sau đó, cô lấy một thỏi son màu cam đào tô lên môi Thắng Nam.

Xong lại ngắm nghía, Tiếu Tiếu nhìn mãi chẳng biết là thiếu gì trên khuôn mặt Thắng Nam nữa, thế là cô ngoắc tay với đám bạn thân làm PG đang tám phía sau lưng, “Tụi bây lại đây.”

Bốn cô gái PG phía sau bước lên, nghe lời Tiếu Tiếu nói thì bắt đầu chăm chú nhìn Thắng Nam.

Năm đôi mắt nhìn chòng chọc vào Thắng Nam, làm cô giống như bị ngồi vào phòng đợi cảnh sát đến hỏi cung không bằng. Nhưng mà là vì thành viên nhỏ nhất đám, nên cô lễ phép ngồi đơ thẳng người cho họ nhìn xét.

Chẳng biết thời gian trôi bao lâu, cuối cùng một cô tên Kiều Kiều vỗ bộp vào lưng Tiếu Tiếu, khẽ lên tiếng: “Tóc và mắt.”

Tiếu Tiếu dường như hiểu ra, hào hứng tán thành lời bạn: “Đúng rồi, đúng rồi.” Cô xem xét một lượt nữa, cảm khái: “Công nhận, nhìn Thắng Nam cứ như cô bé hàng xóm bên cạnh nhà đợi chàng trai cùng trang lứa đến làm bậy vậy.”

Thắng Nam: “...”

“Được rồi, để chị đây trang điểm lại cho Tiểu Nam nhé.”

Ba cô gái vay quanh Thắng Nam bây giờ cũng từ từ lên tiếng.

Ngọc Hoa: “Tóc Tiểu Nam đen thẳng dù rất đơn thuần mà lại thấy đơn điệu. Tốt nhất là uống cong đuôi một tí, hai bên tóc thắt lại nhìn như vòng hoa là đẹp. Nhìn lúc đó trong càng thuần khiết hơn.”

Khải Nhan gật gù tán thành: “Đúng rồi, con bé nhìn nhỏ nhắn, tóc xoăn sẽ làm tôn lên nét đẹp nhỏ nhắn đó. Đôi mắt Tiếu Tiếu cậu nên dùng màu nâu ánh tuyến dậm nhạt lên một xíu, đôi mi con bé cũng chuốt masscara lên, càng làm đôi mắt to, mơ màng.”

Lý An: “Bộ váy nó sát này không hợp, để chị đây cho bé mượn bộ khác, ăn đứt bộ váy em đang mặc.”

Kiều Kiều cười tủm tỉm: “Chị sẽ cho bé cưng mượn đôi giày cao gót, đừng mang sandal lỗi thời này nữa.” Nói xong, còn không quên chỉ xuống đôi sandal quê mùa mà Thắng Nam đã xài hai năm nay.

Thắng Nam ngượng ngùng, lí nhí nói: “Các chị...”

Bỗng dưng năm tiếng nói chung một lòng đồng thanh: “Im lặng và cảm nhận!”

Thắng Nam: “...”

*

Một tiếng đồng hồ trôi qua khá nhanh.

Dưới sự nhiệt tình của năm cô PG không khác gì chuyên viên trang điểm và fashion thứ thiệt, Thắng Nam lột xác hoàn toàn.

Lúc từ phòng vệ sinh bước ra, Thắng Nam nhìn thấy năm bàn tay cùng làm một hành động đó là: giơ ngón tay cái tán thưởng.

“Xuất sắc!” Tiếu Tiếu hài lòng.

Lý An nói quả không sai. Khi Thắng Nam chỉnh chu trong bộ váy xoè đến đùi, che qua mất cặp mông một phân, nhìn vừa quyến rũ lại ngây thơ vô số tội. Bộ váy tay dài, cổ trụ, phía trên kín đáo, phía dưới thì nửa hở nửa kín, thật nhức mắt người nhìn. Màu rêu xanh lại tô thêm làn da trắng bóc như trứng gà của Thắng Nam, cực kỳ chết người. Như cô bé Loli lớn nhanh, chỉ hận không thể chạm và không thể “thịt”.

Đôi sandal đã đổi thành đôi giày gót cao che mũi đen bóng, thanh lịch không kém phần sang trọng.

Còn khuôn mặt Thắng Nam, đã trở nên ngọt ngào hơn, phong tình hơn, chính chắn hơn, mà rõ ràng, vẻ thuần khiết vẫn còn nằm trong đôi mắt đen như vì sao ấy. Khẽ lay động chớp mắt, ánh tuyến nơi mi mắt chiếu, thật động lòng người.

Thắng Nam cũng hài lòng, thật lòng gật đầu cám ơn năm người chị đã giúp.

Thắng Nam biết rõ, vì nhỏ tuổi nhất đám thêm gia cảnh khốn khổ, nên được ưu ái, thêm cô không phải là PG chuyên nghiệp thực sự của Đế Đài, đội của Tiếu Tiếu không sợ cô sẽ giành hết khách của họ, cô chỉ là nhận vài job kiếm thêm thu nhập không muốn giành của ai, càng không muốn phật lòng mọi người, nên càng làm năm người chị này cảm mến, tích cực giúp đỡ.

Gia cảnh Thắng Nam, cô chỉ nói cho mỗi tổng quản lý Lư Hoà Phi và Châu Thần biết. Có lẽ Lư Hoà Phi muốn nhờ bên Tiếu Tiếu giúp đỡ cô, nhưng, cô không muốn đem phiền phức nhiều cho bên Tiếu Tiếu, mà ngược lại với ý định của cô, bên Tiếu Tiếu dường như xem cô là em út trong nhóm mất rồi, ra sức bảo bọc và nâng đỡ.

Ví dụ như hiện tại.

Nhóm của Tiếu Tiếu, Thắng Nam chỉ gặp nhiều lần nhất là Tiếu Tiếu, còn Lý An, Kiều Kiều, Khải Nhan và Ngọc Hoa thì đây là lần thứ ba.

Bây giờ, Thắng Nam đứng cùng Tiếu Tiếu trước cánh cửa sổ lớn, đối diện tầm mắt nhìn thẳng là một bầu trời xanh đen tuyệt đẹp, còn có vài ngôi sao lấp lánh. Đây là sân thượng, cũng là nơi tụ tập của đông PG của Đế Đài.

Thường thì sẽ đông đúc, nhưng giờ là tám giờ tối, giờ cao điểm của Đế Đài, nên chẳng bóng ma nào ở đây ngoài mấy nhóm PG được Lư Hoà Phi gọi đến đợi khách.

Hơn mười PG đang tụ tập lại chơi blackjack, tiếng cười, tiếng hò reo vang cả sân thượng vắng lặng.

Tiếu Tiếu gạt tàn thuốc vào một lon bia đã uống hết, đưa đôi mắt nhìn đám bạn bè PG, rồi cười cười: “Cả đám cô gái ở đây, ai cũng từng là những cô gái năng động và muốn đổi đời, nhưng số trời luôn trêu người, dấn thân vào nghề này, ‘lành ít mà dữ thì nhiều’.” Nói xong, cô đưa nửa điếu thuốc còn lại cho Thắng Nam, không quên trấn an: “Chị thấy em hút thuốc mấy lần rồi, đừng ngại, xem như chị mời.”

Nhận điếu thuốc từ tay Tiếu Tiếu, Thắng Nam cũng rít một hơi, mỉm cười: “Em đã từng nghĩ, nếu không làm nghề này, có lẽ chỉ còn gái bao mới hợp với em. Hoặc là làm tình nhân không công khai của vị đại gia nào đó.”

Liếc mắt nhìn Thắng Nam trong làn khói từ miệng thở ra, Tiếu Tiếu nhướng mày, hơi ngạc nhiên: “Em thiếu nợ rất nhiều sao?”

“Hơn năm trăm ngàn.” Thắng Nam tặc lưỡi cảm thán.

Giờ là Tiếu Tiếu chuyển sang kinh ngạc: “Trời đất, làm sao nhiều như vậy?”

Năm trăm ngàn, con số khổng lồ đối với Tiếu Tiếu, Thắng Nam và cả dàn PG đằng kia. Thắng Nam có mức cày tróc da trong nghề này cũng chưa chắc năm năm liền trả nổi hết tiền nỗi.

Thắng Nam chỉ cười, không bàn đến vấn đề này nữa, nói ra cũng chỉ thấy nặng nề thêm. Cô chỉ đáp qua loa: “Không sao từ từ đến một lúc nào đó em sẽ trả hết. Nên chị Tiếu Tiếu có sự kiện nào tốt cho em theo với nhé.”

“Được, vấn đề này không quan trọng. Chị cũng có vài mối thân, bên họ có sự kiện sẽ alo chị ngay, lúc đó chị không quên em đâu.” Bỗng dưng Tiếu Tiếu thở dài, vuốt tóc Thắng Nam: “Tiểu Nam, chị không hề nghĩ cuộc sống em khổ cực như thế. Trong dàn PG này, ai cũng có hoàn cảnh tréo ngoe cả, kiếm tiền để trả học phí, kiếm tiền để nuôi gia đình... đều chung một mục đích là thoát khỏi cảnh nghèo. Trước chị, không phải không có người từng bị đồng tiền khống chế, trở thành tình nhân của đại gia rất nhiều vì muốn đổi đời sống sung sướng, cả nghiện ngập vào bài bạc và hút chích cũng có. Đồng tiền quả là vạn năng... haiz, làm nghề này một ngày có thể bằng ba ngày làm của nhân viên công chức bình thường, tiền tìm dễ quá thì cũng mau mất đi. Chị đã hai mươi sáu, trong tay vẫn không có gì, ngoài cái tuổi thanh xuân sắp trôi qua nhanh chóng. Số tiền chị kiếm được, chỉ đủ mua một căn chung cư nhỏ để che nắng mưa, thế là quá đủ rồi. Nhưng, nghề này vẫn bám riếc lấy chị, vì nếu từ bỏ, đối với một con nhỏ không có bằng cấp như chị, ra đường chẳng ai nhận...”

Thắng Nam chỉ biết mỉm cười bất lực. Lời Tiếu Tiếu như nói hết những suy nghĩ của cô rồi.

Điếu thuốc trên tay của Thắng Nam cũng đã tới đầu lọc, cô vội bỏ xuống đất, dập tắt nó. Nhìn bầu trời chẳng một áng mây, thở dài: “Đúng vậy, có lẽ sau này em cũng sẽ giống chị, cũng có lẽ không, nếu như... em tình được ánh sáng đời mình.” Cô nói xong quay sang nhìn Tiếu Tiếu, cười tươi, mà ánh mắt lại cô độc vô cùng.

Tiếu Tiếu cười, “Chị mong là em sẽ tìm được ánh sáng đời mình, sẽ đưa em ra tăm tối bùn lầy này.”

“Cám ơn chị. Chị cũng sẽ thế.” Thắng Nam gật đầu.

“Cám ơn em.” Tiếu Tiếu vỗ vai Thắng Nam, dừng lại hành động hai ba giây, cô nói tiếp: “Em... biết hút thuốc từ khi nào?”

“Năm em 17 tuổi.” Thắng Nam thoải mái trả lời: “Nhưng em chỉ hút khi nào quá nhiều việc làm em kích động và cần bình tĩnh đôi chút thôi hoặc là cần suy nghĩ thấu đáo điều gì đó, còn lại em không động đến thuốc lá.”

“Em biết câu sau chị sẽ nói gì.” Thắng Nam lại lên tiếng.

Tiếu Tiếu nhoẻ miệng cười thích thú hỏi lại: “Chị sẽ nói gì?”

“Cô gái như em thật kỳ lạ.” Nhướng mày, Thắng Nam từ tốn nói.

“Ơ, thật sự đúng rồi. Tại sao em lại biết?” Tại sao không phải là những câu khuyên em đừng nên hút thuốc, em còn nhỏ không tốt blah blah... Tiếu Tiếu khá kinh ngạc khi càng nói chuyện nhiều với Thắng Nam, càng khám phá ra nhiều điều mới mẻ ở cô bé trầm mặc này.

“Nếu khuyên em thì chị đã không đưa điếu thuốc chị đang hút dỡ cho em rồi.” Lời nói nhẹ như gió thoảng, mang theo chút bướng bỉnh của Thắng Nam. “Thứ hai, chị cũng là người ít đụng đến thuốc lá, chị hiểu đôi lúc cũng cần giải toả cảm xúc đang đè nén, áp lực, ví dụ như lúc này.”

Tiếu Tiếu gật đầu, quả là như vậy thật. “Chị không khuyên ngăn em hút thuốc, vì đôi khi cuộc sống này cần tĩnh lặng và cảm nhận toàn bộ qua khói thuốc đó...”

Tiếng chuông điện thoại Tiếu Tiếu reo, cô mở loa ngoài cho cả Thắng Nam nghe.

“Tiếu Tiếu khách đến, tụi em xuống đi.” Là giọng của tổng quản lý Lư Hoà Phi.

Tiếu Tiếu nghe xong chỉ thị, liền vỗ vai Thắng Nam cùng nhau bước ra thang máy chuyên dụng, không quên gọi bốn người bạn đi chung.

Lúc đợi thang máy, Tiếu Tiếu đang ngẫm nghĩ điều gì đó rất lâu, cuối cùng liếc mắt qua Thắng Nam chỉ vừa đứng đến mũi mình, nhẹ nhàng nói: “Sau này, đổi Esse đi, mùi vị Esse không tệ.”

Tiếng ting thang máy vang lên, cùng lúc cánh cửa bật mở ra.

Thắng Nam vẫn từ tốn. Khi bước vào thang máy, đợi thang máy khép cửa, cô mới hạ giọng: “Em thích nhãn hiệu Trung Hoa hơn. Dù sao mình cũng phải ủng hộ người mình.”

Tiếu Tiếu nhướng mày, khoanh tay lại, dựa lưng vào thành thang máy lạnh ngắt, cảm thán: “Đô em nặng thật.”

Thắng Nam cũng tựa đầu mình vào vai trần của Tiếu Tiếu, mỉm cười không nói gì.

Bốn người còn lại chỉ mắt nhỏ đọ mắt lớn, không hiểu hai người này nói gì.