Truyền Thuyết Không Sánh Bằng

Chương 1-2: Ác mộng nối dài



Thắng Nam đã không nhớ mình đã mơ đến hình ảnh tiếng trống vang cả huyện Tranh Châu bao nhiêu lần... tiếng pháo hoa rợp trời, cánh đào tung phấp phới, một bầu trời xanh thăm thẳm, cả tiếng chúc mừng, tiếng báo tin, tiếng ghen tị khắp phố náo nhiệt cứ văng vẳng vào tai. Chỉ biết, nó đã xuất hiện trong suốt quá trình cô lớn lên, thân thuộc đến độ, cứ xem những người trong giấc mơ đó rất thân thiết, như thật.

“Ôi, công tử Lâm Bá Ngọc đỗ trạng nguyên rồi.”

“Đầu bảng! Nghe đâu năm nay hoàng thượng sẽ ban thưởng công chúa Kiến Ninh cho ai đỗ trạng nguyên lần này đấy.”

“Vậy phải chạy đến Lâm phủ xem tình hình xem.”

“Ai cha, chuyến này Lâm phủ sẽ đãi tiệc rượu lớn lắm đây.”

“Cuối cùng cả huyện Tranh Châu cũng có trạng nguyên rồi.”

“Tới rồi, tới rồi. Trạng nguyên đang đi đến cầu Dạ Nguyệt rồi.”

Lúc này đây, Thắng Nam đứng trên lầu, mở cánh cửa sổ, nhìn ra ngoài phố náo nhiệt. Cảm xúc vui sướng trào dâng.

Chàng đã đậu trạng nguyên như ý nguyện gia đình, đã không uổng công ngày đêm vùi mài kinh sách, lòng cô có vui mừng lẫn chua xót. Những câu bàn tán của mọi người, cô nghe rất rõ, cả những cô gái trong Thanh Hoa lâu này cũng đang bàn tán sôi nổi. Cả cái huyện Tranh Châu này, ai ai lại không biết đến Lâm Bá Ngọc, vị công tử tuấn tú, thông minh hơn người, học cao hiểu rộng, không cao ngạo, điềm tĩnh lại chính chắn, một vị công tử cả trẻ nhỏ cũng phải yêu mến, kính nể. Nay lại đỗ trạng nguyên, khắp nơi điều vui mừng phấn khởi.

“Bá Ngọc, Bá Ngọc, mong chàng giữ hứa lời thề xưa...” Cô thì thầm, nở nụ cười. Cô cũng đã được nghe tin vua đã hạ chỉ, trạng nguyên năm nay sẽ được làm phò mã, sánh duyên cùng công chúa Kiến Ninh xinh đẹp, đứa con gái người hết mực yêu thương, dạy dỗ.

Nhưng cô tin, Bá Ngọc của cô sẽ không như thế!

“Dao Dao, Dao Dao! Nàng phải đợi ta. Đợi ngày ta ôm bảng vàng, sẽ rước nàng về làm vợ!”Trước khi chàng lên kinh thành, đã nắm tay cô, hùng hồn nói như thế đó.

Đôi mắt cô chăm chú nhìn theo một người, dùng hai tay che đi nửa khuôn mặt xinh đẹp chỉ đưa đôi mắt phượng nhìn xa xăm. Chàng trai cao lớn, khuôn mặt tuấn tú, có đôi nét cương nghị ngồi trên lưng ngựa, mặc áo mũ trạng nguyên nổi bật, đang hướng đi về Lâm phủ, trên khoé môi chàng không kiềm nổi nụ cười nhàn nhạt. Cô biết, lòng chàng đang rất vui.

Chàng đang rất vui... cô cũng vui nữa.

Bên ngoài phòng cô vang lên tiếng bước chân dồn dập, theo đó tiếng ma ma Như Xuân nói: “Ái chà, Lâm gia bốn đời nay trung thành với Đăng quốc, nay con trai độc nhất vô nhị lại đỗ đạt trạng nguyên, vua Nam Lăng không hạ chỉ ban thưởng công chúa Kiến Ninh cho mới là lạ. Dù sao, Lâm Bá Ngọc nếu không đỗ trạng nguyên thì cuối cùng vẫn bước vào con đường làm quan trong triều giống phụ thân chàng ta thôi, nay được một bước lên mây, quả là xứng đáng với chàng. Các con nói xem, công chúa Kiến Ninh nhan sắc lại được đồn đại là tuyệt đại mỹ nhân, cầm, kỳ, thi, hoạ điều thông thạo, đúng là một đôi trời sinh mà.”

“Ma ma nói như tạt gáo nước lạnh vào tụi con.” Có người ấm ức nói.

“Mấy đứa đợi người đến chuộc thân đi rồi suy nghĩ đến việc này. Đường đường, Lâm Bá Ngọc thanh cao như thế, đời nào để mắt đến mấy đứa.” Ngừng hai giây, ma ma Như Xuân lại nói tiếp: “Làm gái thanh lâu, muôn đời bị xỉa xói, chê cười... đừng quá tự cao, đứa nào được người ta chuộc thân thì về ở với người ta cho đàng hoàn, không chạy về Thanh Hoa lâu đâu đó, không ma ma đập gẫy chân.”

Thắng Nam nghe loáng thoáng có tiếng cười khúc khích: “Ngày nào ma ma cũng nói câu này, thuộc lòng rồi.”

“Ma ma ác ghê đó!”

“Đứa nào đi, ma ma cũng buồn, vậy mà cứ hùng hồn răng đe.”

“...”

Tiếng bước chân xa dần, tiếng nói cũng im bật.

Thắng Nam biết, họ chạy xuống đường, đón Lâm Bá Ngọc ngang đường đi và chúc mừng. Cô đang mơ mộng tưởng tượng ra viễn cảnh hai người đoàn viên, một đám cưới ấm cúng, một đàn con theo sau đó, thì vỡ mộng.

“Có tin rồi! Lâm phủ báo tin hỉ!”

“Ngày hôm sau, Lâm phủ mời mọi người đến uống rượu tiệc, không cần biết sang hèn, cứ đến sẽ được tiếp đãi như khách quý!”

Tiếng cười ồ lên, sau đó tai Thắng Nam lùng bùng, không nghe gì thêm nữa.

Cả bầu trời quanh cô như sụp đổ dưới chân.

Cánh cửa sổ phòng cô khép lại, cùng lúc nước mắt cô rơi, như những hạt châu nặng nề rớt xuống làn áo, trôi đi phấn hồng trên mặt, cô quay nhìn vào gương đồng, khuôn mặt cô méo mó khó nhìn.

Lâm Bá Ngọc phụ cô cũng đúng thôi, người ta là tuyệt đại mỹ nhân, lại là công chúa của Đăng quốc, còn cô là ai? Một gái thanh lâu, làm sao lại có thể được Lâm Bá Ngọc rước về Lâm phủ làm vợ...

Lâm Bá Ngọc, nếu như... nếu như thôi, thiếp gặp chàng sớm hơn, có phải mọi chuyện sẽ khác?

Chỉ cần hai năm thôi... nếu như gặp chàng sớm hơn hai năm, thiếp đây cũng chẳng phải bán thân vào lầu xanh vì nghịch cảnh khốn cùng.

Nhưng lòng cô vẫn hy vọng vào tình yêu của hai người, lòng bỗng chốc đầy quyết tâm.

Rồi giấc mơ chuyển sang rừng cây rậm rạp...

Cô thấy mình vụt chạy đi vào một khu rừng rậm, phía sau là ba người làm của Thanh Hoa lâu rượt theo, đôi chân cô cuống cuồng chạy, không biết mệt mỏi, trái tim đập liên hồi vì sợ hãi...

Không phải cô sợ hãi sẽ bị bắt về Thanh Hoa lâu, chỉ là... chưa kịp trao tờ giấy cô đã cố gắng nắn nót chữ dành cho Lâm Bá Ngọc, sau đó?

Sẽ không có sau đó!

Đôi tay cô bất giác nắm chặt bên hông áo mình, nơi đó, cô thủ sẵng một con dao nhỏ phòng thân, dù chẳng giết được ai, nhưng cũng chống trả được đôi lúc.

Cô bỏ trốn khỏi Thanh Hoa lâu đã được hai hôm, chỉ vì muốn gặp Lâm Bá Ngọc và cùng chàng bỏ trốn. Thật đau lòng thây, khi gặp, chàng đã đứng bái đường cùng công chúa Kiến Ninh, tiếng pháo giòn tan lộp bộp trước cổng Lâm phủ, hàng lượt người vào chúc mừng đông vui như trẩy hội, cô đứng chết trân tại chỗ, nổi đau càng lúc càng bị xâm chiếm thật nặng nề. Cô rời đi, tối đến nằm co ro trong căn nhà bỏ hoang gần đồi núi, sáng sớm lại đi đến Lâm phủ, cô muốn gặp được Lâm Bá Ngọc và nói cho ra chuyện, nhưng chỉ nhìn thấy được cô công chúa Kiến Ninh đang dâng trà cho Lâm Bá Nhan ngoài góc hoa đào đang nở rộ, khuôn mặt diễm lệ trong y phục màu hồng, tôn lên nét đẹp trời sinh của nàng, quả là tuyệt đại mỹ nhân, đôi má còn hay hay, nở nụ cười thẹn thùng, gọi ông một tiếng: “Trượng phụ dùng trà.”

Sau đó, cô quay người rời đi. Cứ đi, đi đến một cụ đồ đang mài mực, cô chỉ xin mượn bút viết một câu thơ, ông cụ đồng ý. Trước khi rời đi, ông cụ còn bảo chữ cô thật xấu.

Lần này lại quay lại Lâm phủ, chỉ muốn gửi lá thư đến Lâm Bá Ngọc, rồi cô sẽ không bao giờ quay lại nơi này lần nào nữa. Nhưng chưa đến nơi, cô đã gặp ba kẻ ăn người ở của Thanh Hoa lâu đi dạo quanh, gặp được cô, họ liền đuổi theo, cô bỏ chạy, cứ chạy, cho đến khi lên đến tận núi khi nào không hay.

Con người ta, khi cứ cảm nghĩ sắp đứng giữa vực sống và cái chết, họ bỗng nên có sức mạnh phi thường. Cô cũng vậy, đôi chân cứ chạy mãi không biết mệt.

Trong lúc chạy, cô suy nghĩ tiêu cực, cô đã chấp nhận việc không có Lâm Bá Ngọc bên cạnh lần nào nữa, tình yêu giữa cô và chàng cũng sẽ mài mòn theo thời gian. Nhưng, không có chàng cô sống cũng chẳng ý nghĩa gì, trên đời này, không còn ai yêu thương cô nữa, cả chàng cô cũng mất, thế thì... cô sẽ không sống nữa!

Vì cô biết rằng dù chàng có thực hiện được, thì chưa chắc gì Lâm Bá Nhan đã đồng ý cho chàng rước một gái thanh lâu về làm vợ. Sẽ có những sự việc càng trở nên rối rắm, vậy thôi, cô sẽ từ bỏ thế giới này, và chàng mãi mãi sẽ không biết được cô đi về nơi đâu, cô cũng chỉ mong chàng mãi về sau này được sống an yên, hạnh phúc.

Kiếp này, rõ là cô và chàng là nghiệt duyên.

Nghiệt duyên... vậy hẹn chàng kiếp khác, một kiếp cô và chàng chung đôi, không phải tình yêu chết yểu này. Cô chỉ mong, khi gặp lại chàng, cô sẽ có một gia cảnh đàng hoàn, xứng đáng cùng chàng hơn.

Lòng cô lúc này bỗng thanh thản, cả cơ thể nhẹ bẫng tựa những tầng mây. Cô không hoảng loạn, không sợ hãi nữa. Mặc cho tiếng gào thét phía sau lưng vẫn còn.

Đôi chân mỏi mệt đã dừng lại, bàn tay nhỏ nhắn ngọc ngà mà Lâm Bá Ngọc thường nắm lấy, che chở, nay đã mạnh bạo rút con dao nhỏ từ phía hông y phục.

Cô mặc kệ tất cả... tiếng gào thét của người làm Thanh Hoa lâu càng lớn dần, họ đang bảo cô dừng hành động ngu ngốc đó lại.

Nhưng, tất cả muộn rồi... cô sẽ đợi chàng ở cầu Nại Hà, cô sẽ không uống canh của Mạnh Bà đưa cho, sẽ tìm kiếm chàng ở kiếp sau, sẽ yêu chàng như thuở ban đầu.

Hai bàn tay cô nắm chặt con dao, mạnh mẽ đưa mũi dao nhọn vào giữa ngực trái của mình, mà bàn tay không hề run rẩy.

Phập!

Tiếng chim chóc bay toán loạn theo tiếng thét thất thanh, một bầu trời bỗng trở nên u ám.

Cô nằm dưới hàng lá rụng, bộ y phục màu hồng Lâm Bá Ngọc bảo thích cô mặc nhất giờ đã đỏ thắm một mảng ngay ngực. Cô khép mi mắt mình lại, đau đớn lan toả, hơi thở thoi thóp, dần tắt hẳn.

Lâm Bá Ngọc, hoa đào bên đường đã nở, chàng cứ thong thả ngắm nhìn...

*

Thắng Nam cô vực dậy sau cơn ác mộng quá đỗi chân thật kia, bàn tay vô thức chạm vào bên ngực trái đang đập nhanh liên hồi, nơi đó, nhói đau từng giây, khó chịu, cực kỳ khó chịu...

Tay huơ loạn trên bàn đem theo hơi thở gấp gáp, cuối cùng cũng tìm được lọ thuốc, cô mở ra nốc liền hai viên, sau đó đổ rập xuống sàn nhà. Một tay vuốt mặt, nước mắt cứ hai dòng suối, chảy mãi chẳng ngừng. Cố gắng điều chỉnh hơi thở loạn nhịp trở lại.

Tim cô đau lắm!

Lâm Bá Ngọc, Lâm Bá Ngọc... chàng là ai giữa thế giới rộng lớn này... làm ơn, hãy cho thiếp biết, chàng là ai?

Trả lời cô, là một khoảng tăm tối im lặng.

Thắng Nam ôm khuôn mặt mình, khóc nấc lên từng hồi.

Từ khi bắt đầu cảm nhận được sự kỳ lạ của giấc mơ cứ lập lại một tháng hai lần này, Thắng Nam đã biết nó liên quan đến mình, cô đã quen thuộc đến nổi diễn biến tiếp theo cô biết mình phải làm gì, dù muốn làm khác theo ý mình cũng không bao giờ được, cứ như trình tự của máy móc được lập trình sẵng, đến đoạn cuối giấc mơ cô sẽ chết. Mỗi lần nhớ đến người con trai tên Lâm Bá Ngọc hay là Sở Tuyền của một giấc mơ khác cũng làm cô đau đớn nơi trái tim.

Lâm Bá Ngọc, Sở Tuyền. Hai cái tên, một khuôn mặt nhưng ở hai thế giới khác nhau. Lâm Bá Ngọc của cổ đại, nơi đó cô là Giản Dao Dao một gái thanh lâu hay Sở Tuyền của thời chiến thứ hai và cô là Tống Tử một thiên kim tiểu thư chạy trốn vì nghi là hán gian.

Nhưng trời định đoạt cô luôn chết và không bao giờ có được người đàn ông cô yêu.

Còn kiếp này...

Cô đã dùng hết sức lực suốt hai mươi mốt năm trên cuộc đời này để tìm người đó, nhưng vẫn tròn trĩnh là con số 0.

Lòng cô có một sự tiếc nuối dè dặt ngày càng lấp đầy cả tâm hồn. Đôi khi vô thức cô chạy suốt dọc đường vì ánh mắt quẹt ngang giống người đó, nhưng khi đối diện rồi linh tính mách bảo rằng không.

Không phải Lâm Bá Ngọc của cô, không phải Sở Tuyền của cô... không phải!

Thắng Nam tin, chỉ cần gặp được người đó, cô sẽ nhận ra ngay.

*

Một bầu trời đêm đầy sao, đẹp tựa những viên kim cương lắp lánh, Thắng Nam đứng dựa vào góc cây lớn, trên tay còn kẹp điếu thuốc đang cháy dở dang.

Tiếng nhạc xập xình trong Đế Đài vọng ra, Thắng Nam chỉ nhìn dòng xe vội vã chạy. Gió đêm lạnh lẽo thổi lùa qua đôi chân trắng nõn của cô, không làm cô quan tâm đến.

Vì quen rồi.

Lạnh mấy cũng chẳng lạnh bằng tim cô.

Một cô gái hai mươi mốt tuổi tràn đầy nhựa sống phải một mình mưu sinh ở cái thành phố S xa hoa lộng lẫy này, không chỗ dựa tinh thần, không người thân, không tiền bạc, không nhà cửa.

Thắng Nam chạm nhẹ vào đầu thuốc, tàn thuốc rớt vội xuống chân cô, đem theo ánh lửa lập loè chợt tắt.

“Tiểu Nam, lại hút thuốc nữa à?” Giọng nói vừa cất lên cùng lúc điếu thuốc trên tay Thắng Nam bị giật lấy, rồi cô nhìn thấy điếu thuốc rớt xuống đất, một đôi giày da đen bóng đạp lên, nghiền nát.

Thắng Nam biết tỏng là ai, chỉ lắc đầu cười. Cô đứng thẳng người, xoay đầu nhìn người con trai có đôi mắt sáng, khuôn mặt sáng sủa trong ánh đèn chớp nháy đủ màu sắc của Đế Đài: “Hôm nay anh đến trễ.”

Chính Từ Châu nhún vai, choàng một tay qua ôm lấy vai Thắng Nam, “Anh phải dỗ Xá Xíu ngủ rồi mới đến được. Anh đã bỏ vợ, bỏ con chạy đến đây chỉ để gặp em, em còn ra giọng trách mắng?”

Phì cười, lòng Thắng Nam ấm áp đôi chút, cô cũng dùng một tay khoát vai Chính Từ Châu. Một người cao chỉ một mét sáu, một người cao một mét bảy tám, ôm vai nhau thật khập khiễng buồn cười. “Oke em tạ lỗi, hôm nay anh muốn uống rượu nào? Em sẽ chìu anh tới bến.”

Chính Từ Châu khẽ cốc vào trán Thắng Nam, “Chỉ biết uống rượu và hút thuốc là giỏi.”

Thắng Nam lè lưỡi.

Nói thế chứ, Chính Từ Châu vẫn gọi một chai rượu nhẹ và đồ ăn, hai người ngồi ở một góc khuất quán bar nhìn vẻ hào nhoáng nhìn dòng người đi đi lại lại trong Đế Đài.

Trên đùi Thắng Nam bây giờ đã được chiếc áo khoác jacker của Chính Từ Châu choàng lên, che đi đôi chân nuột nà trắng nõn của cô gái mới lớn. Thắng Nam cười tủm tỉm.

Chỉ có Chính Từ Châu mới đối tốt với cô như thế này, cũng chỉ có anh gọi cô đến chỉ trò chuyện chứ không đụng chạm xác thịt.

Chính Từ Châu biết Thắng Nam là PG tự do chủ yếu là đi làm PG sự kiện và nhận vài job ở Đế Đài, nếu tiếp rượu cũng chỉ dừng lại rót rượu chứ không ngồi cùng, duy nhất chỉ có ngồi cùng anh, tỏ ra tình tứ như một nhân tình, mà thật ra không như thế.

Thắng Nam biết Chính Từ Châu là một người đàn ông thành đạt trong cuộc sống, anh có một gia đình nhỏ êm ấm, nhưng không hề có một tình yêu thật sự. Hai người ngồi nói chuyện với nhau như anh em, thật sự rất thoải mái.

Hai người, đều là những người cô độc trong cuộc sống hối hả vì tiền bạc này.

Nói chuyện một hồi lâu, Chính Từ Châu lại chuyển chủ đề đã lập lại hàng vạn lần với Thắng Nam: “Tiểu Nam đừng làm PG nữa...”

Anh chưa nói hết câu, Thắng Nam đã chặn lời, cô nói như trả bài: “Tiểu Nam đừng làm PG nữa, anh sẽ tìm công việc tốt hơn cho em, công việc PG chẳng phải là công việc có thể trụ mãi được. Em lại không có người thân ở Thành phố S này, thôi thì về ở cùng anh đi.”

Chính Từ Châu giật mình, ly rượu trên tay anh liền sóng sánh muốn đổ.

Thắng Nam nhìn anh cười hì hì. “Em nghe được hai năm rồi, A Châu, em cũng từ chối anh cũng được hai năm rồi.”

Kính Vũ thở dài xoa đầu Thắng Nam, “Tiểu Nam, nếu như...”

“...nếu như anh gặp em sớm hơn thì tốt biết mấy.” Thắng Nam tiếp lời.

Chính Từ Châu giật giật khoé môi, huyệt Thái Dương bỗng dưng thấy đau nhức.

“A Châu à, em rất vui vì có người bạn tốt như anh, nhưng, em không muốn mang đến phiền phức cho anh nhiều, anh biết mà...” Thắng Nam cười khổ, cô ngồi xích lại gần Chính Từ Châu, tựa đầu vào vai anh.

Chính Từ Châu thở dài, vỗ nhẹ đầu Thắng Nam, chưa nói gì, Thắng Nam lại lên tiếng: “Nếu có kiếp sau nữa, em sẽ theo đuổi anh.”

Còn kiếp này... em phải tìm một hình bóng đã bỏ lỡ suốt hai kiếp. Em nguyện kiếp này tìm người đó, để có thể nhẹ lòng không vấn vương nữa, không phải khóc về đêm, không phải sống mà như kẻ không hồn.

Hai năm, Chính Từ Châu đã quen biết cô gái trầm tĩnh này đã được hai năm. Một cô gái bí ẩn, chôn giấu nhiều điều qua ánh mắt mơ màng.

Anh gặp Thắng Nam vào một ngày đông năm cô vừa 19 tuổi. Một tuổi đời còn quá trẻ, khuôn mặt cô còn non nớt, lúc đứng chung với dàn PG của Đế Đài, thật tình, Chính Từ Châu liền có ấn tượng khó phai, khuôn mặt ai cũng tô một lớp phấn rực rỡ dưới ánh đèn chớp nháy, thì cô lại đơn giản với khuôn mặt ửng hồng, đôi môi tô một lớp son hồng, tay chân khẳng khiu sau bộ đồng phục mát mẻ, thật tình, anh thấy đau lòng.

Thắng Nam ngày xưa rất trầm mặc ít nói, rất cảnh giác với mọi người xung quanh. Nhưng, có lẽ chính Chính Từ Châu là người đã mở được lòng cô, một người anh trai đầy tin tưởng, đầy an tâm khi đến gần.

Cô cũng đã từng ước, nếu như không phải có người trong lòng, cô đã động lòng với Chính Từ Châu từ lâu rồi.