Truy Quang

Chương 16: Anh có thể đừng đi được không?



Trần Lâm Qua phát hiện gần đây Chu Hề Từ có chút dính lấy anh, theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, bắt đầu từ kỳ nghỉ tháng 8, mỗi buổi sáng vào đúng 8 giờ cô sẽ chạy đến hỏi anh đã tỉnh dậy chưa.

Nhận thấy cũng không có chuyện gì làm, mùa hè ở Khê Thành lại nóng như lò hấp, Chu Hề Từ không muốn đi đâu, chỉ ở lì trong phòng khách nhà anh chép bài tập.

Chiếc điều hòa tủ đứng kiểu cũ kêu "ù ù", Trần Lâm Qua ôm gối ngồi bên cạnh nhìn cô chằm chằm, trong nháy mắt trong đầu anh nảy ra một ý nghĩ vớ vẩn: Lẽ nào cô đến đây để sài ké điều hòa?

Anh nghĩ đến xuất thần, không chú ý đến Chu Hề Từ đang chơi trò câu cá trên điện thoại di động, chắc là muốn nói chuyện với anh, cô quay đầu nhìn lại: "Trần Lâm Qua?"

Trần Lâm Qua lấy lại tinh thần, chờ bớt hoảng hốt mới chuyển tầm mắt đến gương mặt cô: "Làm sao vậy?"

"Anh có muốn ra ngoài chơi không?" Chu Hề Từ nhìn anh: "Nhà Khâu Trác Ngọc đầu tư công viên giải trí bên thành tây, chúng ta có thể được miễn phí vé vào chơi."

"Em hoàn thành bài tập về nhà của mình rồi à?" Trần Lâm Qua nhìn hai quyển bài tập hè cô bày trên bàn trà, gồm một quyển Tiếng Anh và một quyển toán học.

Anh chỉ nhìn lướt quá, cả ba câu hỏi trắc nghiệm đầu tiên môn Tiếng Anh đều bị sai.

Trần Lâm Qua có chút khó có thể tin nổi nhìn Chu Hề Từ.

"Ai da, bài tập hè cứ làm tùy tiện là được rồi." Chu Hề Từ cúi đầu nhìn di động, không để ý tới vẻ mặt không nói nên lời của Trần Lâm Qua, "Em nói với cậu ta là chúng ta đi rồi, dù sao anh ở nhà cũng không làm gì cả."

Cô căn bản không cho Trần Lâm Qua có cơ hội từ chối, gửi tin nhắn vào trong nhóm xong, bỏ lại một bàn đầy bài tập: "Em về nấu cơm trước, ăn xong chúng ta đến nhà Giản Phàm tụ họp với cậu ấy."

Chu Hề Từ vội vàng rời đi, tiếng nói của Trần Lâm Qua bị cô "rầm" một cái, nhốt ở bên trong cánh cửa.

Anh xoa xoa thái dương, duỗi tay cầm bài tập về nhà của cô tới trước mặt, hai mắt quét thoáng qua, mở túi đựng bút cô ra, lục lọi một lúc, ở dưới cùng tìm thấy... ruột bút đỏ.

15 câu chọn một đáp án đúng nhất, chỉ làm đúng được 2 câu.

Phần điền vào chỗ trống, có lẽ cô hoàn toàn không đọc nội dung gì cả, cứ điền ABCDEF vào một cách tùy tiện.

Còn bài đọc hiểu... Toàn quân bị diệt sạch.

Trần Lâm Qua sửa lại các câu trắc nghiệm, rồi nhìn vào đáp án Chu Hề Từ điền, phán đoán ra chắc là cô cứ 3 dài 1 ngắn chọn dài nhất, 3 ngắn 1 dài chọn ngắn nhất, còn không so sánh được thì chọn đáp án C, 2 câu đúng duy nhất kia, trùng hợp đều chính là C.

Anh buông tiếng thở dài, cái danh hiệu học tra này của cô thật đúng là danh xứng với thực mà.

Chu Hề Từ đang bận rộn nấu cơm trong nhà mình, đâu biết rằng Trần Lâm Qua sẽ vì bài tập hè của mình mà suy nghĩ nhiều như vậy, vốn bài tập này ngoại trừ nhóm học sinh có thành tích cao ra, thì không có mấy người sẽ cẩn thận làm tốt cả.

Một cô không rảnh, hai cô chưa lười biếng xé xuống mấy tờ đã tính là quá tốt rồi, đối với xác suất làm đúng cao hay không cô càng không để trong lòng.

Làm cơm xong, Chu Hề Từ chạy tới kêu Trần Lâm Qua ăn cơm, thấy anh đang cầm bài tập hè của mình viết viết vẽ vẽ, vội vọt qua, chờ đến khi thấy trên sách bài tập toàn dấu bút đỏ, cô cả kinh nói: "Mẹ nó! Trần Lâm Qua, anh là học sinh tiểu học sao, làm bài tập mà còn phải sửa."

"Cái này không được tính là sửa bài, mà phải gọi là làm lại." Trần Lâm Qua đứng lên, nhét ruột bút đỏ vào tay cô, "Hôm nay khi trở về nhớ mua cây bút khác."

Sau đó Chu Hề Từ lật vài trang, lúc này mới phát hiện, Trần Lâm Qua đã sửa từ trang đầu tiên đến trang thứ 10.

Đáp án môn tiếng Anh đã được giáo viên dạy tiếng Anh cắt bớt và biên soạn lại trước kỳ nghỉ, mặc dù có đáp án trên mạng nhưng hoàn toàn không hề dễ tìm.

Những câu trả lời chính xác này, chỉ có thể là do Trần Lâm Qua tự mình chọn ra.

Thẳng đến giờ phút này Chu Hề Từ mới chân chính ý thức được khoảng cách chênh lệch giữa cô và Trần Lâm Qua, à không, hiện tại ít nhất cũng là một trên trời một đáy vực. (1)

Cô vẫn muốn lấy lại chút mặt mũi, cứng miệng nói: "Em toàn viết lung tung ấy mà, dù sao giáo viên cũng sẽ không kiểm tra, chỉ cần không để trống là được."

"Ồ, phải không?" Trần Lâm Qua đi đến cửa phòng vệ sinh, bỗng nhiên nghiêm trang kêu cô một tiếng: "Chu Hề Từ."

"Dạ?"

"Em như vậy làm anh rất nghi ngờ, thật sự em có thể thi đậu đại học sao?"

"..." Chu Hề Từ cắn chặt răng: "Em và anh không giống nhau, dù sao em chỉ cần đủ điểm vào Khê Đại là được."

Trần Lâm Qua suy nghĩ một lúc, hỏi: "Em muốn thi vào Đại học Khê Thành?"

"Đúng thế thì làm sao?" Chu Hề Từ nói: "Anh đừng xem thường người ta nha, điểm thi cuối kỳ của em ổn định vào được Khê Đại đó."

"Phải không?" Anh bày ra bộ dáng không tin.

"Anh chờ đấy."

Lúc ăn cơm, Chu Hề Từ lấy từ chỗ Giản Phàm bảng điểm cuối kỳ lớp cô, đưa điểm số của mình ra trước mặt Trần Lâm Qua: "Xem đi."

Trần Lâm Qua nhìn lướt qua.

Ngữ văn 86, toán 92, tiếng Anh 82, tổ hợp tự nhiên 169, tổng điểm 429, xếp hạng 36 trong lớp, 2560 toàn khối.

Học sinh nghệ thuật và thể thao có ưu đãi giảm điểm, chỉ cần vượt qua bài kiểm tra chuyên môn, điểm trúng tuyển các môn văn hóa sẽ thấp hơn một đoạn so với học sinh trung học bình thường, cái thành tích này của cô đặt trong đám học sinh phổ thông không được tính là tốt, nhưng ở trong lứa học sinh nghệ thuật, thể thao đã là nổi bật.

Trần Lâm Qua không nói gì, gắp một miếng khoai tây thái sợi, là hương vị anh yêu thích, "Buổi chiều mấy giờ ra ngoài?"

"2, 3 giờ đi, trễ quá sẽ không trải nghiệm hết được mấy trò nghịch nước vui vui." Chu Hề Từ cất điện thoại: "Nghe nói 7 giờ tối sẽ có màn bắn pháo hoa nữa đó."

Trần Lâm Qua gật đầu, vùi đầu và mấy miếng cơm: "Vậy vẫn còn chút thời gian."

"Như thế nào? Anh có việc gì à?"

"Sửa bài tập về nhà của em."

"..." Chu Hề Từ vỗ bàn: "Đấy chỉ là bài tập hè, không phải bài thi đại học, không cần phiền toái đến anh!"

"Hừ, bài thi đại học cũng không đến phiên anh sửa đâu."

"..."

.............

Mùa hè, 2, 3 giờ chiều mà ra ngoài vẫn còn nóng, Chu Hề Từ không đề ý nhiều như vậy, kem chống nắng hay ô dù gì đó cô đều không cần, dù sao ngày thường huấn luyện cũng đã quen phơi nắng, chẳng qua cơ địa cô tốt, đến mùa đông đã có thể trắng trở lại.

Nhà Giản Phàm nói xa cũng không xa, nhưng vẫn phải đi qua ba trạm dừng, cái xe rách kia của Chu Hề Từ lại không chịu nổi hai người, trước khi ra cửa cô cầm theo mấy đồng tiền xu: "Đợi lát nữa mình ngồi xe buýt đi, giờ qua đó nóng quá."

Trần Lâm Qua thấy cô để lộ cánh tay và cặp chân dài ra bên ngoài, nghĩ đến Trần Lâm Vũ mỗi lần ra ngoài dù chỉ 100, 200m cũng phải ăn mặc chỉnh tề, bôi kem chống nắng và che ô đầy đủ, hỏi: "Không mang theo ô sao?"

"Anh quên rồi à, ô của em đã bị anh làm mất." Chu Hề Từ đóng cửa lại, "Đi thôi, quen phơi nắng rồi, chờ lát nữa chúng ta chạy nhanh lên tí là tránh được ánh nắng liền à."

Trần Lâm Qua rất muốn phổ cập lại kiến thức khoa học cho cô, chạy nhanh cũng không làm giảm diện tích tiếp xúc với ánh nắng, nhưng tương đối mà nói, thời gian tiếp xúc thực sự có giảm, ở một phương diện nào đó thì xác thật sẽ giảm bớt mức độ bị rám nắng.

Anh bị Chu Hề Từ kéo chạy trong tiểu khu, xuyên qua con đường nhỏ, đi qua bóng râm, trong nháy mắt anh như trở lại lúc còn bé.

Cô cũng kéo anh như thế này, từng bước một tiến về phía trước.

Trần Lâm Qua ngẩng đầu nhìn lên trời xanh mây trắng nơi xa, không khỏi cảm khái.

Mùa hè a mùa hè, thật là một khoảng thời gian tươi đẹp.

Chia ly và gặp gỡ, đều gói gọn trong mỗi một mùa hè.

.......

Sự thật chứng minh rằng chạy vẫn có ích, Chu Hề Từ và Trần Lâm Qua đuổi kịp xe buýt sắp rời đi, nhưng bởi vì khoảng cách khá gần, Chu Hề Từ mới hoàn hồn lại thì đã sắp đến trạm rồi.

Xuống xe, cơn nóng lại dâng lên.

Chu Hề Từ lười lên nhà Giản Phàm dạo một vòng, ở nhà ga gọi điện bảo cô ấy trực tiếp xuống lầu, "Mang cho tớ một ly nước nha, khát chết đi được."

Đầu kia Giản Phàm đã ra ngoài: "Tớ đã đóng gói bốn hộp dưa hấu, đợi lát nữa cậu ăn trước một hộp đi."

Hai người bọn họ còn đang tán gẫu, Trần Lâm Qua nhìn bốn phía, từ trên bục bước xuống, Chu Hề Từ thấy anh đi vào một siêu thị nhỏ bên đường.

Một lúc sau, anh bước ra với ba chai nước.

Trần Lâm Qua mở một chai đưa cho Chu Hề Từ, chờ Giản Phàm đến, lại đưa cho cô ấy một chai, Giản Phàm nhận lấy cảm ơn một câu, rồi nói: "Hai người đi xe buýt tới à?"

"Không thế thì sao, xe tớ mà có thể chở người được à?" Chu Hề Từ hỏi: "Bây giờ chúng ta trực tiếp đến cổng công viên giải trí để tập hợp với bọn họ sao?

"Chờ Khương Khương một chút, cậu ấy sắp tới rồi."

Ba người đợi ở nhà ga hơn 10 phút, Đào Khương mới xuống xe, lại cùng họ vội vã lên một chiếc xe buýt khác vừa chạy tới từ phía sau.

Trên chuyến xe này có lẽ đều là đi đến trạm cuối công viên giải trí, có rất nhiều người, mùi trong xe cũng không được tốt.

Từ nhỏ đến lớn ngoại trừ biết nói muộn thì Chu Hề Từ không có tật xấu gì, chỉ duy chứng say xe là rất nghiêm trọng. Khi còn bé, vừa ngửi thấy mùi xăng là đã muốn nôn, lớn lên tố chất cơ thể tốt hơn một chút, chỉ cần không phải hoàn cảnh quá khó chịu thì đều có thể trôi qua, nhưng có lẽ vì đang là mùa hè, mùi mồ hôi trong xe bị khí lạnh xông lên, cái mùi đó ngay cả Giản Phàm không bị say xe cũng có chút chịu không nổi.

Cô ấy vốn định hỏi Chu Hề Từ có muốn xuống xe trước không, vừa quay đầu lại đã phát hiện Chu Hề Từ và Trần Lâm Qua đứng rất gần nhau. Hai tay Chu Hề Từ nắm lấy lan can, Trần Lâm Qua dán ở phía sau cô thay cô ngăn trở đám người, một tay đỡ lấy thanh ngang bên trên, tay kia che mặt Chu Hề Từ lại, lòng bàn tay anh rộng lớn và ngón tay thon dài giống như bao phủ gần hết khuôn mặt cô.

Vẻ mặt Trần Lâm Qua nhàn nhạt, như thể đây là một việc rất quen thuộc, cánh tay giơ lên thẳng tắp, gân xanh và đường cong cơ bắp thoắt ẩn thoắt hiện.

Giản Phàm chạm vào cánh tay Đào Khương: "Mau nhìn."

Đào Khương quay đầu nhìn thoáng qua, rồi lập tức thu lại tầm mắt, "Bọn họ đang yêu đương sao?"

"Ai biết được, mà chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra thôi." Giản Phàm chen chúc trong đám người, vô cùng gian nan lấy di động ra chụp lại hình ảnh của Chu Hề Từ và Trần Lâm Qua.

Chu Hề Từ cảm nhận được điều gì đó, dùng khóe mắt liếc qua, gật đầu một cái.

Trần Lâm Qua cúi đầu, giọng nói vang lên trên đỉnh đầu cô: "Làm sao vậy?"

Trước khi ra ngoài anh có rửa tay qua, dùng xà phòng trong nhà vệ sinh của cô, thoảng mùi chanh nhàn nhạt, Chu Hề Từ ngửi một hơi liền cảm thấy trong hô hấp đều là hương chanh.



Cô lắc đầu nói không có việc gì, cánh môi lúc đóng lúc mở, không nặng không nhẹ cọ qua lòng bàn tay anh, cả người cô bỗng chốc cứng đờ, nên không nhận thấy người phía sau cũng ngẩn ra một lúc.

Thật vất vả mới chịu đựng được đến khi xuống xe, Chu Hề Từ bị Giản Phàm kéo qua bát quái, "Khai mau khai mau, cậu và anh trai trúc mã của cậu đã xảy ra chuyện gì?"

Vẻ mặt Chu Hề Từ mờ mịt: "Xảy ra chuyện gì?"

"Đừng giả vờ nữa, tớ chụp lại rồi." Giản Phàm mở bức ảnh trong điên thoại ra, "Chậc chậc, cậu không nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của các chị gái bên cạnh sao?"

Góc chụp của Giản Phàm có chút xảo diệu, trong ảnh Chu Hề Từ chỉ lộ ra đôi mắt tròn xoe, đang ngẩn ngơ nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.

Trần Lâm Qua dùng dáng vẻ bảo vệ mà ôm cô vào lòng, ánh sáng lóe lên ngoài xe phủ lên gương mặt anh, làm nụ cười trên khóe môi anh dịu dàng đến lạ.

Chu Hề Từ nhìn chằm chằm bức ảnh vài giây, đột nhiên giống như bị điện giật, vội vàng nhét trả điện thoại: "Này thì có làm sao, khi còn nhỏ chúng tớ còn ngủ chung một giường nữa kìa."

Giản Phàm không tin cô nàng giấu đầu lòi đuôi này chút nào, nhưng ngại Trần Lâm Qua còn đi theo phía sau, cũng không nói nhiều, chỉ liên tục tặc lưỡi.

Chu Hề Từ giơ tay che miệng cô bạn lại, khi lòng bàn tay chạm vào cánh môi mềm mại, cô chợt nhớ tới gì đó, cứ như là gặp phải hồng thủy mãnh thú vậy, cô đột ngột buông tay ra.

Giản Phàm tức giận nói: "Chu Hề Từ! Cậu có vấn đề à?"

Chu Hề Từ không phản bác, cũng không thừa nhận, chỉ là hiện tại cô thực sự nghi ngờ chính mình, có phải cô có vấn đề gì hay không, sao lại nảy sinh những suy nghĩ lung tung rối loạn như thế được cơ chứ.

Cô cúi đầu nhìn cái bóng dưới chân, khẽ thở dài.

.......

Gia đình Khâu Trác Ngọc kinh doanh đá quý, mấy năm nay sản nghiệp trong nhà càng làm càng lớn, cũng lấn sân sang nhiều ngành nghề khác nhau.

Sáu người tụ họp trước cổng công viên giải trí, nhân viên công tác đưa cho Khâu Trác Ngọc một tấm thẻ thông hành của nhân viên, tuy rằng có thể miễn tất cả khoản phí, nhưng hàng thì vẫn phải xếp.

Trần Lâm Qua sợ độ cao, nên tránh tất cả các hạng mục kích thích, Chu Hề Từ không muốn anh lẻ loi một mình, sau khi chơi một, hai trò liền ngồi chờ ở dưới cùng anh.

"Em đi chơi đi, không cần ở cạnh anh đâu, không phải lát nữa vẫn còn mấy trò không kích thích sao?" Trần Lâm Qua ngồi trên băng ghế dài, nhìn Chu Hề Từ đang ngồi bên cạnh.

Cô lắc đầu cự tuyệt, "Có lẽ em còn chưa hết say xe, hôm nay cứ chậm rãi trước, dù sao sau này vẫn còn cơ hội tới chơi mà."

Trần Lâm Qua từ chối cho ý kiến, ngước mắt nhìn về phía tàu lượn siêu tốc xa xa, cùng những áng mây trên bầu trời: "Hôm nay có mưa sao?"

"Dạ?" Chu Hề Từ nhìn theo tầm mắt anh, không biết từ khi nào, trên nền trời hướng tây, mây đen dồn thành một mảng, "Không thấy dự báo nói có mưa mà nhỉ?"

Cô lấy di động ra nhìn phần mềm thời tiết, bên trên đánh dấu trời nắng to, kéo xuống, dự kiến khoảng 6 giờ sẽ có mưa lớn."

"Hình như trời mưa thật." Chu Hề Từ thở dài: "Không biết buổi tối còn có thể xem pháo hoa không nữa?"

Trần Lâm Qua vươn cái eo mỏi, nhàn nhạt nói: "Mùa hè mưa lớn cũng là mưa rào thôi, rất nhanh sẽ tạnh."

Chỉ là trời không chiều lòng người, mưa to vội vàng đến, nhưng lại không hề ngắn ngủi, lúc mưa đổ xuống, Chu Hề Từ đang lôi kéo Trần Lâm Qua xếp hàng trước hạng mục trò chơi nước cuối cùng.

Hạt mưa lớn bằng hạt đậu thoáng chốc từ trên trời rơi xuống, Chu Hề Từ chỉ sửng sốt trong chớp mắt mà đám người xung quanh đã loạn thành một đoàn, mỗi người đều chạy về tứ phương tránh mưa.

Giây tiếp theo, Trần Lâm Qua đột nhiên giữ chặt cổ tay cô, nhìn cô mỉm cười: "Chạy đi."

Chu Hề Từ bị anh kéo xuyên qua đám người, trên đường chạy vội thì bắt gặp Giản Phàm và Đào Khương từ trên thuyền hải tặc đi xuống, không để ý được nhiều, bốn người cùng nhau chạy vội vã trong mưa lớn.

Mỗi bước chân giẫm xuống, bắn tung tóe lên một mảnh bọt nước.

Khâu Trác Ngọc và Đại Hùng từ hướng khác chạy tới, trên người đều là nước mưa, cậu ta lấy tay chắn trước trán, híp mắt nói: "Đi thôi, lại đây với tớ, bên này có chỗ trú mưa."

Sáu người thay đổi phương hướng chạy, bất đắc dĩ công viên này thật sự quá lớn, nơi có thể trốn đã chậc ních người, trong đám người chạy trú mưa có người mắng một câu: "Mẹ nó cơn mưa này mau tạnh coi! Nhất định cứ phải mưa vào hôm nay đúng không?"

Khâu Trác Ngọc vừa chạy vừa đáp lời: "Chửi hay lắm!"

Xung quanh có người cười vang, cũng có người dừng bước chân lại, dứt khoát để cho cơn mưa này xối ướt sũng, miệng không ngừng hét lớn: "Aaa! Hãy làm cho cơn mưa này dữ dội hơn nữa!"

Người đó hét lên, được ai khác đáp lại: "Ngươi im miệng đi."

Chu Hề Từ cũng bật cười, Trần Lâm Qua quay đầu nhìn sang, không nói gì chỉ nắm chặt tay cô.

Bọn họ tiếp tục chạy.

"Mùa hè muôn năm!"

Có người hét to.

"Muôn năm cái quỷ!"

Có người đáp lại.

Giữa cơn mưa nặng hạt, Chu Hề Từ nắm chặt lấy tay Trần Lâm Qua.

Có lẽ như thế này mới là mùa hè, có gió đêm triền miên, cũng có mưa to bất ngờ.

Còn có cái nắm tay mãi không buông của cô và anh.

........

Một trận mưa làm đảo lộn kế hoạch của mọi người, đợi đến khi mưa dần chuyển nhỏ, quần áo mấy người Chu Hề Từ cũng đã ướt đẫm hết thảy, không còn tâm tình đâu mà du ngoạn nữa.

"Trở về sao?" Khâu Trác Ngọc hất hất mái tóc ướt, hai ngày trước cậu ta đã nhuộm về lại màu đen, so với màu tóc đen bình thường vẫn còn sáng hơn một chút, dính nước vào lại càng rõ ràng hơn.

Chu Hề Từ nói: "Trở về đi, quần áo, tóc tai chúng ta đều ướt hết rồi, giờ này lại không có mặt trời, cẩn thận bị cảm lạnh."'

"Được rồi, chờ sau này rảnh rỗi tớ lại dẫn các cậu vào chơi." Khâu Trác Ngọc gọi điện thoại liên hệ tài xế đưa mấy người bọn họ về nhà.

Khi đến cửa tiểu khu, mưa đã tạnh.

Chu Hề Từ ngồi trong xe được điều hòa phả vào cả một đường, vừa xuống xe đã cảm nhận được hơi nóng của cuộc sống mới sau cơn mưa như giúp cô lấy lại tinh thần, xoa xoa cánh tay nói tạm biệt với Đào Khương và Khâu Trác Ngọc đang ngồi trong xe.

Đào Khương vẫy vẫy tay với cô, "Tạm biệt."

Chu Hề Từ dặn dò Khâu Trác Ngọc: "Cậu đưa Khương Khương về lại trường cho đàng hoàng, không được dẫn cậu ấy ra ngoài chơi lung tung."

Trước kia có một lần sau khi buổi liên hoan kết thúc, Khâu Trác Ngọc phụ trách đưa Đào Khương về trường, trên đường gặp cảnh người ta chơi ván trượt, cậu ta liền kéo Đào Khương đi qua góp vui, kết quả lần đó Đào Khương té bị thương ở cánh tay, phải bó thạch cao hai tháng.

Khâu Trác Ngọc không chỉ bị mấy người Chu Hề Từ hung hăng khiển trách một phen, mà còn bị Vương Hỗ Sinh lôi đi luyện tập cực khổ một thời gian dài.

Khâu Trác Ngọc làm ra cử chỉ tuân lệnh: "Đảm bảo sẽ đưa người về trường an toàn."

Lúc này Chu Hề Từ mới đóng cửa xe lại, đứng cùng Trần Lâm Qua ở ven đường nhìn xe chạy xa, cô quay đầu nói với anh: "Đi thôi, chúng ta cũng trở về."

Trần Lâm Qua đi theo bước chân cô.

Mấy vũng nước đọng trong tiểu khu chưa khô hẳn, giọt nước mưa từ kẽ hở trên cành lá rơi xuống, như một trận mưa không ngớt khác, Chu Hề Từ lau những giọt nước trên mặt, nhìn sang Trần Lâm Qua đang đi bên cạnh.

Hôm nay ngoại trừ tắm một trận mưa, anh vẫn chưa chơi được trò gì.

Cô thở dài khe khẽ.

Trần Lâm Qua nghe thấy, quay đầu nhìn lại, "Làm sao vậy?"

"Không sao, chỉ là nghĩ hôm nay anh cũng không chơi được gì, cũng không ngắm được pháo hoa biểu diễn, thật tiếc."

Trần Lâm Qua không để ý lắm: "Sau này không phải là vẫn còn cơ hội à?"

Trong lòng Chu Hề Từ buồn bực, "Không phải anh sắp khai giảng rồi sao?"

"Ừm?" Trần Lâm Qua nhớ tới thời gian trước, cô cố chấp hỏi anh rốt cuộc khi nào khai giảng, anh không qua loa lấy lệ được liền nói lung tung một cái thời điểm, hình như là vào tháng tám.

Anh bỗng nhiên ý thức được Chu Hề Từ gần đây khác thường, có lẽ là... đang cố bù đắp cái gì đó.

Trần Lâm Qua người này nói tốt cũng tốt, nói ác liệt cũng có chút ác liệt, đối với người khác luôn khắc chế giữ lễ, anh chỉ đối tốt với mỗi Chu Hề Từ, mặt khác một chút xấu xa trong xương cốt cũng đều để lại hết cho cô.

Anh ý thức được ý niệm nhỏ này của Chu Hề Từ, cũng không vạch trần, ngược lại còn rất thích thú: "Pháo hoa thì ở đâu cũng có thể xem mà."

Chu Hề Từ cúi đầu, trong lòng càng buồn bực.

Im lặng đi đến lầu sáu, Chu Hề Từ thấy cửa nhà mở ra, còn chưa đi vào đã hô lên trước: "Mẹ ơi..."

Âm cuối vừa dứt, đã thấy Chu Quốc Thành đang lục lọi trong phòng tìm gì đó, cô đứng bên cửa: "Ba, ba đang tìm gì vậy?"

"Tìm tiền, còn có thể tìm cái gì nữa?" Chu Quốc Thành bình tĩnh, từ phòng khách đi vào phòng ngủ.

Chu Hề Từ cho rằng ông lại muốn lấy tiền trong nhà đi đánh bạc, vội vàng bước qua: "Ba! Mẹ đã nói rồi, không cho ba lấy tiền trong nhà nữa..."

"Con còn biết quan tâm đến mẹ con à! Mỗi ngày con chỉ biết bận rộn với công việc của người khác, ba ngày hai lần chạy ra ngoài, con có biết bây giờ mẹ của con đang ở trong bệnh viện không?" Chu Quốc Thành đẩy cánh tay đang ngăn cản của cô ra, "Tránh đi!"

Chu Hề Từ nhất thời không quan sát, bị đẩy lui về sau hai bước, chân vấp ở cuối giường, cả người trực tiếp ngã ra sau, đầu đập thật mạnh lên tường.

Trước mắt cô có vài giây biến thành màu đen, trong mê mang cô mơ hồ thấy Chu Quốc Thành đi về phía này, chỉ là còn chưa kịp bước tới trước mặt, đột nhiên trước mắt cô có một bóng đen phóng đến đẩy Chu Quốc Thành ra.

Chu Quốc Thành ngã vào trên giường, cãi cọ: "Ta không phải cố ý."

Trần Lâm Qua không rảnh phản ứng lại ông, ngồi xổm trước mặt Chu Hề Từ, không ngừng kêu tên cô: "Chu Hề Từ, Chu Hề Từ?"

"Em không có việc gì..." Đầu Chu Hề Từ ong ong, nắm chặt cánh tay Trần Lâm Qua, nói: "Mẹ em..."

"Ở bệnh viện số một thành phố." Chu Quốc Thành đã từ trên giường đứng lên, tự mình bỏ quần áo vào trong túi, "Ta cũng không biết là tình huống gì, chỉ nhận được điện thoại kêu ta đem tiền qua đó."

Trần Lâm Qua ôm người cô đứng lên đi ra ngoài, Chu Hề Từ dựa vào trong lòng ngực anh, tầm mắt cô chỉ có thể thấy được quai cằm căng thẳng của anh.

Anh rất ít khi nghiêm túc như vậy, cô có thể cảm nhận được sự phập phồng của lồng ngực anh, như là đang kiềm chế lửa giận.

Chờ đi đến dưới lầu, Chu Hề Từ đã lấy lại tinh thần, nắm lấy cánh tay Trần Lâm Qua bảo anh thả mình xuống, "Em muốn đi bệnh viện trước."

Lần này cô mới thấy rõ, mặt mày anh nghiêm nghị, khóe môi mím chặt, nghe cô nói xong cũng không buông lỏng bao nhiêu, thanh âm lạnh lùng cứng rắn: "Anh đi cùng em."

Chu Hề Từ nhìn anh, gật đầu nói được.

Tình trạng của Từ Từ Anh cũng không nghiêm trọng, bác sĩ nói là do làm việc quá sức dẫn đến ngất xỉu, chỉ là lúc ngất xỉu vừa vặn ở ngay bậc thang, bị ngã đập đầu.

Lúc Chu Hề Từ chạy tới bệnh viện, bà đã ở trong phòng bệnh bình thường truyền bình dịch, trên người còn mặc quần áo lao động, cổ áo và trước ngực đều có vết máu.

Cô chỉ cảm thấy đầu mình đau ong ong, đứng ở đuôi giường kêu một tiếng: "Mẹ..."

Từ Từ Anh mở mắt ra, hướng về phía Chu Hề Từ cười: "Sao con lại tới đây, không phải mẹ đã dặn bọn họ không cần gọi điện cho con rồi sao?"

Dì tiểu Tần ở một bên nói: "Tôi kêu lão Chu trở về lấy tiền, tiểu Từ về nhà vừa vặn đụng phải ông ấy, với nữa tình huống bà như thế này rồi sao mà giấu được."

Mắt Từ Từ Anh nhìn ra ngoài cửa, lại nhìn vào Chu Hề Từ: "Bên ngoài còn đang mưa sao, tóc đều ướt như thế này rồi."

"Không có, là ra ngoài chơi bị ướt." Chu Hề Từ đi đến mép giường, nắm lấy tay Từ Từ Anh, "Có đau không ạ?"

"Không đau." Từ Từ Anh vuốt mu bàn tay cô, "Sao lại để Tiểu Lâm cũng chạy loạn theo con thế này?"

Trần Lâm Qua đi đến bên cạnh Chu Hề Từ: "Dì Từ, không liên quan đến em ấy, dù sao con ở nhà một mình suốt ngày cũng không có chuyện gì làm."

Từ Từ Anh cười cười, nói với Trần Lâm Qua mấy câu, chỉ chốc lát sau bà lại nhắm mắt lại.

Chu Hề Từ ở lại chỗ này, dì Tần Tề Hồng nói trong xưởng còn có việc phải rời đi, Chu Hề Từ đưa dì ấy xuống lầu, trên đường đụng mặt Chu Quốc Thành, Tần Tề Hồng vỗ vỗ mu bàn tay cô: "Con lên lầu trước, dì nói đôi câu với ba con."

"Được ạ, hôm nay cảm ơn dì tiểu Tần nhiều."

"Ai da, cái đứa nhỏ này sao còn khách khí với dì như vậy." Tần Tề Hồng nói: "Mau trở về đi thôi, đừng để bạn học con một mình chờ ở nơi đó."

"Vâng ạ."

Chu Hề Từ xoay người lên lầu.

Phòng bệnh gồm có bốn người, Từ Từ Anh ngủ trên giường dựa bên cửa sổ, mành ngăn trở tầm mắt, mãi đến khi Chu Hề Từ đến gần, Trần Lâm Qua mới lấy lại tinh thần, thấp giọng nói: "Hộ sĩ vừa tới đổi bình truyền, còn hai bình lớn một bình nhỏ nữa."

"Vâng." Chu Hề Từ đi đến mép giường ngồi xuống, thấy móng tay Từ Từ Anh còn có vết máu, đứng dậy ở trong phòng nhìn một vòng.

Trần Lâm Qua hỏi: "Tìm gì vậy?"

"Thau ạ."

"Để anh đi mua."

"Không cần." Chu Hề Từ nghĩ đến gì đó, "Hình như ba em có mang theo."

Nhắc tới Chu Quốc Thành, mày Trần Lâm Qua nhăn lại, trên mặt chợt lóe qua tia lạnh lẽo: "Ông ấy..."

"Lần này ông ấy không có cố ý, là do em không đứng vững." Chu Hề Từ không phải thay Chu Quốc Thành gánh tội, chính là sự thật đích xác như thế.

Trần Lâm Qua ngước mắt nhìn về phía Chu Hề Từ, muốn hỏi lần này không phải, vậy lần trước thì sao?

Nhưng sau khi trầm mặc một lúc lâu, anh buông nắm tay đang siết chặt ra, hỏi: "Chu Hề Từ, em có nghĩ tới sẽ rời khỏi nơi này hay không?"

Biểu tình Chu Hề Từ sửng sốt, đối diện với ánh mắt đen kịt của Trần Lâm Qua, cô đột nhiên có chút không thể chịu đựng nổi, dời mắt cúi đầu nói: "Không có."

Có thể vì đáp án nằm trong dự kiến, Trần Lâm Qua cũng không cảm thấy có bao nhiêu ngoài ý muốn, lẳng lặng nhìn cô một hồi, cái gì cũng không nói.

Tình trạng của Từ Từ Anh không nghiêm trọng, nhưng vẫn phải nằm viện quan sát hai ngày, vừa vặn mấy ngày nay Chu Hề Từ được nghỉ, cô dường như trông nom ở bệnh viện cả 24/24.

Phòng bệnh bình thường không có người vào chăm sóc, cô cũng không về nhà, trực tiếp ngủ trên băng ghế dài ở đại sảnh lầu một, như thể nếu cô rời đi một bước thì tình trạng của Từ Từ Anh cũng sẽ trở nên nghiêm trọng.

Trần Lâm Qua cũng không ngăn cản cô, chỉ cùng cô ngủ hai ngày trên băng ghế lạnh lẽo.

Thật vất vả mới đến ngày Từ Từ Anh xuất viện, Chu Hề Từ lại ngã bệnh, đã nhiều năm cô không hề mắc bệnh, lần này bệnh đến như núi đổ, yên yên ổn ổn bị tiêm ở phòng khám trước cửa tiểu khu trong ba ngày.

Chu Hề Từ khó có được một mặt yếu ớt như vậy, Giản Phàm đến thăm cô liên tục la ó, làm như thể cô bị bệnh cực kì nặng: "Ôi, này cũng quá đáng thương, đến để chị đây ôm miếng nào."

Còn chưa kịp ôm ấp, nửa chừng đã bị Trần Lâm Qua ngăn lại, anh chỉ chỉ tay phải Chu Hề Từ: "Cẩn thận một chút, đừng đụng trúng."

"Được rồi, anh." Giản Phàm cũng không ôm nữa, ngoan ngoãn ngồi ở bên giường nháy mắt với Chu Hề Từ, ỷ vào Trần Lâm Qua không nhìn thấy, mà mập mờ trêu ghẹo.

Chu Hề Từ dứt khoát nhắm mắt lại không nhìn cô bạn mình nữa.

Không lâu sau, Khâu Trác Ngọc cũng lớn tiếng vọt vào: "Ông trời ơi, sao ông lại nhẫn tâm đến thế, để Tiểu Từ của chúng ta phải chịu khổ chịu nạn như vậy."

Chu Hề Từ cau mày, vẻ mặt ghét bỏ: "Đi ra ngoài."

Khâu Trác Ngọc dịch đến mép giường: "Đừng như vậy, đừng như vậy, cũng đã bị bệnh thành thế này rồi, không cần tức giận lớn như thế đâu."

"Thấy cậu là tớ càng thêm tức."

"..."

Không biết có phải bọn họ hẹn nhau hay không mà chưa đến nửa tiếng sau, Hùng Lực và Đào Khương cũng vội vàng chạy tới.

Chu Hề Từ vội nói: "Dừng lại! Đừng nói gì cả, cứ tiến vào ngồi xuống là được."

Hùng Lực và Đào Khương cũng không phải là người có tính cách thích náo loạn, nghe vậy còn cố ý thả nhẹ bước chân, cẩn thận đi đến đứng bên cửa sổ.

Chu Hề Từ có chút sợ hãi trước cảnh cô nằm nghỉ mà xung quanh có nhiều người nhìn chằm chằm vào thế này, "Các cậu...có thể đừng nhìn chằm chằm vào tớ như vậy được không?"

"Giản Phàm kêu lên: "Làm sao, mới mấy ngày không gặp, bây giờ nhìn cũng không cho nhìn sao?"

"Nếu không cậu nằm ở đây thử cảm giác bị nhìn chằm chằm đi." Chu Hề Từ nói, "Tớ có loại cảm giác như sắp không qua khỏi, các cậu đến tiễn biệt tớ lúc lâm chung... Này, Giản Phàm, cậu kéo tớ làm gì?"

Giản Phàm hừ mũi: "Không nói được gì hay thì ngậm mồm vào."

Chu Hề Từ yên lặng khép miệng lại.

Không nhìn chằm chằm cô nữa, mấy người bọn họ ngồi không cũng nhàm chán, dứt khoát xuống lầu mua một bộ bài lên chơi, Trần Lâm Qua lấy cớ không biết để không tham gia, ngồi ở mép giường xem di động.

Chu Hề Từ nhìn chằm chằm tốc độ nhỏ giọt của bình treo, bắt đầu ngẩn ngơ, không lâu sau, ngón tay đột nhiên bị ai đó chạm nhẹ vào.

Cô nhìn về phía Trần Lâm Qua, dùng khẩu hình hỏi anh "Làm gì?"

Trần Lâm Qua gõ vài từ trên di động rồi đưa lại cho cô xem- "Xem thử tay em có lạnh không?"

Chu Hề Từ lắc đầu.

Trần Lâm Qua lại gõ thêm vài chữ- "Muốn uống nước không?"

Cô lại lắc đầu.

Trần Lâm Qua lại hỏi- "Muốn ăn gì không?"

Chu Hề Từ vẫn là lắc đầu.

Trần Lâm Qua tiếp tục gõ chữ- "Muốn bọn họ đi không?"

Chu Hề Từ trước lắc đầu một chút, sau đó nhanh chóng gật đầu.

Trần Lâm Qua cất điện thoại, đứng dậy đi ra ngoài. Có lẽ chỉ mất vài phút, y tá đi vào nhắc mấy người Giản Phàm nhỏ giọng tí, phòng bệnh bên cạnh có người khiếu nại.

Chu Hề Từ vội lên tiếng: "Tớ ở đây cũng không có việc gì, các cậu bận làm gì thì làm đi."

Giản Phàm cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Để đánh xong ván này đã."

"..."

Nói là đánh xong thế thôi, mấy người Giản Phàm vẫn là chờ Chu Hề Từ truyền xong bình dịch mới rời đi, trước khi đi, Giản Phàm kéo Chu Hề Từ lại một bên đường: "Cậu không ý tứ gì hết, sao cậu không nói với tụi tớ chuyện dì nằm viện?"

Khâu Trác Ngọc hung hăng khiển trách: "Cậu coi chúng tớ là người ngoài à?"

Tuy rằng Hùng Lực và Đào Khương không nói gì, nhưng ánh mắt đều đang lên án.

Chu Hề Từ mỉm cười: "Cũng không phải tình huống nghiêm trọng gì, chỉ ở trong viện hai ngày, tối hôm trước mẹ tớ đã có thể xuống giường đi lại."

"Lười nói với cậu ghê." Giản Phàm ra hiệu cho Khâu Trác Ngọc, cậu ta lấy từ trong túi ra một cái bao lì xì rồi nhét vào trong tay Chu Hề Từ.

Cậu ta nói: "Tâm ấy của mấy người chúng tớ, không nhiều lắm, nhưng cậu không thể không nhận."

Chu Hề Từ nhéo nhéo, không nhiều lắm là giả, cô có chút bất đắc dĩ nở nụ cười: "Không phải, các cậu làm cái gì vậy?"

"Làm chuyện chúng tớ nên làm, đi thôi." Giản Phàm buông cô ra, không cho cô có cơ hội từ chối, quay đầu lại chào hỏi với Trần Lâm Qua: "Anh, chúng em phải đi rồi."

Trần Lâm Qua giơ tay vẫy vẫy, nhìn bốn người chạy xa, anh đi tới trước mặt Chu Hề Từ, nhìn đến bao lì xì cô cầm trong tay, cũng không lên tiếng.

Chu Hề Từ hít hít cái mũi, đôi mắt hồng hồng: "Đi thôi."

"Ừm."

Về đến nhà, Chu Quốc Thành đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi, cùng với lần bệnh này của Từ Từ Anh dường như ông cũng thay đổi tính tình, tính tình không còn tệ như trước nữa.

Trên bàn cơm, Từ Từ Anh nhắc tới sinh nhật của Chu Tân Bình vào giữa tháng 8, hỏi: "Từ khi Tiểu Lâm trở về, đã đến thăm Hồng Hạnh chưa thế?"

Trần Lâm Qua gật đầu, nói: "Đến rồi ạ, lần trước ba con về đây, nhà con cùng nhau qua đó một chuyến."

Đó là chuyện vào tháng 7, hộ khẩu của Trần Lâm Qua một lần nữa chuyển trờ lại hộ khẩu tập thể của Hồng Hạnh, Trần Kiến Nghiệp vì thế mà quyên góp một lô máy điều hòa mới cho Hồng Hạnh, còn tài trợ cho một vài học sinh đi học.

"Vậy thì tốt, ngày thường bà nội Chu của các con không ít lần nhắc tới con đâu." Từ Từ Anh nói: "Sinh nhật lần này con nên đi một chuyến."

Trần Lâm Qua không giống với những đứa trẻ khác trong cô nhi viện, trước khi anh được sinh ra ở Hồng Hạnh, mẹ anh cũng là nhân viên của Hồng Hạnh, đối với nhân viên thế hệ cũ của Hồng Hạnh mà nói, anh là người có cội nguồn ở đó.

Vào kỳ nghỉ hè nhiều năm về trước, anh đều sẽ đi theo Chu Hề Từ đến Hồng Hạnh thăm hỏi Chu Tân Bình, sau đó thì...

Ước chừng là cả hai đồng thời đều nghĩ đến chuyện này, Chu Hề Từ và Trần Lâm Qua liếc nhìn nhau, người trước chột dạ dời tầm mắt đi.

Trần Lâm Qua bưng chén cơm lên, mỉm cười rồi và một miếng cơm.

Cơm nước xong, Chu Hề Từ không tranh rửa chén với Trần Lâm Qua, ôm bài tập về nhà đến nhà anh trước, một hồi bệnh này qua đi, kỳ nghỉ của cô đã gần hết.

Trường Cửu Trung năm nay, lớp 12 sẽ khai giảng sớm hơn 10 ngày, học sinh thể thao còn sớm hơn một chút, mỗi tháng cố định có 10 ngày nghỉ, nghỉ xong liền tính là khai giảng.

Chu Hề Từ lấy di động ra xem, sinh nhật Chu Tân Bình năm nay là ngày 17 tháng 8, vừa vặn là cái cuối tuần cuối cùng trước khi khai giảng.

Dựa theo thông lệ trước đây, Vương Hỗ Sinh sẽ cho bọn họ nghỉ một ngày.

Cô còn chưa kịp vui mừng, lại thoáng nhìn thấy ngày ở cuối tháng bị khoanh tròn, trên lịch có ghi chú là Trần Lâm Qua khai giảng.

Chu Hề Từ nhìn chằm chằm di động ngẩn người, ngay cả Trần Lâm Qua vào từ khi nào cũng không biết, anh cầm điều khiển từ xa bật điều hòa, hỏi: "Em không nóng à?"

Cô phục hồi tinh thần, buông điện thoại xuống, lẩm bẩm một tiếng vẫn ổn.

Trần Lâm Qua cũng không nói nhiều, sợ rằng nếu để điều hòa lâu thì bệnh tình của cô lại nặng thêm, chỉ mở hơn 10 phút, sau khi tắt thì mang quạt ra.

Bài tập của Chu Hề Từ bị thổi bay tán loạn, cô luống cuống tay chân đè lại, Trần Lâm Qua đổi quạt sang hướng khác.

Bài tập hè lớp 11 thật sự quá nhiều.

Ngoại trừ mấy quyển bài tập hè cần thiết, còn có các loại đề thi do giáo viên các khoa phát xuống, trước đó lúc Chu Hề Từ không có việc gì đã chép được một ít, vậy mà đến khi sắp khai giảng vẫn còn lại một đống.

Cô vùi đầu viết một hồi, phát hiện còn rất nhiều, quay đầu nhìn lại người nào đó đang nằm trên sofa xem di động, gọi một tiếng: "Trần Lâm Qua."

Trần Lâm Qua giương mắt nhìn sang.

"Anh có muốn tích chút phúc khí không?"

Anh cười nhạo: "Không muốn."

Vẻ mặt Chu Hề Từ cay đắng: "Em làm không xong."

"Không phải là chép à?"

"Em chép không hết."

Cô rất thành khẩn.

Trần Lâm Qua buông điện thoại xuống: "Làm cái nào?"

"Anh muốn làm gì? Ngữ văn, tiếng Anh hay Lý Hóa Sinh?" Chu Hề Từ như một nhân viên bán hàng, "Tiểu đề cuồng luyện và Thiên lợi 38 bộ đề đều có sẵn."

"Trừ Ngữ văn ra thì gì cũng được."

Chu Hề Từ lấy một quyển đề thi Lý tổng hợp còn chưa mở ra đưa cho Trần Lâm Qua, anh nhìn đến màng nhựa bọc ngoài trang bìa, làm cô thấy được rõ ánh mắt khó có thể tin được, lại mang theo chút không nói nên lời của anh.

Chu Hề Từ cào cào mặt: "Trước kia vẫn luôn cất trong cặp sách, hai ngày trước thu dọn em mới thấy nó."

"Ha Ha."

"..."

Trần Lâm Qua cầm bút mình lên, xé bỏ màng nhựa, nép vào một góc sofa làm bài thi.

Anh xác thật cần phải bắt đầu củng cố một chút về các loại đề thi và phân bố điểm số của kỳ thi tuyển sinh đại học ở Khê Thành, dù sao Thượng Hải và Khê Thành vẫn có sự khác biệt nhất định trong kỳ thi tuyển sinh đại học.

Chu Hề Từ là sao chép, còn anh là thực sự làm bài, 38 đề thi Lý tổng hợp, Trần Lâm Qua chia ra, làm xong trong ba ngày.

Dạng đề có khó có dễ, về cơ bản vẫn nằm trong phạm vi vốn kiến thức của anh.

Có Trần Lâm Qua hỗ trợ, Chu Hề Từ không còn phải lo lắng nữa, bình thường vào thời gian nghỉ lúc huấn luyện cũng không cần vội vàng bổ sung bài tập về nhà, ngồi một bên xem bọn Giản Phàm vùi đầu làm bài thật là tự tại, thậm chí còn nhàn rỗi trêu ghẹo: "Lúc trước là ai nói vậy ta, này thì thời buổi nào rồi mà còn làm bài tập hè."

"Cậu có bản lĩnh thì đừng làm." Giản Phàm giống như vẽ bùa mà chép xong một trang bài tập tiếng Anh, mắt thấy còn rất nhiều, trực tiếp xuống tay, xé mất vài trang bên trong: "Mẹ nó, thoải mái hơn nhiều."

Chu Hề Từ: "..."

Mọi người đều vội vàng chép bài tập, Chu Hề Từ gối đầu lên chân Đào Khương, nằm ở dưới bóng cây, trong miệng ngậm kẹo mút cướp được từ chỗ Khâu Trác Ngọc, nhìn về phía bầu trời xanh xa xa.

Nghĩ đến giờ này Trần Lâm Qua đang ở nhà làm đề thi giúp cô, so sánh với những người xung quanh, cô thật sự rất thoải mái, tự tại.

Chu Hề Từ từ trên mặt đất đứng lên.

Đào Khương ngẩng đầu hỏi: "Cậu đi chi vậy?"

Cô không quay đầu lại, nói: "Tớ đi chạy một vòng."

Mọi người: "?"

Chu Hề Từ phớt lờ sự bất bình của bọn họ, chạy nhanh tới đường băng.

Cô chạy ngược chiều gió đêm hết vòng này đến vòng khác, cho đến khi Vương Hỗ Sinh nhìn ra cô có gì đó không ổn, ở một bên thổi còi.

Chu Hề Từ dừng bước, khom lưng chống tay lên đầu gối, mồ hôi từng giọt từng giọt rơi xuống, từ đáy lòng cô bỗng nhiên dâng lên một trận khổ sở và luyến tiếc dữ dội.

Cô không muốn.

Một chút cũng không muốn Trần Lâm Qua rời đi.

***

Thoáng cái kỳ nghỉ hè đã sắp kết thúc.

Không biết có phải vì ngày "chia tay" sắp đến hay không, Trần Lâm Qua phát hiện gần đây Chu Hề Từ dính lấy anh đến mức có chút quá phận. Anh cầm quần áo đứng ở cửa phòng tắm, nhấn mạnh nhiều lần: "Anh chỉ đi tắm một chút thôi."

Chu Hề Từ ôm bài tập đứng đó: "Ồ, em biết mà, em cũng chưa nói là muốn đi vào."

"Vậy thì em cũng không được đứng ở đây." Anh cười: "Cứ như một tên biến thái."

Chu Hề Từ nghẹn một chút, yên lặng đi đến phòng khách ngồi.

Trần Lâm Qua nhìn dáng vẻ đáng thương của cô, nhất thời muốn tiết lộ hết sự thật, nhưng nghĩ đến hậu quả khi nói ra, anh thà chờ đến ngày sự việc bị bại lộ còn hơn.

Dù sao... cũng không mấy ngày nữa.

Ngày đó sinh nhật của Chu Tân Bình, Vương Hỗ Sinh phá lệ không cho nghỉ, chỉ sửa lại thời gian huấn luyện buổi chiều, sớm hơn 3 tiếng, bắt đầu lúc 2 giờ và kết thúc lúc 6 giờ, buổi tối được nghỉ ngơi.

Cả ngày hôm ấy Chu Hề Từ đều thấy rất vui vẻ, vừa kết thúc đã chạy ngay về nhà, Giản Phàm gọi cô mấy tiếng cũng không có nghe thấy.

Trở về tắm rửa xong xuôi, Chu Hề Từ thay một thân quần áo, Từ Từ Anh ở bên cạnh dặn dò: "Buổi tối trở về sớm chút, mẹ thấy hôm nay trời sắp chuyển lạnh, hay là mang theo áo khoác đi."

Mấy năm qua Từ Từ Anh rất ít khi đến Hồng Hạnh, trên cơ bản đều là bảo Chu Hề Từ thay bà mang ít đồ qua đó kèm đôi câu thăm hỏi, năm nay cũng không ngoại lệ.

Chu Hề Từ không phản đối, ngoan ngoãn cầm cái áo khoác cao bồi: "Mẹ, con đi đây!"

"Đi đi." Từ Từ Anh nở nụ cười.

Trần Lâm Qua đã chờ sẵn ở cửa tiểu khu.

Đến Hồng Hạnh phải đổi ba chuyến xe buýt, thời điểm này lại chính là giờ cao điểm của xe buýt, sợ bị chậm trễ thời gian trên đường, anh đã xuống lầu bắt xe trước.

Khi Chu Hề Từ chạy tới, anh đang đứng bên ngoài xe nghe điện thoại, cô đến gần, nghe được anh nói: "Vâng, sắp tới rồi."

Trần Lâm Qua mở cửa xe, ra hiệu cô ngồi vào trước, sau đó tự mình ngồi vào hàng ghế sau, "Bác tài, đi thôi."

Anh cúp điện thoại, Chu Hề Từ hỏi: "Là bà nội Chu ạ?"

"Không phải, là anh Chính."

Anh Chính có tên đầy đủ là Tưởng Chính, cũng là cô nhi ở Hồng Hạnh, nhưng anh ấy khác với Trần Lâm Qua và Chu Hề Từ, lúc 6 tuổi anh ấy mới tới Hồng Hạnh, đã có nhận thức rõ ràng đối với rất nhiều chuyện, cũng không thích hợp được nhận nuôi, nên vẫn luôn ở lại tại Hồng Hạnh.

Sau khi tốt nghiệp trung học, anh ấy thi đậu vào một chuyên khoa của một trường đại học địa phương ở Khê Thành, sau đó hợp tác mở một nhà hàng nhỏ, ngay gần Hồng Hạnh, tối nay cũng là anh ấy làm đầu bếp trưởng.

Chu Hề Từ có chút kinh ngạc: "Anh và anh Chính vẫn giữ liên lạc sao?"

Trần Lâm Qua "Ừ" một tiếng: "Làm sao vậy?"

"Không có việc gì." Chu Hề Từ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thì ra mấy năm nay, chỉ có cô và Trần Lâm Qua không có bất kì chút liên lạc nào.

......

Đến Hồng Hạnh, trong viện hoàn toàn mới mẻ so với trước kia, phòng gạch đỏ ban đầu nay đã được bao bọc bởi ba dãy nhà hai lầu nhỏ, tường viện cũng được gia cố cao thêm.

Với đội ngũ nhân viên càng ngày càng trở nên chuyên nghiệp và có hệ thống hơn, hai năm nữa Chu Tân Bình cũng sẽ về hưu trong vinh quang.

Bà nhìn thấy Chu Hề Từ và Trần Lâm Qua, cười đến đôi mắt đều nheo cả lại: "Nhìn thấy hai đứa cùng nhau tới đây thật sự là không dễ dàng nha."

"Chúc mừng sinh nhật bà nội! Chúc bà nội phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn!" Chu Hề Từ đưa áo len do Từ Từ Anh tự tay đan qua: "Đây là quà mẹ con nhờ con mang đến cho bà."

"Tới là được rồi, còn mang theo làm gì." Chu Tân Bình kéo tay Chu Hề Từ không buông: "Áo len năm ngoái mẹ con đan cho bà còn chưa mặc được mấy lần đâu."

"Dù sao cũng là quần áo, nhiều thêm một cái cũng không sao ạ."

Dì Phương cười nói: "Được rồi, được rồi, đừng đứng ở cửa nói chuyện, mau vào đi."

Một đám người đi vào phía sau nhà ăn, Tưởng Chính đã phái người trang hoàng một phen, bày vài cái bàn tròn lớn, hoa tươi và biểu ngữ không thiếu cái nào.

Chu Hề Từ ngày thường không thường đến nơi này, một là vì việc học bận rộn, hai là Chu Tân Bình cũng không hy vọng cô thường xuyên về đây, mỗi khi Chu Hề Từ ở trong điện thoại nói muốn tới xem, bà đều không cho tới, mỗi năm cũng chỉ có ăn tết và sinh nhật mới được đến.

"Anh Chính!" Chu Hề Từ nhìn đến Tưởng Chính mặc đồ đầu bếp đang xào rau phía sau, chạy tới chào hỏi: "Một thân như này mà anh vẫn rất đẹp trai nha."

Tưởng Chính bận đến tối mặt tối mày, vừa giương mắt lên nhìn thấy Chu Hề Từ và Trần Lâm Qua, không chút khách khí nói: "Sao giờ mới tới, mau đi rửa rau đi."

Chu Hề Từ kéo cái mũ đầu bếp của anh ấy xuống: "Anh thật sự là phiền chết người mà."

Cô đi về phía bồn rửa.

Tưởng Chính nháy mắt với Trần Lâm Qua, "Đây là làm hòa rồi đi."

Trần Lâm Qua không thừa nhận cũng không phủ nhận: "Em đi rửa rau."

"Ê... cái thằng này." Tưởng Chính lắc đầu bật cười, mũ bị nghiêng sang một bên, anh ấy dứt khoát kéo xuống ném qua chỗ khác.

Buổi tối đến giờ cơm, bọn trẻ và nhân viên trong viện ngồi vào đầy sáu bàn, dư lại một đám người hoặc là nhân viên gạo cội ở Hồng Hạnh nhiều năm như bà nội Chu, hoặc là giống như Tưởng Chính từ cô nhi viện bước ra đời, chỉ có Trần Lâm Qua và Chu Hề Từ là sau khi được nhận nuôi còn ở lại Khê Thành.

Nói chung, đối với trẻ em được nhận nuôi, gia đình của họ hiếm khi để cho con cái của mình tiếp xúc với mọi thứ trong quá khứ, sợ con nuôi không thân quen với mình.

Đây cũng là lý do mà Chu Tân Bình luôn không cho Chu Hề Từ và Trần Lâm Qua quay về thăm.

Sau khi mọi người đồng loạt chúc thọ bà nội Chu xong, Chu Tân Bình kêu mọi người ăn thức ăn, Chu Hề Từ ghé vào người Tưởng Chính hỏi: "Có biết vì sao chị Ngư không trở về không ạ?"

"Em ấy bận việc ở trường, không thể đến được." Tưởng Chính nhấc ly rượu lên đụng vào ly nước trái cây trước mặt Trần Lâm Qua: "Em cứ uống cái này à?"

Trần Lâm Qua đổi sang rượu.

Tưởng Chính cụng với anh một cái, cũng rót cho Chu Hề Từ một ly, nói: "Em nên kính anh một ly."

Chu Hề Từ có chút khó hiểu: "Vì sao?"

"Kính anh của em một ly không phải là điều nên làm sao?" Tưởng Chính bưng ly rượu lên, "Chỉ một ly thôi, đừng nói ngay cả một ly mà em cũng không uống được chứ?"

Chu Hề Từ tính nói thật là không, thì Trần Lâm Qua đã bưng ly của cô lên, ngửa đầu uống cạn.

Tưởng Chính cười: "Đây tính là cái gì?"

Trần Lâm Qua nhấp khóe môi, bên môi lóe lên ánh nước làm sắc đỏ trên môi anh càng nổi bật hơn, "Em ấy, để em uống cùng anh, có được không?"

"Được rồi, anh uống một, em uống hai, sao lại không được." Tưởng Chính người này lưu manh thành thói, trước kia từng rất thích trêu chọc Trần Lâm Qua không thích nói chuyện.

Chu Hề Từ không vui vì anh ta lừa Trần Lâm Qua như vậy, lần nữa cầm cái ly: "Em cũng có thể uống."

Tưởng Chính mặc kệ bọn họ là ai uống ai không, dù sao thì anh ta cũng cảm thấy rất vui vẻ, dành cho Chu Hề Từ một bài phát biểu: "Anh kính em, chúc em học hành thành công."

Chu Hề Từ vừa muốn bưng lên, Trần Lâm Qua đã giơ tay đè cổ tay cô lại, ánh mắt đen nhánh lẳng lặng nhìn cô, "Muốn uống thật sao?"

"Đã chúc em học hành thành công, không thể uống cũng phải uống." Chu Hề Từ đổi ly rượu sang tay khác, học Trần Lâm Qua uống một ngụm, thiếu chút nữa bị sặc: "Khụ khụ... Cái này cũng không dễ uống gì cả."

"Uống rượu, ngon hay không ngon không quan trọng, quan trọng là uống cùng ai." Tưởng Chính lại rót cho cô một ly: "Chúc em càng chạy càng nhanh."

Lúc Chu Hề Từ bưng ly rượu lên mới cảm thấy mình hơi bị lừa.

"Chúc em luôn may mắn."

"... Dừng, dừng." Chu Hề Từ xua tay: "Để cho em nghỉ một chút."

Tưởng Chính dừng lại, ăn một ngụm thức ăn, lại cầm chén rượu nhìn về phía Trần Lâm Qua, nói đầy ẩn ý: "Chúc em... muốn gì được nấy(2)."

Trần Lâm Qua sửng sốt giây lát, ước chừng là vì ngượng ngùng, tay che trước trán gãi gãi mi tâm, sau đó nâng ly rượu lên đụng vào ly anh ấy một cái, "Cảm ơn anh Chính."

"Khách khí rồi."

Tưởng Chính uống cùng anh, thỉnh thoảng cũng lôi Chu Hề Từ vào, cô là một ly không đổ nhưng một chai khẳng định ngã, đồ ăn còn chưa ăn được bao nhiêu, người đã bắt đầu ngất đi.

Cô gối trên cánh tay nằm sấp trên bàn, tầm mắt hướng về phía Trần Lâm Qua.

Từ nhỏ đến lớn Trần Lâm Qua đều hấp dẫn người khác, đuôi mắt thon dài, tròng mắt đen bóng trong suốt, môi mỏng hồng hào, là sắc màu rực rỡ nhất trên toàn bộ khuôn mặt.

Trong lúc lơ đãng anh nhìn thoáng qua đây, rồi cúi đầu chậm rãi tới gần, hơi thở ấm áp: "Chu Hề Từ?"

Gần quá.

Tầm mắt cô chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt đen nhánh và hàng mi dài của anh, lòng cô ngứa ngáy không nhịn nổi, cuối cùng cũng đưa tay chạm vào, từng chút rất nhẹ nhàng.

Ngón tay cảm nhận được sự run rẩy của anh, trái tim Chu Hề Từ cũng run lên theo, cô giống như một kẻ trộm chột dạ mà mạnh mẽ rút tay về.

Cô nhắm mắt lại, nghe thấy Giang Chính ở bên cạnh hỏi: "Say rồi sao?"

Trần Lâm Qua lui ra một chút, đáp: "Say rồi."

"Để em ấy ngủ đi, đợi lát nữa, cũng sắp kết thúc rồi." Trong viện đều là mấy đứa nhóc chừng chừng nửa tuổi, bữa rượu này cũng không được bao lâu.

Mọi người xung quanh đang cười đùa vui vẻ, Chu Hề Từ nhắm hai mắt lại, chậm rãi thả lỏng, mới đầu còn có thể nghe thấy Trần Lâm Qua và Tưởng Chính đang nói cái gì đó.

Về sau men say dâng trào, trong cơn mê mang cô chỉ nhớ rõ đôi mắt anh, an tĩnh lại đen nhánh.

.......

Sau khi tan cuộc, Tưởng Chính đưa Trần Lâm Qua và Chu Hề Từ đến ven đường bắt xe, thấy Chu Hề Từ say thành như vậy, anh ấy nói: "Nếu không đêm nay ở lại viện nghỉ một đêm đi."

Trần Lâm Qua đỡ Chu Hề Từ ngồi vào trong xe, quay đầu nói: "Dì Từ phỏng chừng sẽ lo lắng, vừa rồi còn gửi tin nhắn cho em hỏi khi nào trở về."

"Vậy được rồi, trên đường chú ý an toàn, đến nơi báo anh một tiếng."

"Biết rồi ạ, anh trở về đi, chúng em cũng đi đây." Trần Lâm Qua ngồi vào trong xe, Chu Hề Từ gối lên vai anh ngủ ngon lành.

Dọc đường Chu Hề Từ cũng không làm ầm ĩ gì, duy chỉ có lúc xuống xe là giày vò một hồi, cứ nắm lấy cửa xe, dù nói cái gì cũng không muốn về nhà.

Trần Lâm Qua dỗ dành cô: "Không về nhà, chúng ta xuống xe trước, đi chỗ khác chơi."

Chu Hề Từ nắm lấy cánh tay anh, lẩm bẩm nói: "Vậy anh cõng em đi."

Trần Lâm Qua không còn cách nào khác đành phải ngồi xổm bên ngoài xe, để cho cô nằm sấp trên lưng anh rồi cõng người lên, "Xin lỗi bác tài, làm chậm trễ thời gian của bác rồi."

"Không sao, không sao, mau đưa em gái cháu về nhà đi."

Trần Lâm Qua cõng cô đi ở ven đường, Chu Hề Từ gối lên vai anh, miệng lẩm bẩm: "Trần Lâm Qua..."

Anh thấp giọng đáp: "Ừm."

"Trần Lâm Qua."

"Ừm."

"Trần Lâm Qua."

"Ừm."

Cô dừng một lát, đột nhiên hét lên: "Anh..."

Trần Lâm Qua ngừng bước.

Chu Hề Từ lại như được mở ra cánh cửa lòng, tự nói với chính mình: "Thực xin lỗi. Em không phải cố ý, không cố ý không liên lạc với anh..."

"Em cho rằng không có em, anh sẽ sống vui vẻ hơn một chút..."

Cô dường như đang ở trong giấc mơ, ở trong thời thơ ấu. Cô lôi kéo tay anh, nói: "Anh ơi, anh có thể đừng đi được không, anh đừng bỏ rơi em..."

Từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống cần cổ Trần Lâm Qua, chúng nóng như thiêu đốt, khiến trái tim anh siết lại đau đớn.

Hầu kết anh nhẹ lăn, thấp giọng nói: "Chu Hề Từ."

Gió nổi lên.

Gió từ phương xa thổi tới.

Giọng nói anh trở nên rời rạc trong gió.

Trong giấc mơ của cô.

"Anh không đi."

Hết《 Phần I - Mùa hè muôn năm 》

(1) Nguyên văn: "Lạch trời".

(2) Câu gốc: "Tâm tưởng sự thành".