Truyền Nhân Thiên Y

Chương 36



Chương 36

“Đến trễ thì hậu quả tự chịu.”

Đêm khuya.

Lương Nghiên tỉnh lại thấy Lương Siêu đang bôi thuốc mỡ lên mặt mình, theo bản năng nắm chặt tay anh, thân thể lại bắt đầu run rẩy.

“Anh, vừa rồi mấy người xấu…”

“Không có việc gì, Nghiên Nghiên, người xấu đã bị anh đánh chạy mất, không sợ nữa.”

Lúc này Lương Nghiên mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó cảm giác được mặt mình rất ngứa, soi gương nhìn thì thấy cả khuôn mặt mình đều đã bị bôi một lớp thuốc mỡ màu xám đen.

“Anh, anh bôi gì cho em vậy? Nhìn xấu quá đi…”

“Hơn nữa mùi vị này… Thật là cay mũi.”

Lương Siêu cười cười, nói: “Thuốc đắng dã tật mà, những thứ này đều là thứ tốt, mỗi ngày bôi một lần, không bao lâu mặt của em sẽ khôi phục như cũ, hơn nữa da thịt còn mịn màng hơn trước nữa.”

“A?”

“Thật là thần kỳ như vậy?”

“Anh có bao giờ gạt em sao? Vài ngày nữa em sẽ thấy hiệu quả, nhưng em phải nghe lời anh, nếu không em sẽ làm con vịt xấu xí suốt đời. ”

Vừa nghe đến đây, Lương Nghiên lập tức hoảng sợ, vội vàng gật đầu thật mạnh.

“Vâng!”

“Nghiên Nghiên nhất định sẽ nghe lời anh!”

Nói xong nhanh chóng nhắm mắt lại, còn bịt mũi dùng miệng hô hấp, Lương Siêu nhìn thấy vẻ mặt đau khổ này thì không khỏi bật cười.

Trong khi đó.

Bên trong một biệt thự khác.

Kim Hùng nhìn Thanh Lang xụi lơ trên mặt đất không nói một lời, híp mắt hít sâu từng hơi thuốc.

Tên côn đồ mang Thanh Lang trở về quỳ trên mặt đất run rẩy, nói: “Hùng gia, tên nhóc kia thật sự không dễ chọc, nếu không chúng ta bỏ qua chuyện này đi?”

“Bỏ qua?”

Kim Hùng lạnh lùng nhìn lướt qua hắn một cái: “Ý của mày là tao phải chặt một ngón tay, rồi một bước đi một bước quỳ tới trước mặt hắn cầu xin tha thứ, hai tay dâng lên 500 vạn mới đúng?”

Tên côn đồ lập tức ý thức được mình đã nói sai, nhưng còn chưa kịp nói gì thì Kim Hùng đã phất phất tay.

“Kéo xuống, dùng gia pháp.”

“Không, đừng mà!”

“Hùng gia tha mạng, tha mạng!”

“A…”

Rất nhanh sau đại sảnh biệt thự đã an tĩnh lại, ánh mắt Kim Hùng chợt lóe, vẻ mặt thâm sâu khó đoán.

Cuối cùng, sau khi do dự gần nửa giờ gã ta mới vỗ vỗ bả vai Thanh Lang: “Cậu yên tâm, nửa đời sau của cậu, đại ca đây sẽ phụ trách hoàn toàn, hơn nữa món nợ này cứ để đại ca đi đòi thay cậu.”

Nói xong, gã ta lấy máy gọi một cuộc điện thoại.

“Huyết Ảnh, bây giờ cậu lập tức chạy tới Giang Lăng, có việc làm ăn lớn.”