Truyền Kì Đông Vân

Chương 10: Đừng trách Nhạc mỗ kiếm hạ vô tình



Hàn Tuyết còn đang ngủ, chợt cảm thấy toàn thân tê dại, cúi đầu xuống ngay lập tức bắt gặp Nhạc Đông Vân đang hăng say gặm lấy trái nho đỏ của nàng, mà một đỉnh núi bên kia cũng bị tay còn lại của hắn vân vê lấy. Hàn Tuyết một đôi con mắt sở sở động lòng người đáng thương nhìn hắn:

-Thân ca ca, chúng ta nên dừng lại được không? Muộn rồi.

Nàng nũng nịu, giọng điệu lười biếng vô lực. Người đàn ông này thật sự quá si mê cơ thể của nàng, cũng không cho nàng nghỉ ngơi lấy. Mà loại lời nhắc nhở này, đã là lần thứ hai trong hôm nay nàng nhắc đến. Lần đầu chính là buổi sáng nay nhắc nhở hắn muộn giờ đến trường, cũng bởi vậy mà bị ăn sạch. Sau khi thất thân cho Nhạc Đông Vân, mặc dù là có chút ngoài ý muốn, bất quá Hàn Tuyết cũng không có bao nhiêu hối hận mà chỉ cảm thấy càng ỷ lại hắn hơn. Hai người bọn họ chín giờ sáng mới dậy, quấn lấy nhau liên tục. Đến giờ đã là sẩm tối, thời gian đó nàng hầu như không ăn gì cả. Dĩ nhiên, nói hầu như có nghĩa là không phải hoàn toàn không ăn gì cả. Nhạc Đông Vân quần thảo Hàn Tuyết một hồi, sẽ lại như làm ảo thuật từ hư không lấy ra một trái táo. Khi nàng đói ăn táo thì hắn sẽ ăn nho của nàng. Hồi tưởng lại những gì xảy ra cả ngày hôm nay, Hàn Tuyết chỉ có thể đỏ mặt dùng hai chữ HOANG ĐƯỜNG để hình dung.

-Gọi là phu quân.

Nhạc Đông Vân không còn vẻ bất cận nhân tình như lúc trước, đối với Hàn Tuyết chân thành uốn nắn. Sau đó, hắn không khỏi hỏi một câu:

-Nàng ăn táo nữa không?

-Chán rồi.

Hàn Tuyết hờn dỗi:

-Phu quân ca ca, ta muốn ăn cơm nha. Ca ca từ sáng giờ cũng còn chưa ăn gì cả, nhịn đói là không tốt cho sức khỏe đấy.

Được rồi.

Nhạc Đông Vân tuy không tình nguyện nhưng cũng không thể để thê tử nhịn đói, hắn đành phải để nàng đi ăn cơm.

Nhạc Đông Vân nhìn Hàn Tuyết duyên dáng chui ra khỏi chăn, trong lòng vô tình bùng lên lửa nóng, không khỏi đối với nàng thương lượng:

-Một lần nữa nha?

Hàn Tuyết cực lực lắc đầu, kiều đồn theo đó cũng ngoe nguẩy trông rất gợi đòn, làm hắn lại có xung động đè nàng xuống. Có điều thê tử đã không muốn, hắn không thể ép nàng được.

Tình cảnh kiều diễm của Hàn Tuyết nhanh chóng được nàng phủ lên y phục che dấu lại. Nàng chính là có chút sợ hãi a! Ánh mắt của phu quân ca ca có lực sát thương quá lớn, chậm một chút e rằng sẽ lại phải như mèo nhỏ rên cho hắn nghe mất. Trong khi Hàn Tuyết vận vào y phục, Nhạc Đông Vân vẫn ráng nằm trên giường để hoài niệm hương vị của nàng một lúc, sau đó mới đứng dậy.

-Phu quân ca ca, ca ca cũng theo ta ra ngoài dùng cơm nhé, trong nhà không có thức ăn gì đâu.

Hàn Tuyết cũng không phải quá hoàn hảo. Ít nhất là nàng không biết nấu cơm, điểm ấy không cần nghi ngờ.

-À, còn y phục nữa.

Hàn Tuyết nhìn bộ dáng lúc này của Nhạc Đông Vân chợt nhớ đến

-Ca ca sẽ không định luôn mặc y phục đó chứ?

-Không tốt sao?

Nhạc Đông Vân cúi đầu nhìn lại toàn thân. Từ hôm qua bị Nhạc Băng đ-c vài lỗ trên bộ đồ nam sinh, hắn liền cảm thấy đồ dùng ở Địa Cầu không đáng tin, hơn nữa hắn cũng không quen thứ y phục cụt ngủn này. Y phục hiện tại của hắn vốn lấy từ Long linh giới là một bộ lam y dệt từ tơ của loài Băng tằm. Ưu điểm hàng đầu của nó chính là rất mềm mại, thoải mái, ngoài ra cũng sẽ không bị xuyên nhẹ một tí là thủng lỗ chỗ.

-Được rồi!

Hàn Tuyết thở dài. Dù hắn không mặc y phục cổ trang đấy thì ra đường cũng đã rất thu hút ánh mắt rồi, mà những năm gần đây người có sở thích mặc y phục cổ trang cũng không phải là hiếm.

-Thê tử, chúng ta đi ăn cơm.

Nhạc Đông Vân ôm lấy eo Hàn Tuyết bóp nhẹ mấy cái, ở bên tai nàng nói ra.

-Vâng, phu quân.

Hàn Tuyết đối với cách xưng hô có phần cổ đại của Nhạc Đông Vân không có bao nhiêu ý kiến, thậm chí còn chiều theo cách gọi của hắn. Hắn trở nên khác biệt, không phải cũng bởi những thứ đó sao?

Trời chiều tối, nghe nói có gió mùa. Hàn Tuyết vô thức nép vào lòng Nhạc Đông Vân. Nguyên bổn hắn muốn ngự kiếm phi hành nhưng rốt cuộc bỏ ý nghĩ đó đi, vì hắn cũng không biết bay đi đâu.

-Phu quân ca ca muốn ăn gì?

-Gọi phu quân là được rồi.

Nhạc Đông Vân cẩn thận sửa lại từ ngữ chính xác cho Hàn Tuyết, sau đó hắn tùy tiện:

-Gì cũng được, miễn ngon.

Hàn Tuyết thật hết chỗ nói, đồ ăn ngon sao có thể tùy tiện?

-Bây giờ trời có hơi lạnh, chúng ta đi ăn lẩu cay nhé?

-Là cái gì cay?

Hắn hỏi lại.

-Ăn rồi sẽ biết.

Hàn Tuyết coi như triệt để nhận thức. Phu quân của mình dường như người sao hỏa, cái gì cũng không biết. Sau đó, Hàn Tuyết tìm được một quán lẩu, cũng gọi một nồi lẩu cay đúng tiêu chuẩn cho hai người cùng ăn.

-Ăn nhiều như thế mà lười vận động hình như sẽ bị mập thì phải? Tí nữa về nha phải cho nàng vận động một tí mới được.

Nhạc Đông Vân lẩm bẩm. Mà Hàn Tuyết đang ăn hăng say nghe vậy thiếu chút nữa đã bị nghẹn, nàng vội vàng uống vào miếng nước, ăn chậm lại, sau đó bức bối nhìn hắn:

-Phu quân nói linh tinh.Còn không phải do tại ca ca cả ngày đều bắt ta ăn táo nha, mà khi ăn táo cũng không được nghỉ ngơi nữa, làm hại thiếp thân mất thể lực nghiêm trọng.

-Phu quân sao có thể nói linh tinh?

Hắn nghiêm trang nói:

-Ta rất đáng tin đấy.

-Hứ!

Hàn Tuyết yêu kiều liếc mắt nhìn hắn. Phá thân sau đó, trên người nàng ngoài dáng vẻ thanh xuân xinh đẹp, càng có một tia phong tình vạn chủng hiếm thấy.

Nhạc Đông Vân ánh mắt mập mờ, đối với nàng nói khẽ:

- Đợi lát nữa về nhà thì ta sẽ đánh mông nàng.

Hàn Tuyết đỏ mặt, nàng dùng ánh mắt xấu hổ nhìn hắn, sau đó khẽ nói một câu:

- Đồ lưu manh.

Hai người liếc mắt đưa tình làm cho đám thực khách chung quanh liên tục ao ước. Coi như là trùng hợp, lúc này chiều tối hơi lạnh khiến cho nhiều người cùng có suy nghĩ ăn lẩu, khiến cho trong quán đầy người. Mà khi Nhạc Đông Vân cùng Hàn Tuyết bước vào đã thu hút rất nhiều ánh mắt, dĩ nhiên là nam nhìn nữ còn nữ nhìn nam. Vấn đề là ở chỗ, nếu như nữ nhân ngắm Nhạc Đông Vân mà nói, bọn họ sẽ chỉ ước ao xuýt xoa, cùng lắm là dùng ánh mắt ghen tỵ mà thôi. Còn đám nam nhân so sánh ra kém hội chị em nhiều lắm, không kiêng nể gì, giọng nói cũng hơi lớn một chút.

-Cô bé kia đúng là quá đẹp.

Hàn Tuyết chọn bàn ở vị trí gần trung tâm nhà hàng. Mà tại bàn cuối nhà hàng, một đám thanh niên tập trung ăn uống ở đó, một tên trong đó nhìn về bên này không nhịn được nói ra.

-Đúng vậy, thật muốn đi lên âu yếm một phen.

Một tên tiếp lời.

-Này, ý tưởng gì đó, dù có cũng chỉ nghĩ trong lòng mà thôi, đừng nên nói ra chứ?

Một tên thanh niên khác đeo kính cận có chút buồn bực nhắc hai người bạn của mình. Đáng tiếc, hảo ý của hắn không nhận được ủng hộ, mấy tên kia không cho là đúng, vẫn tiếp tục bàn tán.

Nhạc Đông Vân là ngũ quan linh mẫn bậc nào, sao có thể không nghe, đối với Hàn Tuyết nói ra:

-Thê tử à, có mấy tên phàm nhân lại dám nghị luận về nàng. Ta cho chúng một bài học nhé?

-Trời đánh còn tránh miếng ăn, kệ bọn họ đi được không?

Hàn Tuyết vẻ mặt cầu xin. Nàng cũng không biết đám người mà Nhạc Đông Vân nhắc đến bàn tán cái gì về nàng, nàng chỉ biết phu quân của mình mà dạy người một bài học thì e là hậu quả rất nghiêm trọng.

-Được rồi, ta tạm tha vậy.

Nhạc Đông Vân hiện tại khá nghe lời thê tử, gật đầu.

Đáng tiếc, bọn thanh niên ở bàn cuối nhà hàng còn không biết thức thời, lúc này dường như có chút quá chén, vậy mà có mấy tên bắt đầu đi lại.

-Tiểu muội muội, nhìn muội có vẻ rất quen mắt nha

Tên đầu tiên mở lời, dùng một phương pháp cũ rích.

-Phi, tôi không quen anh, cũng không có hứng thú biết anh, anh mau đi ra chỗ khác đi.

-Nhìn tiểu muội muội đây xinh đẹp, tôi cũng chỉ muốn xin số làm quen mà thôi, tuyệt không có ý gì khác.

Tên thanh niên kia dù nhìn có chút say, bất quá câu nào ra câu nấy:

-Coi như là thêm một người bạn cũng tốt, không phải sao?

-Nhạc mỗ còn ngồi tại đây, mà mấy tên hèn mọn các ngươi cũng dám cả gan bất kính sao?

Nhạc Đông Vân giọng nói không có vẻ dịu dàng như khi ở bên Hàn Tuyết, một bộ lạnh lùng cao cao tại thượng. Mấy tên thanh niên lúc này nhìn qua hắn một chút, bắt đầu cười cợt:

-Vị huynh đệ này là nghiện phim cổ trang đến mức nhầm lẫn rồi sao? Ngôn từ cũng cổ quái như vậy. Ta bất quá là làm quên muội muội xinh đẹp đây một chút, làm người cũng không nên quá nhỏ mọn.

-Đúng vậy, chi bằng chúng ta cùng ngồi xuống làm quen một phen không được sao? Thời buổi hiện nay thêm một người bạn là thêm một cơ hội a.

Nhạc Đông Vân quyết định mặc kệ yêu cầu của Hàn Tuyết, đưa ra cảnh báo cuối cùng:

-Phàm nhân ti tiện, hiện tại ngay lập tức cút. Nếu không đừng trách Nhạc mỗ kiếm hạ vô tình.

Nếu không phải không muốn bữa ăn bị phá vỡ, hắn mới sẽ không nhiều lời như vậy đấy. Đáng tiếc sự đời rất nhiều kẻ không biết sống chết, mà đám thanh niên choai choai lại là đối tượng dễ manh động nhất, đặc biệt khi có tí men:

-Phàm nhân ti tiện à, lời này của anh bạn có chút quá phận rồi đó.

-Gọi anh bạn còn coi như tôn trọng một điểm, ngươi gọi chúng ta phàm nhân ti tiện thì ngươi tính là gì?

-...

Cả đám nhao nhao.

Nhạc Đông Vân lúc này bình thản hơn rất nhiều. Người sống mới có tư cách khiến hắn cất lời, nhược bằng đã chết, hà tất phí công? Hàn Tuyết từ khi mấy tên thanh niên kia đến đây đã trở nên lo lắng, mà nay thấy bộ dạng Nhạc Đông Vân như thế liền hoảng hốt đoán được một hai. Vội níu tay hắn thầm cầu xin:

-Đừng giết người như vậy được không?

Nhạc Đông Vân cao ngạo

-Nàng là con dâu Nhạc gia ta, bọn này phàm nhân cũng có gan trêu chọc, ta sao có thể buông tha?

Hàn Tuyết cũng bất kể lý do của Nhạc Đông Vân là gì, nàng chỉ biết nếu lại như lần trước hắn dứt khoát một kiếm chém ra tất không ổn. Biết khó lay chuyển được suy nghĩ của hắn, đành phải đổi giọng:

-Như giết người…âm thầm được không?

Hàn Tuyết cô ta cơ hồ cũng không biết mình đang nói gì nữa. Khó mà tin được lại có ngày nàng trở thành đồng lõa của kẻ sát nhân, chỉ là...này đã không quan trọng nữa rồi

Nhạc Đông Vân không cho là đúng, một kiếm quét qua không phải càng nhanh gọn sao? Bất quá cuối cùng vẫn nghe lời Hàn Tuyết, gật đầu.

Mấy tên thanh niên còn đang một bộ hùng hổ dọa người nhìn Nhạc Đông Vân, vẻ mặt chợt trở nên đau đớn, miệng lại ú a ú ớ. Bọn hắn muốn bao nhiêu kinh hoàng liền có bấy nhiêu, sau đó thì ngã huỵch xuống bất tỉnh nhân sự

-A, có người ngất. Mau gọi xe cứu thương.

Gọi làm quái gì, đằng nào cũng sẽ chết. Nhạc Đông Vân lòng thầm khinh bỉ, lúc này hắn cũng mặc kệ đám người đang nhốn nháo cả lên, chờ Hàn Tuyết tính tiền rồi nắm tay nàng đi ra.