Truy Nã Lệnh: Hoàng Hậu Là Tội Phạm

Chương 11: Lãnh Cung Hiên!



Áo bào xanh lục tôn lên vẻ ngoài tuấn lãng, tóc đen dài tung bay, chân đạp kinh công từ trên cao xuống, vẻ mặt lo lắng 'bay' thật nhanh

đến giai nhân...trong khi nhân vật chính như ta đây bị chưởng nằm một góc...

-" Tiểu Lan! Nàng không sao chứ...". Nâng tay cẩn thận ôm giai nhân vào ngực như ôm chân bảo, ánh mắt lo lắng yêu thương...

'Tiểu Lan' vẻ mặt xinh đẹp động lòng người tái xanh dựa vào lòng anh hùng run run, hai mắt đẫm lệ, môi cười yếu ớt

-" Hiên ca ca, muội không sao...tỷ tỷ...". Chưa nói xong mà lệ nóng đã tuôn...

Này này... người đáng thương là ta đây này, một trưởng của hắn sắp đưa ta đi chầu 'chị' Diêm nữ kia nữa nè.

Thật sự một chưởng đó mạnh quá! Tay ta đau đến mất cảm giác...

Hộc hộc... Ta cực khổ dựa người vào Tiểu Dao...Chắc phải gặp bà Diêm nữ kia nữa quá!

-" Tiểu Dao...kia là ai vậy?". Miệng tanh máu, hơi thở nặng nề mở miệng.

Tiểu Dao sớm khóc 'tang' ta đến nơi...ôm ta cẩn thận nhìn, nghe ta hỏi mới đưa đôi mắt đầy lệ lên nhìn...

-" Hắn... hắn là kẻ bội tình với người...tam điện hạ_ Lãnh Cung Hiên". Giọng nói nghẹn ngào ẩn ẩn tức giận của Tiểu Dao

Oa! Đây là người 'ta' thích sao...Um...Nhìn cũng được, cũng coi là tuấn lãng...Nhưng không phải 'gu' của ta a!

Khụ khụ... Ta ho ra một ngụm máu...Chết tiệt! Thân thể này yếu ớt quá!

-" Hiên ca ca, huynh mau đi xem tỷ tỷ đi...nàng có vẻ...". Điềm đạm đáng yêu nói kết hợp với vẻ mặt 'hoa lê đái vũ' kia

ai chả thương tiếc...huống hồ hình như họ có một đoạn tình cảm...

-" Nàng ta...Hừ! Xấu nữ ngu ngốc như thế chỉ ô nhục bản điện hạ...còn xém nữa đã thương nàng...". Lãnh Cung Hiên giọng

nói khinh miệt cùng ánh mắt ẩn đầy sát khí liếc ta...

Ê ê...vô duyên à nha! Ta đã làm gì thương tật đến cô ta đâu chỉ là đùa vui một chút thôi mà...

-" Hiên ca ca, muội không sao...đại tỷ bị...ta không ngại đau một chút cũng không sao chỉ mong nàng sớm khỏe lại..."

Nói xong tiếp tục khóc trông rất thương tâm...

Ha ha...Con nhỏ 'Tiểu Lan' này cũng độc miệng thật ngươi nói với hắn 'ta không ngại đau một chút'...

Cứ như nói ta thường xuyên đánh đập làm ngươi đau dị...Dễ hiểu lầm lắm đấy!

Ngươi không ngại nhưng bổn tiểu thư đây ngại à!

-" Nàng nói gì...". Nghe 'Tiểu Lan' nói xong thìLãnh Cung Hiên cũng đỏ mắt nhìn qua hướng ta...

Ực! Lần này không xong rồi...

Lãnh Cung Hiên nhẹ nhàngthả Tiểu Lan ra, ánh mắt đầy sát khí qua bên này...

-" Hiên ca ca...huynh...huynh làm gì vậy...". 'Tiểu Lan' xinh đẹp diu dàng đáng yêu động lòng người vờ lấy hai tay níu hắn ta lại...

Nhưng nàng ta ngồi dưới hắn ta đứng dậy cao nên vô tình lúc Tiểu Lan nắm tay hắn lại thì...

Cánh tay trắng nõn ngọc ngà có vô số vết cào, bầm tím xuất hiện,Lãnh Cung Hiên nhìn theo đó mà đỏ mắt...

-" Nàng ta làm...".Lãnh Cung Hiên ánh mắt đau lòng nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay nàng ta xem xét.

'Tiểu Lan' nàng ta nấc một cái rồi cúi đầu che tầm mắt, hai bã vai run run như khóc trông rất đáng thương...

'Hạt bụi nào hóa kiếp cho em để giờ đây em chết lãng xẹt...' ta hoài niệm bài hát trong lòng...

-" Tiểu Lan...em chạy đi...mau lên...nghe lời ta nói...".Khó nhọc mở miệng nói

-" Tiểu thư...người sao dị, sao lại chạy...em, em...người...". Tiểu Dao khó hiểu nhìn ta.

-" Biến ra chỗ khác, tiểu thư ta nói em không nghe hả! Mau không đi đừng nhìn mặt ta..." Ta khó chịu gắt lên.

Hừ! Mình ta đủ rồi, kéo theo nhỏ này chi...Tiểu Dao nghe ta gắt sợ hãi nước mắt quanh tròng, khó hiểu nhìn ta nhưng vẫn

nghe lời đứng lên, đi xa ra...

-" Xấu nữ kia, ngươi biết tội chưa?".Lãnh Cung Hiên cười lạnh nhìn ta.

Ta ngắm nhìn người đàn ông 'ta' yêu trước mắt này...Haha một kẻ ngu si tình!

-" Tam điện hạ...ngài thật ngu ngốc...thật tội nghiệp...haha".

Hai mắt sáng ngời nhìn tam điện hạ tuấn lãng trước mắt...Hầy! Khi yêu ai cũng 'mờ' mắt sao...

Một người như hắn sớm cũng khổ vì tình...Thôi trước khi chết ta 'giảng đạo' cho nghe vậy!

-" Ta đây nhìn ngươi không đến nổi nào...lại quen một con rắn độc như Hoa Ngọc Lan...ngươi có bao giờ tự hỏi

mình thật sự yêu nàng ta chứ?...Hay nàng ta yêu ngươi chẳng hạn...hay tiền tài? cái mạc hoàng tử của ngươi..."

Lúc này đây không còn một Hoa Thiên Hy ngu ngốc đần độn nữa mà hoàn toàn là một người khác...Vẻ ngây ngốc

thường ngày được thay bằng sự đau thương tiếc nuối một điều gì đó ở nơi phương xa...mờ ảo.

End chap.

Mình sắm thi rùi lo wá xá lun...Ôn bài kịch liệt như điên ý...Nhưng vẫn đăng chap a! Có khi quên thì sr nhoa~~~~~