Truyện Của Thời Niên (Thời Niên Truyện)

Chương 7



Tôi quen Hà Bân vào kì nghỉ hè sau khi tốt nghiệp trung học. Năm đó thành niên tôi dẫn cha mẹ đi tới nơi này, nơi rất nổi tiếng về gay, nên quen Hà Bân. Bởi vì tính cách không hợp yêu nhau, nên bọn tôi thành bạn bè.

Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đi thành phố khác công tác vài năm. Cậu ấy cùng với bạn trai cũ là quen nhau lúc ấy.

Hà Bân rất nặng tình, yêu đương hết lòng hết ý. Yêu lần này, là ba năm.

Ba năm, không ngắn, cũng không dài, đủ để làm hồi ức.

Người cũ của Hà Bân có một thanh mai trúc mã từ nhỏ. Thanh mai trúc mã thích người ấy, nhưng bởi lúc đó người ấy bên Hà Bân, nên không thành.

Người ấy thích nam, dù là thanh mai trúc mã thì trong mắt chỉ coi là em gái thôi.

Tất nhiên, vị thanh mai đó nào có buông tay. Thẳng đến lúc biết chuyện hai người.

Chuyện bại lộ, cô gái thét chói tai hóa điên đem mọi chuyện kể cho cha mẹ người ấy. Gia đình kinh hoàng, không đồng ý cho người ấy giao du với Hà Bân.

Lúc đầu người ấy vẫn luôn kiên trì, nói Hà Bân chờ. Hà Bân cũng tin, dù sao tình cảm còn đó.

Khi cậu nghĩ mọi chuyện rồi sẽ tốt, người đó lại kể cho Hà Bân, cô gái tự sát rồi.

Bởi vì người ấy không cưới, cô gái vốn có chứng hậm hực, nay bị kích thích liền…

Ai cũng không ngờ kết cục mọi chuyện lại như vậy. Người ấy tự trách nghĩ rằng là mình hại cô, bèn nói chia tay.

Hà Bân tỏ ra thoải mái, còn nói:

– Chờ anh nghĩ thông, hãy tới tìm em.

Nói xong, bỏ đi.

Câu chuyện rất cẩu huyết, nếu không phải Hà Bân thành thực kể cho tôi, tôi sẽ không thể tin nổi. Cũng lần đó, cậu ấy uống say, mới kể ra, bằng không tôi cũng không biết còn có chuyện hoang đường cỡ đó.

Tôi còn nhớ rõ, lúc ấy Hà Bân nói với tôi:

– Nếu không có Hứa Nhất Thanh, tao bây giờ vẫn còn chờ anh ấy.

Bởi vì không phải hết yêu chia tay, nên khó tránh khỏi việc nhớ mãi không quên. Nhưng mà bây giờ người cạnh cậu ấy là Hứa Nhất Thanh, Hà Bân không thể tiếp tục như vậy.

Tôi chấm dứt suy nghĩ, thấy Trịnh Uyên sốt ruột nói:

– Bên trong to tiếng lắm, mau đi can!

– Đệt.

Lúc bọn tôi đi vào, Hà Bân tóc ướt sũng vẻ mặt thảm đạm đứng đó, gần như tỉnh táo hẳn.

Tuy thê thảm, nhưng khí thế không nhỏ, mà Hứa Nhất Thanh cũng có vẻ tức giận không nhẹ.

– Hứa Nhất Thanh, cậu dội nước sao?

Trịnh Uyên kéo cổ Hứa Nhất Thanh.

– Mùa đông mà sao cậu dám.

– Làm sao! Cậu mẹ nó hỏi thử Hà Bân, mở miệng ngậm miệng đều là Lâm Hải, em ấy cho rằng tôi chết rồi sao!

Hắn tức giận đầu nổi gân xanh, nếu không phải là Trịnh Uyên cản lại, sợ đã sớm động thủ.

Trong phòng ngập mùi thuốc súng.

– Lâm Hải thì sao? Ai mà không có người cũ. Anh dám nói anh không có?

Hà Bân cười lạnh.

Tôi ngăn Hà Bân:

– Đừng nói bậy, đừng cãi. Hôm nay Hà Bân uống say, cứ xem như chưa có gì xảy ra đi.

– Chưa xảy ra? Hà Bân anh hỏi em, có phải em vẫn thương hắn ta?

Hà Bân bị hỏi, cũng điên tiết lên:

– Đúng thì sao. Anh còn nhớ đối tượng xem mắt mà. Em mẹ nó còn chưa so đo.

– Anh mẹ nó sao lại nhớ đối tượng xem mắt?

– Anh xem lại nhật kí trong điện thoại mình đi.

– Em xem điện thoại anh?

“Coong” Sợi dây lòng đứt đoạn mất.

Hai người họ cãi nhau, ngăn cũng không ngăn được. Cuối cùng tôi với Trịnh Uyên mỗi người kéo một tên, tách ra mới xong chuyện.