Truyền Kỳ Phu Nhân

Chương 223: Cậu cũng có hôm nay



Mai Truyền Kỳ, Phong Tĩnh Đằng, Giản Dực đều chú ý tới ánh mắt của thú nhân tóc đỏ, đáy mắt lộ ra vẻ đề phòng.

Bất quá, trên người thú nhân tóc đỏ không có sát khí, bọn họ cũng không ngăn cản hắn, chỉ đứng yên tại chỗ xem hắn định làm gì.

Thú nhân tóc đỏ đứng phía trước Mai Truyền Kỳ, dùng mũi ngửi ngửi.

Người này cũng có hương vị giống với Giản Dực, quan hệ hai người hẳn không tồi, có thể Giản Dực nhiễm mùi từ người này.

Thú nhân tóc đỏ chuyển sang Phong Tĩnh Đằng, nghi hoặc đánh giá Phong Tĩnh Đằng, tiếp theo, ngửi ngửi trên người hắn, sau đó lại nhìn Mai Truyền Kỳ bọn hon, đáy mắt hiện lên vẻ khó hiểu.

Phong Tĩnh Đằng nhíu mày.

Thú nhân tóc đỏ thật sự quá cao, bọn họ đứng cạnh hắn, thật sự giống như một đứa trẻ, áp lực vô cùng.

Giản Dực cùng thú nhân tóc đỏ phát sinh quan hệ, cũng không sợ thú nhân tóc đỏ nổi điên, trực tiếp hỏi: “Anh ngửi ngửi gì đấy?”

Mai Truyền Kỳ hỏi: “Hắn nghe hiểu được lời chúng ta nói sao?”

Giản Dực cũng không chắc chắn: “Có thể nghe hiểu được một phần, chỉ cần chúng ta nói chậm một chút, dùng từ không cần quá phức tạp, hẳn anh ta có thể hiểu được.”

Phong Tĩnh Đằng thấy thú nhân tóc đỏ không có địch ý, liền nói: “Chúng ta ngồi xuống trước đã.”

Giản Dực trực tiếp đẩy thú nhân tóc đỏ ngồi xuống.

Lúc này, thông tấn khí của Mai Truyền Kỳ vang lên.

Mai Truyền Kỳ thấy con mình gọi đến, liền bắt máy: “Con trai, con có chuyện gì sao?”

“Ba ba và cha đi đâu rồi? Sao lại không đưa con đi học.” Mai Nguy Hiểm làm nũng hỏi.

Vừa rồi rời giường không thấy cả ba ba và cha, cho rằng bọn họ đã trở về quân đội, liền nhanh chóng gọi điện hỏi.

Thú nhân tóc đỏ ngồi ở đối diện, lỗ tai phi thường nhanh nhạy, thông tấn khí không mở loa ngoài nhưng lại có thể nghe rõ thanh âm, lỗ tai hơi hơi động, mở miệng nói ra một chữ: “Nửa……”

Kế đó, hắn không biết dùng ngôn ngữ Diroya nói tiếp như thế nào, trong lòng trở nên rối rắm.

“Nửa cái gì?” Giản Dực ngồi ở bên cạnh nghi hoặc nhìn hắn.

Thú nhân tóc đỏ lắc đầu, nhìn chằm chằm vào Mai Truyền Kỳ.

Mai Truyền Kỳ dặn dò Mai Nguy Hiểm nhờ lão tổ tông phái người đưa nhóc đến trường, liền vội cúp máy, sau đó nhìn Giản Dực hỏi: “Dực, tối qua cậu đã đi đâu? Bọn tôi đã đi tìm cậu suốt một đêm.”

Tối hôm qua, sau khi bọn họ rời khỏi nhà hàng Noãn Dương liền đi đến viện nghiên cứu SDP, trên đường không ngừng gọi cho Giản Dực nhưng không thấy nghe máy. Về sau nghe lén được thú nhân Ti Kiếm Đường đang nghiên cứu đã chạy trốn, trùng hợp lại vào đúng thời gian Giản Dực rời đi.

Cậu lo lắng Cảnh Dực gặp bất trắc, liền vội đến chung cư hắn thường ở, nhưng đối phương lại chưa về nhà, bọn họ lại không dám công khai phái người đi tìm, đành phải liên lạc với những người khá thân với Giản Dực, còn đến những nơi hắn thường đi, nhưng cũng không tìm được.

“Hôm qua khi rời khỏi viện nghiên cứu SDP, tôi liền gặp được anh ta.” Giản Dực chỉ chỉ người bên cạnh: “Sau đó, tôi bị anh ta đưa đến một nhà xưởng bỏ hoang.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn + Dạ Vũ)

Phong Tĩnh Đằng nhìn vết xanh tím trên cổ Giản Dực, nhanh chóng dời mắt.

“Đêm qua không lẽ cậu bị hắn……” Mai Truyền Kỳ chỉ chỉ vào cổ Giản Dực.

Giản Dực cũng không che giấu, hào phóng nói: “Bị anh ta làm cả đêm.”

Mai Truyền Kỳ không khách khí cười ha ha: “Dực, cậu cũng có ngày hôm nay.”

Cậu vẫn luôn biết Giản Dực về phương diện kia đều là công, không ngờ có một ngày sẽ biến thành thụ.

Giản Dực bị bạn tốt cười đến có chút ngượng ngùng, cầm lấy gối ôm trên ghế ném qua: “Cười gì hả, cái tên này nhất định là bị Ti Kiếm Đường hạ thuốc, bằng không, cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.”

“Giữa đường có biến thân không?” Phong Tĩnh Đằng đột nhiên hỏi.

Giản Dực tức khắc nín thinh.

Mai Truyền Kỳ ngẩn người, lập tức, liền minh bạch câu này của Phong Tĩnh Đằng là có ý gì, nhìn bộ dáng như ngậm tăm của Giản Dực, lập tức còn cười to hơn lúc nãy.

Cậu cười nghiêng ngả trên người Phong Tĩnh Đằng: “Phong Tĩnh Đằng, anh cũng quá xấu rồi.”

Lúc này, lại có thể nghĩ ra chuyện thú nhân biến thân khi nào.

Phong Tĩnh Đằng mỉm cười ôm Mai Truyền Kỳ đang rung cả người, hôn lên đôi mắt muốn cười chảy ra nước mắt.

Mai Truyền Kỳ ôm cái bụng cười đến phát đau: “Dực, từ giờ không cần tưởng tượng nữa, tự mình có thể cảm nhận tư vị được cùng dị thú làm tình rồi nha.”

Giản Dực cắn răng nói: “Đôi phu phu hai người có phải đặc biệt cố tình đến đây để trêu chọc tôi không hả?”

Đột nhiên, một tia lửa vụt qua trước mặt Mai Truyền Kỳ, cậu sợ hãi ngả người ra phía sau, thế nhưng vẫn bị tia lửa đốt cháy mấy sợi tóc.

Phong Tĩnh Đằng sắc mặt trầm trọng, nhanh chóng rút súng ra chĩa vào thú nhân tóc đỏ.

Giản Dực ngẩn ra: “Sao… Sao lại thế này?”

Phong Tĩnh Đằng lạnh lùng nói: “Vừa rồi hắn dùng dị năng.”

Giản Dực chuyển sang nhìn thú nhân tóc đỏ.

Thú nhân tóc đỏ chẳng thèm để ý Phong Tĩnh Đằng đang chĩa súng vào mình, khó khăn phun ra ngôn ngữ của Diroya tinh cầu: “Bọn họ… bắt… bắt nạt… cậu!”

Tuy hắn nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, nhưng lại biết bọn họ đang giễu cợt Giản Dực.

Thì ra là lo lắng cho mình, Giản Dực phức tạp nhìn thú nhân tóc đỏ.

Mai Truyền Kỳ nhẹ nhàng khụ một tiếng, trở lại chuyện chính: “Dực, cậu tính làm tiếp theo? Gọi bọn tôi đến, hẳn là không muốn đưa người này về phòng nghiên cứu phải không?”

“Ừ, tôi muốn để anh ta lưu lại nơi này, chuyện thế nào về sau tính tiếp.”

Phong Tĩnh Đằng thu hồi súng: “Cậu hiện tại có hai con đường lựa chọn, nếu không đưa về phòng nghiên cứu, thì phải đưa hắn về Thú Nhân tinh cầu, bằng không, hắn ta lưu lại nơi này sẽ mang đến cho cậu rất nhiều phiền toái, với cả hắn cũng không có khả năng trốn ở chỗ này cả đời.”

“Tôi cũng nghĩ như vậy, hiện tại Ti Kiếm Đường chắc chắn đã phái người khắp nơi tìm người, vấn đề là làm sao để đưa anh ta về nhà? Lại không có phi thuyền của Thú Nhân tinh cầu?”

Mai Truyền Kỳ nhíu mày nói: “Tinh cầu của hắn cách chúng ta quá xa.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn + Dạ Vũ)

Cậu còn nhớ Phong Tĩnh Đằng có nhắc đến, từ chỗ bọn họ đến Thú Nhân tinh cầu phải mất hơn một tháng lận.

“Ngươi……” Thú nhân tóc đỏ nhìn Mai Truyền Kỳ, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng lại không biết nên diễn tả như thế nào cho mọi người hiểu.

“Muốn nói chuyện gì với tôi hả?” Mai Truyền Kỳ hỏi.

Thú nhân tóc đỏ có chút mê mang, nghe không hiểu Mai Truyền Kỳ đang nói cái gì.

Giản Dực nói: “Cậu đừng nói nhanh quá, anh ta nghe không hiểu đâu.”

Mai Truyền Kỳ nói lại từng chữ, dùng cả tư thế tay để biểu thị, vẫn không thể làm thú nhân tóc đỏ hiểu mình đang nói gì.

Hắn từ bỏ câu thông: “Dực, tôi thấy mấy ngày này trước tiên cậu cứ dạy hắn làm sao nói được ngôn ngữ của Diroya tinh cầu đi, sau đó mới tính đến chuyện đưa hắn đi như thế nào. Bất quá, ngàn vạn lần không được cho người khác phát hiện hắn trốn ở đây, bằng không chính cậu cũng sẽ bị giam đấy.”

“Tôi biết.”

Mai Truyền Kỳ nhớ tới bọn họ còn có nhiệm vụ trong người, cũng không tiện ở đây quá lâu: “Chúng tôi về trước, có chuyện gì nhớ liên lạc nhé.”

“Ừ!”

Giản Dực đứng dậy đưa bọn họ ra cửa, đóng cửa lại, liền thấy thú nhân tóc đỏ liên tục nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, trong mắt có vẻ sốt ruột, tựa hồ muốn hỏi Mai Truyền Kỳ chuyện gì đó.

Hắn an ủi nói: “Bọn họ sẽ đến nữa mà.”

Thú nhân tóc đỏ như là nghe hiểu hắn nói, mới thu hồi tầm mắt.

Hắn nhìn Giản Dực rồi chỉ chỉ chính mình: “Lạc Mông.”

Giản Dực nghi hoặc nhìn hắn: “Lạc Mông? Anh tên là Lạc Mông?”

Lạc Mông gật gật đầu.

Giản Dực đi tới, chỉ chỉ vào mình: “Tôi là Giản Dực.”

Hắn lo Lạc Mông gọi không đúng, lại nói một lần: “Dực, gọi tôi là Dực.”

Lạc Mông gọi tên hắn đúng chuẩn: “Dực.”

Giản Dực vừa lòng cười.

Lạc Mông nhìn hắn cười, bắt chước Phong Tĩnh Đằng vừa nãy hôn Mai Truyền Kỳ, hắn cũng hôn lên khóe mắt Giản Dực một cái.

Giản Dực giật mình, nhanh nói: “Chúng ta không phải bạn lữ, về sau không thể hôn tôi như vậy.”

Nhìn đến vẻ mặt Lạc Mông mê mang, hắn đỡ trán: “Được rồi, chuyện này về sau rồi nói.”

Rời khỏi biệt thự, Mai Truyền Kỳ cùng Phong Tĩnh Đằng ngồi trong xe huyền phù, Phong Tĩnh Đằng lập tức nói: “Thú nhân này đã cùng Dực phát sinh quan hệ, muốn đưa hắn rời đi, khả năng có chút khó khăn.”

Mai Truyền Kỳ nghĩ đến thú nhân tóc đỏ che chở Giản Dực, liền hỏi: “Ý của anh là hắn ta có thể sẽ không muốn rời đi?”

“Ừ, nếu hắn ta đem Dực trở thành bạn lữ, về sau chắc chắn canh giữ ở bên cạnh, trừ phi Giản Dực cùng hắn rời đi.”

“Dực đã ở chỗ này mấy chục năm, không có khả năng sẽ cùng hắn rời đi.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn + Dạ Vũ)

“Lỡ như, có một ngày hai người ở lâu tình cảm sâu nặng, luyến tiếc thú nhân, sau đó lại lựa chọn cùng hắn rời đi, vẻ bên ngoài của thú nhân cũng không khác là mấy, đối bạn lữ là trung thành tuyệt đối, hơn nữa, lại che chở cho Dực như vậy, sớm hay muộn có một ngày sẽ bị hắn làm cho dao động.”

Mai Truyền Kỳ cảm thấy lời Phong Tĩnh Đằng không phải không có lý, bất quá, cậu lại không thể đưa thú nhân kia đi, chẳng lẽ trơ mắt nhìn hai người họ từ từ phát triển tình cảm?

Phong Tĩnh Đằng không muốn thấy Mai Truyền Kỳ xoắn xuýt, đổi đề tài, cười nói: “Em đừng nghĩ quá nhiều, chúng ta còn phải nghĩ ra biện pháp không cho tiểu vương tử đem con trai chúng ta lừa mất đấy, cuối tuần chính là yến tiệc của Lam Uy tiểu vương tử, sau khi bữa tiệc kết thúc, tiểu vương tử sẽ công bố Vương phi tương lai trước mặt mọi người.”