Truy Kích Hung Án

Quyển 1 - Chương 23: Tiêm phòng



Ra khỏi phòng sách, Phương Viên muốn đi tìm Đới Húc để nói quan sát của mình. Lúc này, anh đang ở trong bếp, cô đi qua, vừa vào cửa liền ngửi thấy mùi lạ, hình như là từ thùng rác ngay bên chân cô. Rác bên trong đều là đồ ăn thừa, hiển nhiên chỗ đồ ăn này đã có từ lâu, vì nhiệt độ trong phòng khá nóng nên mới ôi thiêu. Lại nhìn bồn nước cách đó không xa, mấy mâm chén hỗn độn bị ném bên trong, cũng không có nước, chén canh sớm đã khô cạn, dầu mỡ bám chặt mặt trên, trông rất dơ bẩn.

Đới Húc xem xét căn bếp một hồi, ba của Bào Hồng Quang theo sau, một bên cẩn thận không chạm bậy bạ miễn cho quấy nhiễu công việc của cảnh sát, một bên lại khẩn trương không biết bọn họ sẽ phát hiện manh mối gì chứng minh con trai đã gặp bất trắc, hoặc là sợ người ngoài ở trong nhà mình đã làm chuyện bậy bạ gì. Ông ta nhắm mắt theo đuôi, Đới Húc chú ý cái gì, ông ta cũng đi tới nhìn một cái.

"Cách trang hoàng của cả căn nhà thế này toàn bộ đều do công ty thiết kế làm, hay là ông bà tự tìm người tới?" Đới Húc từ bếp quay lại phòng khách, nghiêm túc nhìn cánh cửa pha lê ngăn cách hai phòng. Dáng anh cao to hơn người bình thường, đứng thẳng lưng cơ hồ che hơn nửa tấm pha lê ngăn cách, cho nên lúc này đành phải khom người xem xét hoa văn bên trên, "Theo tôi được biết giá trị chế tạo loại pha lê này không thấp và tương đối dễ vỡ, rất khó lắp vào."

"Trang hoàng sao? Đương nhiên là phải làm càng đẹp càng tốt, khi đó chúng tôi tìm tới một công ty nội thất, anh cảnh sát cũng muốn trang trí phòng sao? Nếu anh muốn, sau khi xác định con trai không có việc gì, tôi sẽ cho anh danh thiếp công ty khi trước chúng tôi thuê, công ty đó tuy thu phí khá cao nhưng làm việc rất ổn!" Ba của Bào Hồng Quang không rõ Đới Húc vì sao lại có hứng thú với cách trang trí trong nhà con trai như vậy, chỉ là ông ta vẫn theo lời anh nói mà hàn huyên vài câu, tận lực thả lỏng tâm trạng.

Đới Húc cười xua tay: "Không cần, vừa nghe tới phí đắt, tôi liền đánh trống lui quân, tiền lương như tôi nào dám dùng kính pha lê sang trọng như vậy."

Ba của Bào Hồng Quang cười cười, mẹ của Bào Hồng Quang ở cạnh nghe vậy liền thuận miệng nói: "Tôi thấy tuổi tác anh cũng không lớn, trong nhà hẳn chỉ có mình anh là con trai đúng không? Kêu ba mẹ tài trợ chút đi, già rồi giữ tiền có ích lợi gì, còn không phải đều sẽ để cho con cái sao? Tôi thường hay nói với con của mình đừng để bản thân chịu khổ, tôi và ba nó buôn bán kiếm tiền còn không phải vì cho nó cuộc sống tốt nhất sao? Tôi có ưu thế gì đều không cất giấu, cứ thoải mái hào phóng thể hiện, khi đó con trai muốn tìm đối tượng không phải cũng dễ dàng hơn à?"

Đới Húc sờ ót, cười cười: "Cũng đúng, vẫn là ông bà có suy nghĩ thoáng, ba mẹ tôi trước nay chưa từng cho tôi uống mấy kiểu thuốc an thần như vậy, bằng không nói không chừng tôi đã sớm tìm được bạn gái."

"Đúng vậy, người bây giờ đều rất thực dụng, con gái cũng vậy, kinh tế của cậu không mấy khả quan, cho dù nhân phẩm tốt cũng không thể giúp bản thân no bụng. Cậu xem, nhà chúng tôi điều kiện tuy không tính là đại phú đại quý nhưng hỗ trợ cho tương lai của con trai thì hoàn toàn không thành vấn đề, hơn nữa bản thân Hồng Quang nhà chúng tôi đã rất ưu tú, con gái thích nó hẳn rất nhiều, ngược lại là mắt nhìn của nó quá cao, cái gì cũng cảm thấy chướng mắt." Thời điểm mẹ của Bào Hồng Quang nói lời này, giọng nói không giấu được sự tự hào.

Phương Viên vốn muốn nói chuyện riêng với Đới Húc, chỉ là ba của Bào Hồng Quang luôn theo sau anh, cô chỉ đành chờ cơ hội khác. Hiện tại nghe ba mẹ Bào Hồng Quang thảo luận cách trang hoàng nơi này, cô thật sự nghe không hiểu. Phương Viên cảm thấy con người Đới Húc này thật kỳ quái, bạn nói anh ấy không đáng tin cậy, nhưng anh ấy lại rất thông minh, bạn nói anh ấy thông minh, nhưng anh ấy lại làm việc không có quy luật, tựa hồ đều là tùy tâm trạng, hơn nữa đa phần đều là trạng thái lười biếng thả lỏng. Trước khi tìm được thi thể, Phương Viên nghe Lâm Phi Ca và Mã Khải lén lút thảo luận, nói cảm thấy ông thầy Đới Húc này không đáng tin, khi đó cô còn thay anh cảm thấy ủy khuất, nhưng hiện tại, cô thật không biết nói gì, rốt cuộc trừ chuyện ở bên ngoài kia, cho tới hiện tại Đới Húc vẫn chưa có hành động khiến người ta trầm trồ, việc này thậm chí khiến Phương Viên nhịn không được mà hoài nghi, sự kiện tìm được thi thể kia chẳng lẽ đúng như Đới Húc nói, là gặp may sao?

"Theo cách nói của ông bà, ngày tháng của Bào Hồng Quang vô cùng dễ chịu, phỏng chừng chưa từng chịu khổ đúng không?" Đới Húc không biết giờ khắc này Phương Viên đang nghĩ gì, anh một bên chờ những người khác kết thúc công việc, một bên tán gẫu với ba mẹ Bào Hồng Quang, "Tôi thấy nơi này vệ sinh rất tốt, đối với nam thanh niên độc thân mà nói, đây xem như đều nhờ ông bà giáo dục tốt, Bào Hồng Quang mới có những kỹ năng cơ bản này, hay là cậu ta vẫn còn 'hậu cần' nào khác?"

Lời này không hề giả tạo, trong phòng ngoại trừ mấy chai bia và đống rác cùng chén bát chưa rửa trong phòng bếp, căn phòng chỉ có một mùi hôi nhè nhẹ, ai cũng có thể nhìn ra, cuộc sống dơ bẩn ở nơi này không diễn ra thường xuyên, trước nay vẫn luôn sạch sẽ.

Quả nhiên, nghe Đới Húc nói vậy, mẹ của Bào Hồng Quang liền trả lời: "À, con trai tôi có mướn người giúp việc, một tuần tới đây quét dọn ba lần..."

Nói tới đây, bà bỗng nhiên trở nên buồn bã, tâm tình tán gẫu phảng phất trong nháy mắt đã biến mất. Bà ta có chút lo lắng kéo áo ba Bào Hồng Quang, hỏi: "Con trai rốt cuộc đi bao lâu rồi không về vậy? Theo lý mà nói, một tuần quét tước ba lần, trong nhà không nên dơ bẩn như vậy."

"Bà trước đừng nghĩ bậy, không phải chỉ cần chờ kết quả DNA sao? Đó là bằng chứng khoa học đúng nhất! Công việc giúp việc nhà vốn thường như thế, nói không chừng sớm đã bị con trai đuổi đi. Hiện tại đã là cuối năm, không dễ gì tìm được người giúp việc, cho nên nhà của Hồng Quang mới không có ai quét tước. Chúng ta từ từ chờ kết quả, đừng tự hù dọa chính mình." Ba của Bào Hồng Quang an ủi vợ, "Tôi nói đúng không anh cảnh sát?"

"Đúng vậy, mọi việc nên nghĩ theo hướng tích cực." Đới Húc cũng hùa theo.

Phương Viên ở bên cạnh nhìn anh, muốn nói lại thôi. Đới Húc dùng ánh mắt dò hỏi nhìn, cô lại chỉ lắc đầu, không nói gì cả. Đới Húc lần nữa dời lực chú ý lên người mẹ của Bào Hồng Quang, hỏi: "Ông bà có cách liên lạc với người giúp việc kia không?"

"Chúng tôi không có, có điều con trai tôi có nhận được danh thiếp bên môi giới lao động." Mẹ của Bào Hồng Quang đi vài bước về hướng phòng sách, lại dừng lại, "Tôi được động vào ngăn kéo của con trai không?"

"Tôi đưa bà đi?" Phương Viên nói, thuận tiện dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Đới Húc. Thấy anh gật đầu, cô liền cùng bà ta lần nữa trở về phòng sách, nhìn bà từ ngăn kéo lấy ra tấm card của môi giới lao động, bên trên có số điện thoại.

"Được rồi." Chờ bọn họ rời khỏi phòng sách, Thang Lực cũng đã tới, gật đầu với Đới Húc.

Đới Húc cũng gật đầu lại, xoay người hỏi ba của Bào Hồng Quang: "Vừa rồi ông bà cũng đi khắp nơi xem xét, có phát hiện đồ vật nào hư hỏng không?"

"Không có không có, các anh là cảnh sát, không phải cường đạo, chúng tôi sao có thể không yên tâm?" Ba của Bào Hồng Quang vội xua tay, "Tôi thấy các anh làm việc vừa nghiêm túc vừa cẩn thận, đương nhiên là không sợ có đồ đạc nào hư hỏng."

Đới Húc mờ mịt nhìn ông ta: "Ý của tôi là, với sự hiểu biết của ông bà về chỗ ở của Bào Hồng Quang, nơi này có đồ vật nào quý giá bị mất hay hư hỏng không?"

Vừa nghe lời này, ba của Bào Hồng Quang liền đỏ mắt, xấu hổ xua tay: "Không có không có, vừa rồi tôi đã kiểm tra, không thiếu thứ gì cả, ngay cả di động của con trai cũng để ở nhà."

"Điện thoại để ở nhà..." Đới Húc lẩm bẩm, sau đó gật đầu, "Vậy ông bà tạm thời ở đây đi, chờ có thêm tin tức, chúng tôi sẽ lập tức thông báo kết quả."

Ba mẹ Bào Hồng Quang đương nhiên đồng ý, sau đó tiễn bọn họ ra ngoài.

Xuống lầu, Đới húc bỗng nhiên xoay người, Phương Viên bị động tác đột ngột này của anh dọa sợ, vội hỏi: "Tiền bối có việc gì sao?"

"Nói chuyện với tôi cứ gọi thẳng tên là được." Đới Húc xua tay, "Vừa rồi em có nghi vấn gì?"

Phương Viên sửng sốt, sau đó nhớ tới nghi vấn khi nãy của mình, chỉ là không tiện làm trò trước mặt ba mẹ Bào Hồng Quang: "Hiện tại người chết của vụ án này rất có khả năng chính là Bào Hồng Quang, vừa rồi ba hắn vừa tự an ủi mình vừa an ủi vợ, bọn họ làm vậy hết sức bình thường, vì sao anh cũng giúp đỡ ông ta? Nếu mẹ hắn thật sự nghĩ như vậy, chờ đến lúc có kết quả, bà ấy không phải sẽ chịu đả kích rất lớn sao?"

"Nếu kết quả cuối cùng thật sự là Bào Hồng Quang, mặc kệ hiện tại em có an ủi hay không, đả kích vẫn là thế, loại chuyện mất đi người thân này không phải cứ tiêm phòng trước là có thể giảm bớt nỗi đau, huống hồ trước khi có kết quả, chúng ta không thể chắc chắn trăm phần trăm người bị hại là Bào Hồng Quang, nếu còn một tia hi vọng, tại sao chúng phải tước đoạt đi?" Đới Húc buông tay.

Phương Viên cười cười, không nói nữa. Đới Húc quét mắt nhìn cô: "Em không đồng ý quan điểm của tôi sao?"

"Không có." Phương Viên vội lắc đầu.

Đới Húc nhìn cô, thở dài, thất vọng rời đi.