Truyền Kỳ Phu Nhân

Chương 203: Sao có thể là ngươi



Mai Truyền Kỳ nghe giải tán, lập tức lấy thẻ phòng được phát ngày hôm qua, cúi đầu nhìn, trên thẻ ghi rõ đông đại ký túc xá tòa C tầng 100 phòng số 001.

“Số 33333 xin dừng bước.” Lý trung úy gọi Mai Truyền Kỳ đang chuẩn bị đi thang máy.

Đám lính bên cạnh nghe Lý trung úy gọi Mai Truyền Kỳ, vội thả chậm bước chân, muốn nghe trộm Lý trung úy muốn nói chuyện gì với Mai Truyền Kỳ.

Mai Truyền Kỳ đứng thẳng tại chỗ hỏi: “Lý trung úy còn có việc sao?”

Lý trung úy nhìn số thẻ phòng trong tay cậu, nhíu nhíu mày: “Chúc mừng ngươi đạt hạng nhất, được ở phòng đơn.”

“Cảm ơn Lý trung úy.”

“Ngươi cũng đừng cao hứng quá sớm, những người đứng đầu ở đây mỗi tháng đều có một trận cách đấu hỗn chiến, người chiến thắng cuối cùng sẽ được miễn vệ sinh trong vòng một tháng, những người còn lại sẽ làm mọi chuyện, bao gồm cả dọn vệ sinh. Hơn nữa, hàng năm đều tổ chức vòng loại cách đấu hỗn chiến, người đứng hạng bét sẽ mất tư cách ở phòng số 1, sẽ bị phân đến ở chung phòng với những người khác. Tất nhiên, nếu trước khi kiểm tra vòng loại ngươi lên được sĩ quan, không cần tham gia cuộc thi đó nữa.”

Mai Truyền Kỳ hiểu đây cũng là phương thức khích lệ binh lính, khiến họ trở nên mạnh mẽ hơn.

“Lý trung úy, cái gì là cách đấu hỗn chiến?”

“Nói đơn giản thì là mấy người đứng đầu các ngươi cùng nhau đánh một trận.”

“Được rồi, ta biết rồi.”

“Hôm nay là mùng 1 tháng 9.” Lý trung úy hàm xúc nói, sau đó vỗ vỗ vai Mai Truyền Kỳ rồi xoay người rời đi.

Mai Truyền Kỳ nhíu mày.

Ngày mùng 1 tháng 9?

Chẳng lẽ hôm nay là ngày hỗn chiến cách đấu mỗi tháng?

“Mai Truyền Kỳ, ngươi đừng làm mất mặt tân binh chúng ta đấy.” Thạch Đại Hùng đứng cách đó không xa hô.

“12 giờ trưa nay, chúng ta ở đây chờ ngươi cùng đi ăn cơm.” Ô Lãng nhàn nhạt nói một câu, liền cùng Thạch Đại Hùng bọn họ hướng toà D đi.

Mai Truyền Kỳ nhìn thấy hắn cùng những tân binh khác đều tòa C, nhìn lại thẻ trên tay mình, đành lẻ loi đi vào thang máy toà C.

Trong thang máy có hơn mười tên lão binh, lần lượt ấn tầng 10, tầng 23 và tầng 49.

Mai Truyền Kỳ ấn tầng 100, nhất thời, ánh mắt mọi người đều tập trung vào cậu.

Bởi vì cậu đứng trong góc, người bên cạnh chỉ có thể nhìn thấy gò má dưới nón mà thôi, vì vậy không ai nhận ra cậu chính là Mai Truyền Kỳ.

Bất quá, lại không trở ngại bọn họ nhỏ giọng thảo luận.

“Ngươi nhìn người này đeo balo quân dụng kìa, còn lên tầng 100 nữa, hẳn là người đứng đầu thông qua sát hạch, sau đó được chuyển từ bên kia qua đây.”

“Ta cảm thấy những người đứng đầu đều hết sức lợi hại.”

“Đúng rồi, hôm này là mùng 1 thì phải? Hi vọng hắn không bị ngược quá thảm.”

Những lão binh lần lượt đến tầng mình ở, trước khi rời đi, bọn họ đều chúc mừng Mai Truyền Kỳ đạt được hạng nhất trong kỳ sát hạch. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Sau tầng 49, trong thang máy chỉ còn lại một mình Mai Truyền Kỳ, nhất thời có cảm giác yên tĩnh đến dọa người, dường như có chuyện gì đó sắp phát sinh.

Cậu nhìn số trên thang máy từng chút từng chút nhảy lên, nhíu mày.

Chờ thang máy lên đến tầng 99, Mai Truyền Kỳ đem balo sau lưng ôm trước người.

Thời điểm đến tầng 100, thang máy kêu ‘keng’ một tiếng, cánh cửa từ từ mở ra.

Mai Truyền Kỳ đứng trong thang máy nhìn hành lang sạch sẽ vắng vẻ, không nhanh không chậm giơ tay lên, đem balo đưa ra ngoài.

Đột nhiên, hai bên trái phải cánh cửa có ai đó giơ chân đá lên, hung hăng đá vào balo của cậu.

Mai Truyền Kỳ dùng sức đẩy một cái, gạt hai chân ra ngoài, bước nhanh rời khỏi thang máy.

Cậu hướng balo vào người mai phục bên trái thang máy.

Đối phương bên trái sững sờ, phản ứng đầu tiên là chụp lấy balo.

Ai ngờ, Mai Truyền Kỳ lại ném balo qua người bên phải, đấm một quyền cho tên lính bên trái nằm rạp xuống đất.

Tên lính bên phải vừa đá balo ném qua, liền bị Mai Truyền Kỳ xoay người đá vào bụng.

Ngay sau đó, cậu nhanh nhẹn nhặt balo ném vào tên số 3 đang đứng phía sau người bị đá lúc nãy, quay người đá lên tên số 4 định công kích phía sau, chỉ dùng 3 giây liền đánh ngã tên số 4 xuống đất, rồi tiếp tục đối phó với tên số 3.

Số 5,6,7 đang núp gần đó thấy số 1,2,4 bị áp đảo, lập tức vây công tiến lên, Mai Truyền Kỳ dùng tốc độ nhanh nhất nắm cánh tay phải của tên số 3 đang giao thủ với mình, dùng sức uốn người, đem đối phương để trước mình ngăn cản công kích của tên số 5.

Cùng lúc đó, mượn lực nhảy lên một cái, nhấc chân đá về phía tên số 5.

Tên số 6 nhanh chóng nắm lấy chân của Mai Truyền Kỳ đá tới, sau đó ra tay công kích cậu.

Mai Truyền Kỳ dùng sức xoay eo một cái, lập tức tránh thoát cánh tay định bắt lấy chân mình, mà tên số 3 bị cậu bắt được lại bị ngã xuống đất.

Mai Truyền Kỳ nháy mắt sắp rơi xuống đất, hai tay chống đất, hai chân đạp về phía tên số 6.

Tên số 6 vội nhảy ra xa, Mai Truyền Kỳ nhanh chóng vươn mình, ngồi xổm xuống, động tác nhanh nhẹn nắm đùi tên số 5, sau đó định chộp xuống phía dưới. (Thỏ: chộp chỗ nào thế:)))

Tên lính kinh hãi, nhanh chóng che phía dưới.

Mai Truyền Kỳ đột nhiên thay đổi hướng ra quyền, đánh lên bụng tên số 5. Nhanh nhẹn đứng lên quay người, nhanh, chuẩn, tàn nhẫn, nắm lấy nắm đấm của tên số 7 đang lao tới, nghiêng người một cái, khuỷu tay đưa qua sau đầu, đánh trúng mũi tên số 7, tiếp theo, dùng sức đem người đá văng, lại duỗi chân đá vào tên số 6.

Mắt thấy sắp đá trúng tên số 6, lại đột nhiên thu chân, chế trụ cú đá của đối phương, sau đó ra quyền.

Tên số 6 ra quyền không nhanh bằng Mai Truyền Kỳ, trên mặt hung hăng bị trúng một quyền.

Mai Truyền Kỳ đánh lên mặt tên số 6, nháy mắt liền buông chân ra.

Tên số 6 bị đánh trúng mặt, lảo đảo vài bước.

Mai Truyền Kỳ dùng hai phút ngắn ngủi đã giải quyết cả bảy người, sau đó nhanh chóng ném balo xuống đất, hướng bảy người đang nằm dưới đất, chào theo nghi lễ quân đội: “Ta là số 33333, xin mọi người chỉ giáo nhiều hơn.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Bảy người bưng chỗ bị đánh đau, chật vật đứng dậy.

“Ngươi…” Vu Lân bị đánh ngã lảo đảo vài bước định nói gì đó, liền nhìn rõ khuôn mặt của số 33333.

Hắn bỗng trợn to mắt: “Ngươi là Mai Truyền Kỳ.”

“Cái gì?” Sáu tên còn lại vội ngẩng đầu lên: “Mai Truyền Kỳ?”

Bọn họ khiếp sợ nhìn chằm chằm người mới tới, đúng là kẻ đào binh mà bọn họ đã thấy trên tinh võng.

Mai Truyền Kỳ thả tay xuống, cười nhìn bọn họ nói: “Đúng, ta là Mai Truyền Kỳ.”

“Sao có thể là ngươi?” Chung Ba khó tin hỏi: “Mai Truyền Kỳ, ngươi đi nhầm tầng trệt? Hoặc là nhầm ký túc xá không?”

Mai Truyền Kỳ lấy thẻ phòng trong túi ra, thì thầm: “Đông đại ký túc xá tòa C tầng 100 phòng 001, chẳng lẽ không đúng nơi này sao?”

Bảy tên lính hai mặt nhìn nhau.

Chung Ba vẫn chưa từ bỏ ý định: “Có phải huấn luyện viên phát sai thẻ phòng không?”

Mai Truyền Kỳ hỏi ngược lại: “Nơi này không phải chỗ tân binh hạng nhất ở sao?”

“Đúng a.”

“Vậy thì được rồi.” Mai Truyền Kỳ nhìn lướt qua nơi này, thấy căn phòng gần mình nhất là số 001, liền đeo balo lên lưng.

Bảy tên lính đi theo, Vu Lân nhíu mày hỏi: “Tân binh hạng nhất đợt này là ngươi?”

Mai Truyền Kỳ buồn cười nhìn hắn: “Có phải muốn ta đánh ngươi thêm một cái, ngươi mới chịu tin?”

Vu Lân: “…”

Vừa nãy, Mai Truyền Kỳ một người đánh bại bảy người bọn họ, mọi người đều hiểu rõ, thân thủ thoăn thoát này không thể nghi ngờ được.

Bảy tên lính hai mặt nhìn nhau, vẫn không thể tin được Mai Truyền Kỳ đứng hạng nhất trong kỳ thi sát hạch.

Nửa năm trước, bọn họ đã sớm nghe bạn lữ Phong thượng tá cũng tiến vào quân đội của bọn họ, cũng là tham gia đợt tuyển tân binh lần này.

Lúc đó, mọi người đều cảm thấy Mai Truyền Kỳ là dựa vào Mai gia hoặc Phong thượng tá đi cửa sau mới vào được đây, đồng thời cũng không phải tới huấn luyện, mà là tới chơi.

Thế nhưng, nào ngờ đối phương không những thông qua sát hạch, mà còn đạt được hạng nhất, được vào phòng 001 tầng 100 của tòa C.

Người này thật sự là đào binh mà người ta nói trên tinh võng kia sao?

Mai Truyền Kỳ vào phòng, là một gian phòng, bên trong trang trí sang trọng hơn tưởng tượng, có thể so với phòng VIP trong khách sạn, có đầy đủ các loại vật dụng, hơn nữa đều là mới tinh.

Cậu xoay người hỏi những người kia: “Chẳng lẽ phòng nào ở tầng này cũng đều sang trọng như thế?”

“Đúng vậy.” Vu Lân trả lời: “Nếu ngươi chỉ biết ở đây hưởng thụ, tin chắc chưa đến ba tháng ngươi sẽ bị đá ra. Ngược lại, nếu ngươi muốn ở đây lâu dài, ngươi phải cố gắng không bị người khác đánh bại.”

Mai Truyền Kỳ thả balo xuống ghế, ngoắc ngoắc bảy người đang đứng ở cửa: “Vào đây ngồi đi.”

Bảy người nhìn nhau một cái, sau đó lại ngồi đối diện Mai Truyền Kỳ.

Mai Truyền Kỳ gỡ mũ lính xuống đặt lên bàn. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

“Trước khi đến đây, Lý trung úy có nói với ta ở tầng này mỗi tháng sẽ có một trận cách đấu hỗn chiến, người thắng sau cùng sẽ được miễn vệ sinh trong một tháng, những người khác phải nghe theo hạng nhất, có chuyện này đúng không?”

Bảy người gật gật đầu.

Mai Truyền Kỳ thoả mãn cười: “Như vậy trong một tháng này, việc dọn dẹp phòng của ta sẽ do các ngươi phụ trách.”

“Dựa vào cái gì bảo chúng ta quét dọn vệ sinh cho ngươi?” Lý Cảnh bất mãn nói.

Nghe vậy, ý cười trên môi Mai Truyền Kỳ càng sâu, chậm rãi gằn từng chữ: “Chỉ bằng vừa nãy ta một người đánh ngã bảy người các ngươi.”

Bảy tên lính: “…”