Truy Thê: Bảo Bảo, Mẹ Con Ở Đâu?

Chương 39: Vĩ thanh



Tôi tên Du Khải Đình, ở nhà mọi người gọi tôi là Đậu Đậu. Theo như lời của mẹ tôi, lúc mới sinh tôi phải nằm trong lồng kính một thời gian mới được mang ra ngoài, khoảnh khắc đó mẹ nói tôi giống như một hạt đậu nảy mầm nên liền thuận miệng gọi luôn Đậu Đậu.

Mẹ của tôi là một tiểu tiên nữ xinh đẹp, mẹ rất cưng chiều tôi, xem tôi như bảo bối vậy. Còn cha tôi thì là một mỹ nam dịu dàng, cha cũng rất yêu tôi nhưng đó chỉ là buổi sáng còn buổi tối cha luôn ném tôi ra khỏi phòng không cho tôi ngủ cùng mẹ.

Cha đáng ghét như vậy đó, nhưng tôi rất yêu cha của mình.

Năm tôi 4 tuổi, cha và mẹ đưa tôi đến tham gia bữa tiệc sinh nhật của con trai chú Kỳ. Tôi rất thích thú bởi vì tôi rất thích con gái của chú Kỳ a.

Con gái chú ấy tên là Kỳ Ái, lớn hơn tôi một tuổi. Chị ấy rất trắng, tóc lại xoăn xoăn trông rất đáng yêu. Tôi thích nhất là hôn vào má của chị ấy, cảm giác y như đang ăn một cái bánh ngọt vậy. Ái Ái mỗi lần nhìn thấy tôi thì liền chạy trốn ra sau lưng của dì Du, chị ấy không thích chơi cùng tôi a!

Năm tôi 12 tuổi, có một lần tôi nhìn thấy một anh lớp trên đưa thư tình cho Ái Ái trong trường học. Tôi tức giận đi đến giật bức thư tình rồi đánh cho tên kia một trận làm cho hắn phải khóc kêu cha gọi mẹ. Quên nói cho mọi người biết một chuyện, từ nhỏ tôi đã được cha cho đi học võ nên thân thủ tôi rất lợi hại nha.

Ái Ái nhìn thấy tôi đánh người ta thì liền gọi giáo viên đến, kết quả là tôi bị giáo viên phạt quét dọn vệ sinh một tháng và gọi phụ huynh đến nói chuyện.

Từ trường về đến nhà tôi cứ nghĩ cha tôi sẽ giáo huấn tôi một trận, nhưng không ngờ cha lại rất vui vẻ xoa đầu tôi nói.

- Con trai, làm rất tốt, tình địch là kẻ nên bị xử lý không để cho hắn ta tiếp cận vợ của mình được!

Cha nói rất đúng, tôi ngày càng sùng bái cha mình hơn. Thế nên, sau này hàng loạt tình địch đều bị tôi xử theo cách đó.

Năm tôi 17 tuổi, Ái Ái ra nước ngoài du học. Đêm trước khi cô ấy đi tôi đã ngồi trong phòng cô ấy khóc cả đêm khiến mọi người trong nhà đều kinh sợ, còn Ái Ái thì ngủ cũng không ngủ được, hại cô ấy sáng hôm sau phải xuất ngoại với đôi mắt gấu trúc.

Tại sân bay, tôi ôm cô ấy vào lòng, Ái Ái cũng không đẩy tôi ra như mọi khi nữa. Người lớn hai nhà đều tránh mặt để không gian cho chúng tôi, đến khi có tiếng loa thông báo thì tôi mới buông cô ấy ra.

- Đến đấy phải gọi cho tôi.

- Ừm!

- Phải chăm sóc tốt cho bản thân.

- Ừm!

- Không được quen bạn trai!

- Ừm!

- Phải nhớ đến tôi!

- Cậu phiền thật đó!

Ái Ái nổi giận rồi, tôi không nói nữa. Tôi nắm tay cô ấy bịn rịn hồi lâu mới buông ra, đưa tay vẫy vẫy tạm biệt với cô ấy. Ái Ái cười vẫy tay với tôi, sau đó thì đi vào bên trong.

Chúng tôi xa nhau tận 4 năm trời, trong bốn năm này số lần tôi gặp được cô ấy chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nhưng chúng tôi lại tiến vào mối quan hệ yêu đương rồi!

Năm tôi 25 tuổi, tôi đã tiếp quản tập đoàn nhà mình để cho cha mẹ tôi được thảnh thơi đi du lịch thế giới. Hai người ấy mặc dù đã hơn 50 tuổi nhưng lại rất lãng mạn, thích đi tuần trăng mặt mỗi khi đến ngày kỉ niệm.

Nhưng cũng không sau cả, họ hạnh phúc khỏe mạnh thì tôi đã rất vui rồi.

Năm tôi 28 tuổi, tôi và Ái Ái kết hôn. Chúng tôi rất hạnh phúc trong hôn lễ của mình.

Năm tôi 30 tuổi, tôi lên chức cha rồi. Ái Ái rất giỏi, cô ấy sinh cho tôi một đôi long phụng rất đáng yêu, chị gái tên là Du Tuyên, em trai tên Du Lịch. Cả nhà 4 người vô cùng hạnh phúc.

Năm tôi 60 tuổi, mẹ tôi đột ngột bệnh nặng. Hôm ấy cha tôi cả ngày ngồi bên cạnh bà để trò chuyện, ông sợ khi mình không nói thì bà sẽ ngủ mất, ông sợ bà sẽ bỏ ông lại.

Nhưng sinh lão bệnh tử là đều không thể tránh khỏi, hai tháng sau mẹ tôi cũng qua đời. Trước khi mất mẹ nắm tay cha tôi, thủ thỉ.

- Khải Trạch, tôi xuống dưới sẽ đợi ông, ở trên này ông đừng có người khác đó, tôi sẽ buồn.

Cha tôi ôm lấy bà rồi khóc, chúng tôi cũng khóc theo ông. Mẹ tôi nói xong câu đó rồi nhắm mắt.

Một năm sau, cha tôi cũng ra đi theo bà.

Nhìn hai ngôi mộ nằm cạnh nhau, trong lòng tôi không biết có bao nhiêu cảm xúc. Một ngày nào đó tôi và Ái Ái cũng sẽ như hai người họ, sinh tử không rời, hạnh phúc mãi mãi.

- ---------------TOÀN VĂN HOÀN----------------