Truyền Nhân Thiên Y

Chương 41



Chương 41

Lương Siêu nghe vậy cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ không hổ là lão già, còn biết chơi hơn con mình nữa.

Lúc đầu Hàn Húc còn cắn răng bày vẻ mặt căm phẫn.

“Ba, làm vậy thì hời cho hắn rồi!”

“Con nghĩ sao vậy?”

Hàn Đại Vi lườm hắn một cái, nói: “Bây giờ đánh hắn một trận có thể làm con hả giận, nhưng như vậy thì có làm Tần Nhược Đồng quay lại được không?”

“Giờ bảo hắn làm người hầu cho con, sau này lại tìm cơ hội dằn vặt cậu ta trước mặt Tần Nhược Đồng, không phải là con lấy lại mặt mũi rồi sao?”

“Ừ ha?”

“Được!”

Mắt Hàn Húc sáng ngời, đang muốn đáp ứng thì điện thoại di động của Lương Siêu đột nhiên vang lên.

“Này, Lương thần y, ngài đã ở đâu?”

Lương Siêu tựa tiếu phi tiếu nhìn hai cha con trước mắt, nói: “Tôi đã đến bệnh viện nãy giờ rồi, nhưng vừa vào đại sảnh đã bị phó tổng trong tập đoàn ông cùng con trai ông ta chặn lại.”

“Hai người bọn họ muốn tôi làm người hầu cho họ, hiện tại đang thương lượng vấn đề thù lao.”

Hả!

Sắc mặt Trần Tam Tỉnh cứng đờ, tâm trạng lập tức tuột dốc không phanh.

“Lương thần y, thật sự xin lỗi, do tôi quản lý không nghiêm!”

“Ngài chờ một chút, giờ ta xuống tìm ngài ngay!”

Thấy Lương Siêu cúp điện thoại, Hàn Húc cười nói: “Ui, không phải vừa rồi mày đang nói chuyện với Trần Tam Tỉnh đó chứ? Đúng là trùng hợp thật!”

“Có phải mày định nói Tổng Giám đốc Trần sẽ tự mình đến đón mày, bây giờ đang trên đường đến?”

“Ừm, đúng.”

Lương Siêu lại thành thật gật đầu, nhưng làm sao Hàn Húc có thể tin được? Lập tức nói liền một tràng dài!

“Xì–!”

“Mày đúng là quen thói chém gió rồi, được rồi, để bản thiếu gia cũng chém một nhát nào!”

“Hôm nay đừng nói Trần Tam Tỉnh, cho dù là người giàu nhất toàn tỉnh, người giàu nhất cả nước, thậm chí là người giàu nhất thế giới! Có đến thì bổn thiếu gia cũng không cần nể mặt!”

“Còn mày, qua hôm nay chắc chắn sẽ thành người hầu của tao!”

Ding!

Nói khéo không khéo, thang máy đột nhiên mở ngay lúc hắn vừa dứt câu.

Từ trong thang máy, Trần Tam Tỉnh mang vẻ mặt âm u đi ra. Vừa nhìn thấy Lương Siêu đang cười nhạt, thì có chút thương hại nhìn Hàn Húc, trong lòng lắc đầu thầm than.

Một người chém gió, cả nhà chịu chung

Lời này quả thật không sai!

“Tại sao ngươi lại cười?”