Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)

Chương 48: Chị dâu thích một tòa lâu đài



~ Mua đi ~

Vốn cứ nghĩ rằng Vinson là một vấn đề lớn, lại không ngờ rằng có thể giải quyết dễ dàng, càng không ngờ rằng, lại vì vậy mà xảy ra một vấn đề khác.

“Theo lý mà nói, năm đó chị dâu đắc tội có hai người.” Phillip nói, “Một là Vinson, một chính là Bernal con, nhưng hai người đều phủ nhận chuyện mình dùng máy biến giọng để gọi điện, cũng không thừa nhận đã gửi bưu phẩm kia.”

“Bọn họ không còn lí do gì để nói dối.” Augustine hơi đăm chiêu.

“Em cũng nghĩ vậy.” Phillip nói, “Cho nên anh nghi rằng có người thứ ba?”

Augustine dựa vào ghế, chậm rãi xoay chiếc nhẫn trên tay.

“Mặc kệ người bí ẩn kia là ai, căn cứ vào những chuyện hắn đã làm, hình như là cố ý vô tình đều nhằm nhắc nhở chị dâu chuyện Bernal năm đó không có khả năng cứ như vậy mà chấm dứt.” Phillip nói, “Mục đích là gì?”

“Đi theo dõi Bernal con.” Augustine nói, “Nhất định đang có người bí mật tiếp xúc với hắn.”

“Vì sao khẳng định như vậy?” Phillip khó hiểu.

“Bởi vì hắn có vẻ xúc động và nóng nảy, nhìn như rất dễ bị kích động.” Augustine đứng lên, “Một tiếng nữa đến phòng họp.”

“Hôm nay anh đã làm việc suốt mười tám tiếng.” Phillip nhắc nhở.

“Anh không cần ngủ.” Augustine trả lời.

Phillip: “…….”

Tuy rằng nghe rất ngầu, nhưng mà…. nhỡ bị đột biến thì sao?

Vì thế mười phút sau, Dạ Phong Vũ liền gọi tới.

“Phillip gần đây rất nhiều chuyện.” Augustine bất đắc dĩ thả bút máy trong tay xuống.

“Đi ngủ đi.” Dạ Phong Vũ nói.

“Còn một phần tài liệu.” Augustine nói.

“Đi, ngủ, đi.” Dạ Phong Vũ lặp lại một lần.

Augustine đầu hàng thỏa hiệp, đứng lên đi vào nhà tắm.

Phillip ở cửa há mồm, cứ vậy mà đi?!

Vậy chính mình trước giờ ăn đập vô số là vì cái gì!

Dòng nước ấm áp, chính xác là đối với thần kinh căng thẳng có tác dụng thư giãn, từng đợt từng đợt cảm giác buồn ngủ xâm chiếm, Augustine lau tóc, đẩy cửa nhà tắm ra.

Ánh mắt Phillip sáng ngời hữu thần.

“Nếu mày muốn nhảy từ đây xuống, không cần phải báo trước với anh.” Augustine đi qua cậu về phía giường.

“Anh thấy tòa lâu đài này thế nào?” Phillip giơ điện thoại đến trước mặt anh.

“Không có gì đặc sắc.” Augustine trả lời.

“Nhưng đây là kiến trúc chị dâu thích nhất.” Phillip cường điệu.

Augustine dừng bước, lấy điện thoại trong tay cậu.

“Ở gần Caen***, chị dâu từng đến đây quay quảng cáo một lần.” Phillip nói, “Đang được rao bán.”

“Mua đi.” Augustine ngắn gọn phân phó.

“Không thành vấn đề.” Phillip cười tươi, “Trên thực tế là em muốn nói, anh có thể dùng nó làm lễ vật cầu hôn.”

“Chỉ là một tòa lâu đài hoang mà thôi.” Augustine lơ đễnh.

“Anh cũng có thể lại hỏi mua cung điện Buckingham.” Phillip bổ sung, sau đó lại nhanh chóng giải thích, “Đương nhiên, chỉ là đùa thôi.” Miễn cho lại bị đập.

“Mày đùa rất nhàm chán.” Augustine mặt than đánh giá.

“Rất tiếc khi nó không có tác dụng điều tiết không khí.” Phillip đặt mông ngồi bên cạnh anh, “Nhưng anh thật sự không cần em sắp xếp nghi thức cầu hôn?”

“Anh chưa từng nghĩ đến hôn nhân.” Augustine nhìn cậu.

“Nhưng anh vẫn cần suy nghĩ.” Phillip dạt dào tình cảm, “Hôn nhân là sự hứa hẹn của tình yêu.”

“Như bây giờ là tốt rồi.” Augustine nói.

“Chẳng lẽ anh không muốn ở bên chị dâu mãi mãi?” Phillip dẫn dắt từng bước.

Augustine nhíu mày.

“Được rồi, em thừa nhận vấn đề này rất ngu xuẩn.” Phillip giơ tay đầu hàng, “Đổi một câu hỏi khác, anh có thể chấp nhận chị dâu ở bên cạnh người khác sao?”

Đáy mắt Augustine nhanh chóng hiện ra một tia lạnh lẽo.

Hình như nói sai rồi a. Phillip cười tiêu chuẩn đứng lên: “Ngủ ngon.”

Augustine rõ ràng lưu loát, một đập bay lại đây.

………..

Mười phút sau, em trai khóc chạy về phòng ngủ, bi thương lan tràn, tâm tráng hán đã bị tổn thương nghiêm trọng.

Augustine xoay cổ tay một chút, sắc mặt xanh mét. Một phần là bởi vì hoàn toàn không còn sót lại chút buồn ngủ nào, một phần là bởi vì lời của Phillip vừa rồi ————- cái gì kêu là ở bên cạnh người khác?

“Tôi chỉ muốn giục anh ấy sớm cầu hôn một chút thôi mà.” Phillip nghẹn ngào gọi điện thoại.

“Chuyện này đừng can thiệp vào đi?” Trình Hạ thật lòng đề nghị.

“Cậu không biết đâu, Augustine là một người không biết yêu đương.” Phillip lo lắng lo lắng.

………

Trình Hạ nhìn lướt qua trường quay.

Dạ Phong Vũ đang cùng đạo diễn nói nói cười cười, nhìn có vẻ tâm trạng tốt lắm —- trên thực tế từ khi bắt đầu với Augustine, khí chất của anh đã trở nên khác đi, không còn giống với cái người gợi cảm hoàn mỹ đến không thể xoi mói trước kia, mà hơi hơi giống với kiểu người trẻ con thích đùa dai.

“Tôi cảm thấy anh đang nghĩ nhiều.” Trình Hạ chắc chắn, “Hiện tại anh họ rất ổn.”

“Cho nên chị dâu có từng đề cập đến chuyện kết hôn chưa?” Phillip nắm thời cơ hỏi.

“Vì sao anh không tự đi mà hỏi?” Trình Hạ ghét bỏ.

Phillip lập tức biểu hiện ra vẻ thống khổ, tính toán chia sẻ tâm tình một chút.

Nhưng không đợi anh nói gì, Trình Hạ đã cúp máy, ôm quần áo chạy về phía Dạ Phong Vũ.

“Vừa gọi điện thoại với ai vậy?” Dạ Phong Vũ nhận lấy áo khoác từ cậu.

Trình Hạ thần thần bí bí kéo anh đến một góc yên tĩnh, sau đó không phụ sự mong đợi của mọi người mà hỏi: “Anh định khi nào thì kết hôn?”

Dạ Phong Vũ đầu tiên là ngẩn người, sau đó bật cười: “Lại là Phillip?”

“Vì sao không thể là Augustine tiên sinh?” Trình Hạ nghiêm túc.

“Augustine sẽ không suy nghĩ đến việc kết hôn.” Dạ Phong Vũ xoa đầu cậu.

“Vì sao?” Trình Hạ khó hiểu, “Anh ấy yêu anh như vậy.”

“Hôn nhân biểu hiện cho rất nhiều điều.” Dạ Phong Vũ trả lời, “Tương lai em sẽ hiểu.”

“Vậy anh muốn kết hôn không?” Trình Hạ lại hỏi.

“Hôm nay em nói rất nhiều.” Dạ Phong Vũ nhẹ nhàng véo má cậu, “Nói thêm một câu nữa, sẽ tịch thu tất cả kẹo và bánh quy.”

Không phủ nhận chính là có từng muốn a….. Trình Hạ bĩu môi, nhìn anh trở lại trường quay.

Sáng sớm ánh mặt trời chiếu vào phòng ngủ, Phillip ngáp dài rửa mặt xong, vừa định đến thư phòng, lại được báo cho biết, Augustine sáng sớm nay đã ra ngoài, còn tập hợp tất cả những người phụ trách có liên quan, hình như là vì việc lưu vực Karoo.

“Vì sao không gọi tôi?” Phillip khiếp sợ.

“Bởi vì Augustine tiên sinh sáu giờ sáng nay đã đi rồi.” Người giúp việc trả lời, “Còn dặn không cần quấy rầy ngài nghỉ ngơi.”

Trong phòng lập tức trầm mặc.

……….

Mười giây đồng hồ sau, người giúp việc thật cẩn thận nhìn anh: “Xin hỏi…… Ngài có việc gì không?”

Phillip chìm đắm trong niềm vui sướng vô bờ, tạm thời không có cách nào tự kiềm chế được.

Mình thế mà lại được anh trai quan tâm?

Quan tâm?!

Không cần quấy rầy nghỉ ngơi?

A ha ha ha ha ha ha a.

Ngay lúc người giúp việc còn đang kinh sợ, thậm chí định gọi cảnh sát nhờ giúp đỡ, Phillip cuối cùng cũng hoàn hồn, nghiêm túc cầm hai tay cô: “Tôi không sợ bị quấy rầy.”

Người giúp việc: “……….”

“Rất xin lỗi, tôi đến muộn!” Nửa tiếng sau, Phillip “banh” một tiếng đá cửa ra, sức sống bắn ra bốn phía vọt vào phòng họp.

Mọi người bên trong đều quay đầu, đồng loạt nhìn anh.

“OK, xem ra không khí khá áp lực.” Phillip giơ hai tay lên, “Tôi không ngại kể một câu chuyện cười để điều tiết không khí trước.”

“Những việc đó, trong vòng mười ngày phải hoàn thành.” Augustine mở một tập tài liệu ra.

“Chỉ có vậy thôi?” Phillip lướt qua loa, sau đó cười khoe răng, “Hoàn toàn không có vấn đề, thậm chí còn có thể rút ngắn một nửa thời gian.”

Hiện trường mọi người tâm trạng phức tạp, vốn là kế hoạch một tháng phải hoàn thành, rút xuống còn mười ngày đã rất miễn cưỡng, bây giờ lại biến còn có năm ngày?

“Rất tốt.” Augustine gật đầu, “Phần còn lại của cuộc họp mày chủ trì.”

“Nhà bếp đã chuẩn bị xong bữa trưa.” Phillip nho nhã lễ độ giúp anh mở cửa, “Hãy vui vẻ thưởng thức.”

Augustine bước ra khỏi phòng họp.

“Có thể nâng cao hiệu suất làm việc là chuyện tốt, không nên trưng ra vẻ mặt cầu xin thế.” Phillip tươi cười sáng lạn, đặt mông ngồi trên bàn hội nghị, “Trước tiên xem một bộ phim nhé? Có thể thả lỏng tinh thần một chút.”

Mọi người sắc mặt cứng ngắc nhìn anh.

“Không ai phản đối, toàn bộ phiếu đều thông qua.” Phillip tiện tay mở ngăn kéo, chọn một đĩa phim.

“A!” Tiếng thét chói tai không ngừng truyền vào không khí, thi thể nữ trên màn chiếu lớn đang bay bay, “Cây phỉ lúc nửa đêm” quả nhiên là một bộ phim phi thường khủng bố, rất có khả năng…….. thả lỏng tinh thần.

Mười phút sau, Calero thật sự không thể nhịn được nữa, tâm lao lực quá độ đề nghị: “Có lẽ chúng ta hẳn nên tiết kiệm thời gian, thảo luận chuyện đẩy mạnh tiến độ khai thác bồn địa Karoo đi.”

“Rất tốt.” Phillip lúm đồng tiền như hoa ấn nút tạm dừng, “Thời gian mười ngày là vô cùng đủ, tôi tin rằng mọi người hoàn toàn không có vấn đề gì.”

Nếu Augustine muốn điên, vậy những người còn lại chỉ có thể điên cùng anh, trong thời gian ngắn, bóng đèn khu căn hộ thắp suốt đêm, tập thể nhân viên cao tầng hốc mắt đều đen, mỗi người đều có vẻ rất có nguy cơ bị hói đầu.

Phillip dùng sức mạnh vô cùng lớn, nhét Chu Xuân Phong tiên phong đạo cốt vào thang máy: “Tin tôi đi, gần đây Augustine thật sự không có thời gian nhận trị liệu.”

“Nhưng như vậy sẽ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.” Chu đại sư giơ tay kiên định ngăn cửa thang máy.

“Anh ấy sẽ rất nhanh nhận được thuốc đặc hiệu của riêng mình.” Phillip son sắt thề thốt.

“Thuốc Tây sẽ có hại.” Chu đại sư thổi râu trừng mắt.

“Xác thực mà nói, cũng không hoàn toàn là thuốc tây.” Phillip trả lời, “Mà là Trung Quốc và Phương Tây kết hợp.”

Vất vả lắm mới tống được người đi, Phillip nhẹ nhàng thở ra, tay cầm một tập tài liệu đi tìm Augustine: “Về Bernal con, thật sự có người âm thầm liên hệ với hắn, thỉnh thoảng sẽ gọi điện thoại.”

“Nội dung?” Augustine hỏi.

“Không nghe được, đối phương dùng dụng cụ làm nhiễu tiếng.” Phillip nói, “Nhưng mỗi lần Bernal con nhận được điện thoại của hắn xong, đều sẽ nổi điên như trúng tà vậy, lại còn đi quấy rầy chị dâu.”

“Vì châu báu sao?” Augustine hỏi.

Phillip gật đầu: “Muốn gọi hắn đến đây nói chuyện không?”

“Tạm thời không cần.” Augustine lắc đầu, “Đợi đến Trung Quốc rồi tính sau.”

“Chị dâu nhất định sẽ rất cảm động.” Phillip nhân cơ hội vuốt mông ngựa.

Augustine vẫn duy trì mặt than, nhưng khóe miệng đã hơi không thể khống chế mà khẽ giương lên.

Phillip gần như muốn rơi lệ, tuy rằng nhìn có vẻ vẫn chưa có EQ, nhưng đã biết phải đột nhiên xuất hiện cho người yêu bất ngờ, cũng coi như là có tiến bộ.

Cứ theo tiến độ như vậy, bây giờ tính chuyện hôn nhân chắc cũng chưa muộn.

A!

Tình yêu!

Khiến người ta hít thở không thông này!